“Hai người quen nhau từ lâu rồi sao?” Đới Khải lên tiếng ngắt lời hai người kia đang vui vẻ hỏi thăm nhau, Lý Thẩm nghe thấy quay sang gật đầu đáp “Đúng vậy, Đàm ca là hàng xóm nhà tôi”
“Ra vậy” Nghe hiểu nên anh không hỏi nữa chỉ kéo ghế ra ngồi
“Nếu là chỗ quen biết lâu ngày không gặp, hôm nay tôi mời hai người ăn kem, thế nào? Kem mỗi loại ở đây đều là tôi tự tay làm rất đặc biệt không có ở nơi nào có đâu.
Thế nào không ngại chứ? À cũng tới bữa trưa rồi, quán không đông, hai người ở lại ăn trưa cùng tôi luôn nhé !”
“Được” Nghe được câu trả lời của Đới Khải anh vỗ vai anh ấy rồi đi vào, không để cơ hội cho cô từ chối bữa trưa này.
Cô chỉ biết cười khổ chờ anh ấy đi khuất mới mặt đối mặt hỏi Đới Khải “ Sư huynh quen Đàm ca sao?”
“Ừm, lần đầu anh ấy tới đây, không quen đường, tôi liền giúp anh ấy vậy là quen tới giờ cũng được gần 2 năm rồi” Đới Khải không nhìn cô, chỉ chăm chú nhìn tấm giới thiệu kem vừa trả lời cô
“Ra vậy” Cô gật đầu, thấy không còn chủ đề để nói, cô chỉ có thể lấy điện thoại trong túi ra cắm tai nghe mở bài nhạc mình yêu thích nhất mấy năm qua ra nghe vừa ngắm nhìn chàng trai trước mặt mà mình hằng nhớ nhung, tưởng tượng ra vô số tình huống để được ở cạnh anh cùng nói chuyện
“…Nếu như nói em là dải ngân hà xa xôi
Chói lóa tới mức khiến người ta muốn rơi nước mắt
Anh sẽ là đôi mắt luôn dõi theo em
Luôn nhìn lên bầu trời đêm những khi cô đơn
Em có thể mãi theo phía sau anh
Như cái bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ
Em có thể đợi ở ngã tư đường này
Không quản anh có ngang qua hay không
Mỗi lần em ngước lên nhìn anh
Ngay cả nước mắt cũng cảm thấy tự do
Có những tình yêu như ánh nắng chứa chan hắt xuống
Khi có được cũng là mất đi…”
Anh cũng chẳng kém gì cô, không thể nói thêm lời nào chỉ có thể giả vờ tập trung nhìn tờ menu nhưng đầu óc lại chẳng tập trung vào nó mà luôn suy nghĩ gì đó
Không lâu sau đó, Đàm Tiếu đã bưng một khay đồ ăn ra, cả ba cùng cười nói ăn uống vui vẻ.
Cô và Đàm Tiếu kể cho nhau nghe những câu chuyện thuở thơ ấu, anh ngồi cạnh chỉ lắng nghe thật chăm chú rồi lại bất giác pha cười cùng họ, khi bị hỏi đến lại chỉ trả lời bâng quơ cho xong.
Ăn xong, Đàm Tiếu liền mang ra hai ly kem đặc biệt nhất của tiệm, Lý Thẩm phải thừa nhận, tay nghề của anh ta rất tốt, món kem thực cầu kỳ phong phú, màu sắc hài hòa lại trang trí dễ thương khiến cho cô thật không dám ăn sợ làm hỏng mất hình dáng được làm trong ly kem
“Anh Tiếu, bọn em phải về rồi.
Cảm ơn anh vì bữa trưa nhé!” Đới Khải đứng lên mặc áo khoác tay vỗ vai Đàm Tiếu ra rồi ra hiệu cho Lý Thẩm tới lúc phải ra về.
Cô hiểu ý cũng đứng dậy cầm lấy áo khoác nói với Đàm Tiếu một câu “ Đàm ca, lát nữa em còn tiết học, phải về rồi.
cảm ơn anh vì bữa hôm nay nhé, kem anh làm rất rất ngon nha”
“Thật sao, tiểu Thẩm.
Nếu vậy 2 đứa nhất định phải thường xuyên đến nhé, Đàm ca làm kem ngon cho em ăn, thế nào” Đàm Tiếu vui mừng, liền vỗ vai cô, muốn cô ghé qua nhiều một chút, anh đối với cô lúc nào cũng tốt như vậy.
Lý Thẩm không thể từ chối được “Được, em sẽ thường xuyên tới mà”
Bước ra khỏi quán kem, cảm giác trời ngày càng lạnh hơn, hôm nay Lý Thẩm lại mặc khá ít, gió lạnh thổi qua khiến cô bất giác run lên.
Nhận thấy sắc mặt không được tốt của cô, Đới Khải lấy khăn đã treo sẵn trên cánh tay anh, quàng hai vòng lên cổ cô.
Đàm Tiếu ở bên trong nhìn thấy chỉ biết mỉm cười rồi lại lắc đầu
Nhận thấy sự ấm áp quan cổ, cô trơ mắt nhìn người con trai đang đứng trước mặt quàng khăn ấm cho mình, cảm giác lạnh lẽo như bị xua tan, anh như ánh nắng chiếu xuống những ngày giá lạnh mang lại sự ấm áp vậy
“Có vẻ như cô lạnh, quàng tạm đi, về trường thôi, không phải cô có tiết sao?” Đới Khải vẫn giọng trung tính, có chút lạnh lùng nhưng lại ẩn trong đó là sự quan tâm.
Không nói thêm anh liền bước đi trước nhưng lại bước rất ngắn, cô biết anh là cố tình đợi cô nên cô mới chạy nhanh 3 bước để sánh bước cùng anh
Trên đường hai người lại không một lời, cứ nhìn phía trước mà đi.
Trong lòng Lý Thẩm có chút hỗn loạn cứ, đầu óc cứ mãi quanh quẩn hình ảnh anh đứng trước của quán kem quàng chiếc khăn gió ấm cho cô, ấm áp tới mức cô tham lam muốn nó chỉ dừng lại ở đó, để anh quan tâm cô và để cô mãi ngắm nhìn anh như ánh dương chiếu sáng đó, lúc lại nảy lên suy nghĩ có phải là lúc này lại rơi vào mộng cảnh ảo tưởng hay không?
Cứ thế mãi nghĩ khiến cô không nhận thức được phương hướng nữa, lúc phải chờ đèn đỏ thì cô lại tính bước ra vạch ngăn cách, thật may anh nhanh chóng cầm tay cô kéo về, cô mất thăng bằng anh liền đỡ lấy eo cô, cảnh tượng này quá đỗi lãng mạn, cô và anh hai mắt nhìn nhau đắm đuối phải lâu sau mới định thần quay lại trạng thái và tư thế bình thường
“Cô bị ngốc sao, đèn đỏ còn lao ra ngoài, muốn bị tông?” Đới Khải quay sang trách cô, nhưng lại mang cái giọng điệu lo lắng ấy, cô chỉ biết cúi đầu không nói gì.
Ai bảo anh làm cô mất hồn mất vía chứ
Sang tới bên kia đường, anh cầm lấy vạt áo của cô kéo cô vào bên trong mình, không nói lời nào.
Cô bị hành động của anh làm cho ngơ ngác chỉ biết tuân theo không một lời dám ho he, cả hai cùng trở về trường
Ngay lúc này, cảm giác an toàn trong cô trỗi dậy, không chút lo sợ, không chút bận tâm, cứ thế đi sát cạnh anh, được anh đưa vào bên trong như vao vệ.
Cảm giác này thật tốt
-Thiên Di-
Danh Sách Chương: