Thấy hai vợ chồng son kia còn chưa tới, Lạc Bảo Anh vừa đứng ở cửa nhìn đông nhìn tây vừa nói với Vệ Lang: “Chàng thế nào cũng phải mời bọn họ tới vào Tết Nguyên Tiêu, nhưng lại không chuẩn bị gì hết, ngoài cửa ngay cả một cái hoa đăng cũng không có, đâu có chút không khí nào! Còn không bằng ngày mai mời bọn họ tới, từ khi bọn họ thành thân, đây là lần đầu tiên trải qua Tết Nguyên Tiêu.”
Nàng vuốt bụng, vô cùng bất mãn.
Kỳ thật chính nàng cũng có chút chờ mong, vì ngày đó Vệ Lang nói với nàng, ở nhà cũng không phải là không thể xem đèn, nàng còn mong chờ hắn mua rất nhiều hoa đăng treo ở dưới mái hiên đấy.
Như vậy buổi tối sẽ sáng bừng, bọn họ có thể ngồi ở đình viện dùng bữa ngắm đèn, nhân tiện ngắm trăng.
Vệ Lang xoa bóp ấn đường: “Gần đây ta thật sự có chút bận, có lẽ là sang năm mới nên tích tụ không ít tấu chương, còn chưa xử lý xong một nửa thì lại có cái mới đưa tới, nàng cũng hiểu được, ngày hôm trước Trương đại nhân nghỉ hưu về quê, bây giờ nội các không có thủ phụ giống như rắn mất đầu, cũng vào lúc này, Hoàng Thượng để cho Hải đại nhân nhập các…”
“Cái gì?” Lạc Bảo Anh chấn động, “Hải đại nhân vậy mà nhập các? Vậy chàng, chàng làm việc chẳng phải là càng thêm bó tay bó chân.”
Trước có Dương Mẫn Trung kiềm chế, sau lại có Hải Minh Xương, tính tình Hải Minh Xương cứng nhắc, nói một không hai, không thích biến báo (1), cũng không biết vì sao Dương Húc phải an bài như vậy, nàng rất lo lắng cho Vệ Lang, làm sao còn nhớ rõ chuyện hoa đăng, chỉ vội vàng hỏi hắn có bị ức hiếp hay không.
(1) Biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.
“Ngược lại không đến mức ức hiếp, có điều luôn có chút phiền toái.” Hắn đỡ nàng, “Nàng bồi ta đi ra ngoài một chút.”
Lạc Bảo Anh tự nhiên nguyện ý, phủ thêm áo lông cáo theo hắn ra ngoài.
Không ngờ tới hắn lại đi một con đường khác.
Đó là lúc bọn họ mới thành thân, hắn dẫn nàng đi, trong ấn tượng có những cây đại thụ to cao vô cùng, che lấp cả đường, thật không dễ đi, cũng có chút âm trầm, lúc này nàng lớn bụng, đang lúc phải cẩn thận, vậy sao hắn lại dẫn nàng tới nơi này? Lạc Bảo Anh kỳ quái, đang muốn đặt câu hỏi lại phát hiện ở chỗ giao của đường mòn lộ ra ánh nến êm dịu.
Ở đây có hoa đăng!
Nàng mở to hai mắt nhìn, kêu lên giống như trẻ nhỏ: “Thì ra chàng có mua hoa đăng, đều treo ở đây sao?”
Nàng muốn đi xem.
Vệ Lang giữ chặt nàng: “Đi chậm một chút, nàng sẽ phát hiện càng đẹp mắt.”
Hắn đỡ nàng đi vào.
Nàng mới phát hiện tất cả cây cao trên đường đều treo đầy hoa đăng, những cây này phải cao đến mấy trượng, vậy mà ở trên ngọn cây đều có hoa đăng, chiếu sáng khắp cả đất trời. Đường nhỏ này cũng được dọn dẹp qua, không còn lộn xộn như trước kia, bây giờ cũng không có bụi cây lan ra đường, giẫm lên bùn đất mềm xốp, nhìn từng cái từng cái hoa đăng treo trên cây, quả nhiên thú vị hơn xem ở trên phố nhiều.
Đó là sáng lạn duy nhất.
Khóe miệng nàng vẫn luôn cong, tràn đầy vui sướng.
Nhìn thấy có cây thậm chí còn treo câu đố đèn, nàng không nhịn được phải cười ra tiếng: “Đây là cho ai đoán nha? Đoán trúng có thưởng sao?”
“Có.” Vệ Lang nói, “Nàng đoán xem.”
Lạc Bảo Anh lập tức cầm lấy mẩu giấy đỏ, chỉ thấy bên trên viết một câu “Đầu cầu giai nhân tương từ biệt,” nghĩ tới một chữ, nàng chớp mắt nói: “Là chữ anh!”
“Thật thông minh.” Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng.
Lạc Bảo Anh không nói gì: “Đây là khen thưởng à?”
“Vậy nàng còn muốn cái gì?” Vệ Lang nhướn mày nói, “Ta tặng cho nàng nhiều hoa đăng như vậy!”
Lạc Bảo Anh phụt cười rộ lên: “Ta vốn cho rằng ít nhất cũng phải có cái kim quả tử gì đó.”
“Người đâu, nương tử đoán trúng.” Vệ Lang đột nhiên vỗ tay.
Cũng không biết từ nơi nào đi ra, có một tiểu nha hoàn mặc y phục đỏ tươi đi đến trước mặt, trong tay bưng một cái khay, trên khay vậy mà có hai xâu bánh cá, Lạc Bảo Anh thật sự không nhịn được, cười đến hoa chi loạn chiến (cười đến rung người), Vệ Lang đưa bánh cá cho nàng: “Cười cái gì, nàng đáp đúng càng nhiều thì càng được ăn nhiều.”
Tiểu nha hoàn hoàn thành nhiệm vụ, ngước mắt thấy Lạc Bảo Anh đã ăn hết sạch bánh cá, đang làm nũng muốn Vệ Lang lau tay cho nàng.
Nàng nhìn cũng mặt đỏ, vội vàng cáo lui.
Đến khi La Thiên Trì cùng Lạc Bảo Châu tới thì Lạc Bảo Anh đã ăn no, nhìn hoa đăng trên cây, Lạc Bảo Châu hâm mộ không chịu được: “Còn sợ ở đây không có đèn, muội đặc biệt đi mua đèn cá chép đấy!”
“Cũng không có gì, cứ treo ở trên cây.” Lạc Bảo Anh nói, “Hôm nay hoa đăng lại không chê nhiều.”
Lạc Bảo Châu đưa đèn cá chép cho La Thiên Trì; “Chàng cầm đi treo.”
Vóc dáng hắn cao, đi đến dưới tàng cây, duỗi tay một cái liền treo lên trên.
Nghe nói ở đây treo hoa đăng lên cây, không bao lâu, lão gia tử, lão phu nhân và Hà thị đều tới, mỗi một người đều khen không dứt miệng, thậm chí mọi người còn đặt bàn ghế ở giữa hàng cây, ngồi chung một chỗ dùng bữa, trăng sáng nhô lên vừa to vừa tròn, nhất thời tiếng nói cười tràn đầy đình viện.
Nhưng chuyện này lại bị người ta buộc tội, nói Vệ gia kiêu ngạo xa xỉ, phô trương lãng phí, trực tiếp đưa đến trước mặt Hoàng Đế.
Cũng là không tìm được khuyết điểm khác, Dương Húc liếc mắt nhìn tấu chương một cái rồi ném lên ngự án, chỉ mua mấy trăm cái hoa đăng thì tốn được bao nhiêu tiền, hôm qua hắn vì dỗ Thái Hậu vui vẻ, vì nhi tử cao hứng nên cũng treo đầy hoa đăng ở trong cung đấy, những ngôn quan này thật đúng là không biết ra làm sao!
Hắn đại khái biết là ai xúi giục.
Trong nội các có cơ sở ngầm của hắn, quan viên nào có tâm tư gì thì đều bị hắn nhìn thấu, Vệ Lang người này có lẽ là quá thông minh, chưa bao giờ kéo bè kéo cánh, làm việc công bằng không có gì bắt bẻ, mà Dương Mẫn Trung lại không giống vậy, không nói đến việc kéo Trương Bản Cố ngã ngựa, giờ còn muốn kéo cả Vệ Lang xuống, chẳng lẽ thật sự muốn nắm giữ nội các?
Hắn ta cũng không nhớ rõ ban đầu là ai cất nhắc hắn ta nhập các!
Dương Húc cầm bút son viết mấy chữ lên tấu chương, nói với tiểu hoàng môn: “Mời Dương đại nhân, Hải đại nhân, Vệ đại nhân vào cung.”
Ba người vội vã đi vào, khom người hành lễ.
Thì ra là vì chuyện lập Thái Tử, Dương Húc muốn trưng cầu ý kiến bọn họ, thật ra thì đây chằng qua là vấn đề bên ngoài, Dương Húc chỉ có một nhi tử này, không có Hoàng Hậu, cũng không để trắc thất hoài thai, không lập Dương Tấn thì lập ai? Trên mặt này, ba người trăm miệng một lời không có phản đối, đối với trữ quân tương lai cũng là đầy cõi lòng chờ mong.
Khóe miệng Dương Húc nhếch lên, lại hỏi một chuyện: “Gần đây Nữ Chân (2) lại càn quấy ở huyện Mân Hòa, các ngươi xem, phái vị tướng quân nào đến cho thỏa đáng?”
(1) Nữ Chân: dân tộc thiểu số thời cổ, tổ tiên của dân tộc Mãn, cư trú ở vùng Cát Lâm, Hắc Long Giang, Trung Quốc.
Huyện Mân Hòa thuộc vào bắc địa, chính xác một chút mà nói, kỳ thật là ở sát biên giới của Nữ Chân, cho nên cứ cách mấy năm lại có một lần như vậy, chỗ đó lại xa, nếu phái đại quân đến, Nữ Chân thấy phô trương thanh thế thì sẽ lập tức bỏ chạy thật xa, nhưng phái ít người đến thì chưa chắc có thể đánh thắng, Dương Húc vì thế cũng rất đau đầu.
Cái này giống như bệnh tật ngoan cố bấu víu ở trên người, có trị như thế nào cũng không hết.
Trong lòng Dương Mẫn Trung biết tính cách Dương Húc rất cương quyết, hắn ta vội nói: “Hoàng Thượng, theo vi thần thấy, dẹp loạn thì không nên gián đoạn, không bằng phái hai mươi vạn đại quân tiến đến bắc địa, không vì Mân Hòa mà là dẹp Nữ Chân. Đại Lương chúng ta binh hùng tướng mạnh, kẻ hèn Nữ Chân này không đáng nhắc tới, phải làm cho Nữ Chân thần phục!”
Hai mươi vạn đại quân, Dương Húc nhíu mày, như vậy phải chi ra bao nhiêu lương thảo!
Năm gần đây gió không điều (điều hòa, hòa hợp) mưa không thuận, tuy nói Vệ Xuân Đường đã thanh trừng Hộ Bộ nhưng cũng không lấy lại được bao nhiêu bạc, nếu lại nổi lên chiến sự, chẳng may sang năm lại xảy ra thiên tai thì cứu tế bách tính kiểu gì? Nhưng hắn cũng không lộ ra vui giận, hai người kia cũng không nhìn ra tâm tư của hắn.
Hải Minh Xương nói: “Đại Lương tuy chưa từng lo lắng chiến sự, nhưng tây có Thát Đát, nam có giặc Oa, dây dưa mấy năm mới vừa có lúc yên ổn, bây giờ sợ là không thích hợp để tiếp tục phái ra đại quân, không bằng cứ phái ra mấy ngàn binh mã, đuổi lui Nữ Chân là xong việc.”
Kiến nghị này không khác gì những năm trước, nổi loạn ở huyện Mân Hòa đã tồn tại từ thời Tiên đế, bất kể là phái đại quân hay là chút ít binh mã thì đều không có bao nhiêu tác dụng, Dương Húc hướng ánh mắt sang Vệ Lang, dò hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
Hai biện pháp này đều không được, chỉ có thể tìm lối tắt, Vệ Lang khom người nói: “Thần có một kiến nghị, đúng như Dương đại nhân nói đã dẹp loạn thì không nên gián đoạn, vi thần cho rằng, không bằng từ bỏ huyện Mân Hòa, phạm vi Mân Hòa cùng lắm là có vài dặm, bách tính trong huyện cũng chỉ hơn trăm người, mà phái ra đại quân bất kể là nhiều hay ít thì đều cần tiêu tốn một khoản chi phí không nhỏ, mất nhiều hơn được.”
Dương Mẫn Trung biến sắc, dù thế nào cũng không nghĩ tới Vệ Lang sẽ để cho Dương Húc nhượng bộ, nhưng trong lòng hắn biết đây là một ý kiến hay, nhưng chủ ý này chưa chắc sẽ vừa lòng Dương Húc, hắn trầm giọng nói: “Bách tính ít, vậy không phải con dân Đại Lương chúng ta sao? Thì ra Vệ đại nhân ngươi lại là người tham sống sợ chết bực này, muốn nhượng lại huyện Mân Hòa, vậy thể diện Đại Lương chúng ta để ở đâu? Những bách tính đó, cứ như vậy mà trở thành nô tỳ của Nữ Chân sao?”
Thanh âm vang vọng ở Càn Thanh cung, có vài phần nghiêm nghị, cũng nói được kiến nghị của Vệ Lang có bao nhiêu không chịu nổi.
Đôi mắt Dương Húc cũng lạnh đi vài phần.
Nhưng Vệ Lang vẫn đúng mực: “Vi thần cũng không nói là mặc kệ, huyện Mân Hòa có ít dân chúng, cho nên muốn chuyển đến nơi khác thì rất dễ dàng, giả sử an bài thỏa đáng thì cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai, nhưng nếu bọn họ không rời đi, cả đời đều khó có thể yên bình, sẽ thường xuyên phải chịu uy hiếp của Nữ Chân, vì thế mất đi không ít mạng người. Còn thể diện của Đại Lương… Đại Lương đất rộng của nhiều, nơi thích hợp để sinh sống nhiều không đếm xuể, hà tất gì cứ phải để cho con dân ở tại nơi như vậy? Sau đó vì một huyện Mân Hòa cằn cỗi mà khiến các tướng sĩ hy sinh vô ích?”
“Trong mắt người khác, Đại Lương chẳng qua là vứt bỏ một mảnh đất vô dụng mà thôi, trên thực tế, xung quanh vốn là có rất nhiều vùng đất như vậy, còn có vô số hoang mạc, chẳng lẽ thế nào cũng phải để cho dân chúng sống ở đó thì mới có thể thể hiện uy phong của Đại Lương sao, xin Hoàng Thượng nghĩ lại.”
Hắn chậm rãi nói chuyện, không vội vàng cũng không lùi bước, hắn chẳng qua là đang rất kiên nhẫn trình bày một việc.
Hải Minh Xương nghe xong, không khỏi gật đầu, Vệ Lang này quả nhiên danh bất hư truyền, rất có phong phạm của Vệ lão gia tử.
Tuy Hải Minh Xương thường xuyên bất đồng với Vệ lão gia tử nhưng hai người luôn thưởng thức lẫn nhau, bởi vì Vệ lão gia tử chỉ nhìn việc mà không nhìn người, mà Vệ Lang cũng vậy, bọn họ làm việc không lẫn tư tâm, tất cả đều từ Đại Lương, từ góc độ của dân chúng để suy xét một việc, người như vậy sao có thể không được người khác tôn kính chứ?
Dương Mẫn Trung thấy Hải Minh Xương cũng đứng về phía Vệ Lang, lập tức có chút tức giận, hắn ta nói: “Huyện Mân Hòa vẫn luôn là lãnh thổ Đại Lương, giả sử rời dân chúng đến nơi khác rồi bị Nữ Chân chiếm lĩnh, chỉ sợ Nữ Chân sẽ lấy đó làm cứ điểm, xâm phạm những thành trì lân cận!”
Ánh mắt Dương Húc lướt qua mặt hắn ta, lạnh nhạt nói: “Huyện Mân Hòa thực sự có tác dụng như vậy thì Nữ Chân đã sớm chiếm cứ, bọn họ chỉ coi huyện Mân Hòa là một con dê sữa, dân chúng ở nơi đó vất vả lao động được một chút thu hoạch, bọn họ đến vào thời điểm này nhất định là để cướp đoạt, đó là nguồn sống của bọn họ!”
“Chúng ta không thể tiếp tục cho bọn họ chỗ tốt như vậy.” Hắn cất cao giọng, “Vệ đại nhân, chuyện này trẫm giao cho ngươi xử lý, ngươi phái quan viên đến huyện Mân Hòa, di dời dân chúng khỏi đó!”
“Hoàng Thượng!” Dương Mẫn Trung thất thanh nói, “Cái này…”
“Tất cả đều lui xuống.” Dương Húc không để cho hắn ta tiếp tục nói chuyện.
Ba người hành lễ cáo lui.
Ra bên ngoài, Hải đại nhân cười tủm tỉm nói chuyện với Vệ Lang, Dương Mẫn Trung mắt lạnh nhìn, nói không nên lời phẫn uất, nhìn từ hôm nay thì rõ ràng là Dương Húc cực kỳ thưởng thức Vệ Lang, xem ra hắn ta không thể tiếp tục chờ đợi, Vệ gia có Vệ lão gia tử, có Vệ Xuân Đường, Vệ Lang có toàn hậu thuẫn rất tốt, có lẽ một ngày nào đó Dương Húc sẽ để cho Vệ Lang làm thủ phụ cũng chưa biết chừng!