• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Người đàn ông cười nhạt, thuận tay lấy kính của mình xuống rồi từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ vừa lau kính vừa đáp: “Câu hỏi này hỏi rất hay.

Tôi, quả thực cũng không phải là nhà từ thiện tốt đẹp gì.

Tôi tới giúp cô là có mục đích của mình cả.
Sau khi sự việc kết thúc tôi sẽ cho cô một bản hợp đồng quản lý mới.

Tôi đảm bảo chắc chắn tài nguyên mới sẽ tốt hơn Vạn Hoa.

Vậy nên việc cô Đường đã chọn rút đơn kiện thì hy vọng cô đừng nghĩ nhiều nữa.”
Anh ta đeo kính lên mắt rồi nhìn thẳng vào Đường Tâm nói: “Phải tránh làm một vài chuyện khiến bản thân hối hận”
Đường Tâm nhìn anh ta, ánh mắt đầy căm phẫn.

Bỗng nhiên chuông cửa lại vang lên, điện thoại cũng có người gọi đến.

Bên ngoài vọng tiếng vào trong
“Đường Tâm, là bọn tôi”
Người đàn ông liếc về phía cửa vẫn bình chân như vại không chút lo sợ, Đường Tâm nhìn qua cửa, tâm trạng hỗn loạn, mắt chớp liên tục không biết nên làm gì khi bên ngoài không ngừng truyền vào tiếng gọi của Dương Ái Linh
Dương Ái Linh gọi không được liền cất điện thoại lo lắng đập cửa: “Đường Tâm, cô xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao không mở cửa.


Đường Tâm”
Cô ta đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, hai tay đan chặt lấy nhau
“Đường Tâm, tôi không biết cô có lý do gì mà không chịu gặp bọn tôi.

Nhưng tôi tin bây giờ tôi nói thì chắc chắn cô nghe thấy.

Tôi biết bây giờ cô đang chịu áp lực rất lớn nhưng cô hãy tin tôi, tôi thật sự sẽ giúp được cô” Lý Thẩm cũng đập cửa lên tiếng
Dương Ái Linh tiếp lời: “Tôi biết trong quãng đường cô từng đi đã chịu không ít ánh nhìn.

Bất kì hành động nào cũng bị bắt bẻ và phóng đại lên.

Từng bước đi của cô đều rất gian khổ.

Nếu như không phải vì niềm yêu thích thì cô rất khó trụ được đến bây giờ
Phải, có lẽ trốn chạy là cách hữu dụng nhưng mỗi lần chạy trốn và thỏa hiệp đều là khởi đầu cho sự rớt xuống vực thẳm.

Chúng tôi đều không hy vọng cô bị người khác đeo gồng xích lên người rồi bị kéo lê đi.

Cô hiểu chứ? Vì vậy xin cô hãy tìm lại dũng khí hãy thử cố gắng thoát khỏi nó”
“Thật sự đi ngược dòng rất mệt nhưng nếu không không đứng dậy quyết đấu một lần với số phận thì làm sao biết được đâu mới là bản thân thực sự chứ!” Nói nhiều như vậy nhưng không nghe thấy động tĩnh gì bên trong, Dương Ái Linh đành áp tai vào cửa nghe thử
Người đàn ông ngồi bên trong sắc mặt cũng dần thay đổi, có chút phức tạp không thể đoán ra được tâm tình lúc này.

Đường Tâm dao động nước mắt lưng tròng nhìn những tấm ảnh có chữ ký của mình treo trên tường rồi ngồi dậy đi về phía cửa, đặt tay lên tay cầm hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn buông tay, bàn tay nắm chặt thành quyền không chịu mở
Thở cũng trở nên khó khăn, cô ta ngậm ngừng nói: “Hai người đi đi, tôi sẽ không gặp các người đâu”
Lý Thẩm thở dài không biết phải làm thế nào, Dương Ái Linh cũng nhắm mắt mệt mỏi rồi lại mở mắt đáp: “Được, chúng tôi tôn trọng lựa chọn của cô.

Dù thế nào thì cô sau này cũng phải cố gắng lên nhé”
Dương Ái Linh buồn bực xoay lưng, Lý Thẩm vỗ lấy vai cô an ủi: “Không sao, chúng ta cùng tìm cách giải quyết khác.

Chị đưa em về”
“Xem ra cô cũng đã quyết định xong rồi.

Một lựa chọn rất sáng suốt” Người đàn ông đắc ý nhìn ra bên ngoài nói nhưng vẻ mặt không mấy vui vẻ gì
Đới Khải bước ra từ nhà tắm, nước trên tóc chảy từ từ xuống gương mặt góc cạnh thanh tú của anh, sắc mặt cũng không còn tiều tụy như ban sáng nữa.


Anh đi tới bàn nhỏ ở bên cạnh giường cầm lên chiếc điện thoại đang đổ chuông bắt máy
“Linh Nhi muộn vậy rồi còn có chuyện gì sao?”
“Đới Khải” Bên trong truyền ra tiếng đáp lại của một người đàn ông khiến sắc mặt anh có chút thay đổi lo lắng
“Cậu là ai, sao lại dùng điện thoại của Dương Ái Linh”
Mộ Ngôn vừa ôm Dương Ái Linh đang say rượu không để ý trời đất mà la lên lung tung vừa đáp: “Là tôi, Mộ Ngôn.

Lý Thẩm và Dương Ái Linh vì chuyện ban sáng buồn bực mà cùng nhau đi uống đến say nhèm, tôi không thể cùng lúc đưa cả hai về nên Lý Thẩm đòi tự về, lên xe taxi cũng khóa trái cửa không cho tôi vào mà để tài xế lái đi luôn.

Cậu đến nhà cô ấy xem cô ấy đã về nhà an toàn chưa, tôi sợ xảy ra chuyện!”
“Được, cậu đưa Linh Nhi về nhà an toàn đấy!”
Đới Khải tắt máy, cũng không thèm sấy tóc chỉ thay tạm một chiếc quần âu và áo sơ mi cùng chiếc áo khoác bình thường lên người hối hả cầm điện thoại và chìa khóa xe lên chạy ra cửa chính của chung cư
Anh mở mạnh cửa chạy ra kết quả là một cô gái gương mặt nhỏ nhắn má đỏ ưng, mắt cũng lờ đờ ngồi bệt dưới sàn nhà hai tay ôm lấy chân cuộn tròn người.

Hình tượng của vị luật sư chính chắn trưởng thành cũng mất rồi, cô gái bây giờ không các gì một đứa trẻ đáng yêu đang ngủ gật dưới sàn cả
Đới Khải ngồi xuống lo lắng hỏi: “Tiểu Thẩm,…em đã uống bao nhiêu vậy chứ! Sao không chịu về nhà”
Cô cố gắng mở to mắt ra nhìn người đàn ông trước mặt mình, ánh mắt nghi hoặc khiến anh chau mày luôn tay qua người chuẩn bị bế cô lên: “Không nhận ra anh nữa? Ngồi ở đây sẽ cảm lạnh, vào trong trước rồi hẵng tính…”
Anh chưa kịp bế cô lên thì Lý Thẩm chỉ ngón trỏ vào anh rồi ra hiệu anh ghé sát mặt lại nghe cô nói: “Anh… anh biết Đới Khải ở đâu không?”
“Em tìm anh ta sao?” Đới Khải không nhịn được mà cười trước sự đáng yêu này
Lý Thẩm nghe vậy liền khua tay khua chân: “Không không không, anh ấy xấu tính lắm, không tìm anh ấy đây”
“Thôi được rồi, tên xấu tính đưa em vào nhà” Đới Khải ôm chặt lấy cô bế lên tiện đặt lên ghế sofa để rót một ly nước
Kết quả là Lý Thẩm cự quậy lăn từ sofa xuống tấm thảm đụng vào cạnh bàn còn kêu lên một tiếng “a”.

Đới Khải nghe thấy tiếng lo lắng chạy ra thì nhìn thấy cô nằm dưới sàn không ngừng khua tay khua chân miệng lẩm bẩm điều gì đó
“Không phải, này em làm… làm cái gì thế? Sàn nhà lạnh ngồi dậy đi” Anh giữ lấy tay của cô

“Đừng phiền em, em đang bơi đó.

Nhưng mà ở trong nước lạnh nhỉ, nếu mà có Đới Khải ở đây thì anh ấy nhất định sẽ bế em lên.

Ôm ôm” Lý Thẩm rút tay ra khỏi tay Đới Khải rồi hai tay cứ vậy ôm lấy người kêu lạnh
Đới Khải bật cười đáp: “Đúng vậy, ở trong nước rất lạnh.

Anh bế em lên có được không?”
Cô mở mắt ra nhìn anh, hai tay vòng ra sau gáy của Đới Khải lấy điểm tựa ngồi dậy rồi lại đặt đôi bàn tay lên má anh làm nũng: “Anh nhìn em nè, nhìn em nhìn em.

Anh là Đới Khải, anh biết không? Ngoài trừ bố em ra anh là người đàn ông em thích duy nhất nhất nhất nhất nhất trên thế giới này”
“Vậy mà 5 năm trước em lại bỏ đi?”
Lý Thẩm buông tay, cô gắng chống tay xuống sàn để ngồi vững, một tay đưa lên miệng ra hiệu anh im lặng “Suỵt… anh không biết chia tay anh em buồn đến mức nào đâu.

10 năm trước hay là bây giờ thì sự xuất hiện của anh đều làm đảo lộn cuộc sống của em.

Anh khiến mỗi bước đi của em đều trở nên bối rối nhưng cũng rất ngọt ngào”
“Dựa vào cái gì mà em lại là người dằn vặt đau khổ cớ chứ, dựa vào cái gì” Lý Thẩm nắm vấy vạt áo khoác của Đới Khải lôi lôi kéo kéo sát gần mặt tới mức cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở của nhau
-Thiên Di-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK