Dù đầu còn một chút đau nhức nhưng Lý Thẩm vẫn cố gắng đi làm, đi lên phòng làm việc, trợ lý đều đã đến nhìn thấy cô liền mỉm cười chào hỏi
Mở cửa phòng làm việc ra Lý Thẩm nhìn thấy người con gái đang tao nhã uống trà nhìn ra ngoài tầm kính đằng sau bàn làm việc của cô
Lý Thẩm mỉm cười chào hỏi “Tiêu Tiêu, sao cậu ở đây”
“A… cậu đến rồi à, chẳng phải muốn cùng cậu làm việc sao nên hôm nay tới đây nhậm chức”Tiêu Tiêu đang say sưa ngắm nhìn quang cảnh giật mình quay lại đáp
Lý Thẩm đi tới bàn làm việc đặt túi xuống rồi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Tiêu Tiêu, tay đặt lên vài cô ấy “Vậy là vẫn quyết định làm à”
Tiêu Tiêu nhún vai “Đương nhiên, mình nói được làm được, với cả mình không muốn cậu bị bắt nạt”
“Ai có thể bắt nạt mình chứ” Lý Thẩm cười khổ đáp
“Không chắc.
Người đàn ông trên kia làm mình chẳng tin tưởng được” Tiêu Tiêu hắt cằm về phía phòng làm việc riêng của Đới Khải bĩu môi
Đành thua với cô bạn thân của mình “Umm xem như cậu đúng”
“Nhưng mà phòng làm việc này không tồi, xem như người đàn ông đó cũng trọng dụng cậu nhỉ” Tiêu Tiêu lướt qua một vòng căn phòng làm việc của Lý Thẩm gật gù khen ngợi
Lý Thẩm gật đầu cười gượng “Ừ”
“Vậy cậu làm việc đi nhé, tiện thể giúp mình đưa tài liệu này cho người đàn ông trên đó ký nhé, mình không thích nói chuyện với anh ta” Tiêu Tiêu bất ngờ đứng dậy, đưa tập tài liệu bỏ vào tay Lý Thẩm còn cô cứ vậy mà đi
“Này cậu đi như vậy à, sao lại đẩy cho mình.
Cậu đến đây là vì cái này chứ không phải vì mình đúng không?” Lý Thẩm ngồi bật dậy đi theo Tiêu Tiêu
Cả hai đẩy cửa ra thì đúng lúc một người phụ nữ ăn mặc giản dị nhưng không kém phần thanh lịch tao nhã đi qua gật đầu chào hỏi xã giao rồi đi về phía lối dẫn đến tháng máy thông thường
Thiết nghĩ là nhân viên tập đoàn nên cả hai đều không mấy để ý, chỉ mỉm cười đáp lại.
Lý Thẩm cũng cũng tiễn Tiêu Tiêu đến thang máy nhưng vẫn giọng hờn trách “Lần sau không như vậy đâu nhé”
“Được rồi, cái đó cần gấp, cậu bảo anh ta ký nhanh nhé” Tiêu Tiêu đi vào tháng máy mỉm cười chỉ vào tập tài liệu trên tay Lý Thẩm, cửa thang máy chuẩn bị đóng lại cả hai đều vẫy tay chào tạm biệt nhau
Lý Thẩm lắc đầu mỉm cười, nắm chặt tập tài liệu trong tay Lý Thẩm quay lưng đi về.
Đang tính đi tới bậc thang thì Di Nhã ở gần đó ngẩng đầu lên nhìn thấy liền lên tiếng “Lý tổng, chị tìm chủ tịch sao?”
Bị tiếng gọi níu lại, Lý Thẩm ngoảnh đầu mỉm cườiđáp “Đúng vậy, với lại gọi tôi Luật sư Lý là được”
“Vâng luật sư Lý, chị cần tìm anh ấy gấp không ạ, hôm nay chủ tịch không đi làm”
Lý Thẩm tiến đến bàn làm việc của trợ lý hỏi “Sao vậy, chủ tịch có hẹn với đối tác sao?”
“Không biết nữa ạ, khi gọi đến chủ tịch chỉ nói anh ấy nghỉ làm một ngày nên có ai cần tìm thì cứ đến nhà tìm chủ tịch ạ” Tiêu Lộ nhanh nhảu đáp
Cô gật đầu “Ừ, hai cô làm việc đi”
“À đúng rồi luật sư Lý, chị thấy người phụ nữ ban nãy đi qua không?” Dĩ Nhã đột nhiên tò mò lên tiếng hỏi
“Có, sao vậy.
Không phải nhân viên tập đoàn sao?”
Tiêu Lộ lắc đầu “Không ạ, ban nãy cô gái đó tự xưng là vị hôn thê của chủ tịch đến tìm hôn phu của mình bàn chuyện.
Nhìn có vẻ rất nho nhã nhưng nhan sắc, ăn mặc bình thường như vậy có thể xứng với chủ tịch của chúng ta sao?”
Nghe những lời vừa nói ra của Tiểu Lộ như chiếc dao găm bị rút ra khỏi trái tim của Lý Thẩm rất rất đau.
Ngay giờ phút này cô đã hoàn toàn tỉnh ngộ, thời gian gần đây cứ luôn rơi vào ảo mộng rằng anh luôn chờ cô trở về, sắp xếp mọi thứ để cô vào làm ở đây, chăm sóc cô lúc cô say khướt, vẫn là trong nóng ngoài lạnh thường xuyên quan tâm cô
Nhưng cô sai rồi, 5 năm là thời gian dài đủ để thay đổi một người, anh ấy biến rồi không phải là chàng trai năm ấy nữa, và cũng xứng đáng tìm được hạnh phúc mà mình đáng có.
Cô nên mỉm cười chúc phúc mới phải, người ta cũng sắp sửa làm chồng của người khác rồi, cô còn tư cách gì để mong đợi
Có lẽ câu hỏi của anh chỉ là vì thắc mắc một lý do chia tay chính đáng chứ không phải là vì còn tình cảm với cô, xem như tỉnh lại khỏi giấc mộng dài cô nên mừng mới đúng
Nhìn thấy Lý Thẩm thẫn thờ, Di Nhã khua khua tay trước mắt cô “Luật sư Lý, chị sao vậy”
“À… Làm việc đi, nhân viên không nên bàn chuyện cá nhân của cấp trên, thể hiện thái độ chuyên nghiệp của mình đi, không phải ai cũng có thể ngồi vào vị trí đó đâu” Lý Thẩm bừng tỉnh, mặt nghiêm lại chỉ dạy
Tiêu Lộ và Di Nhã cúi đầu biết sai “Bọn em biết rồi ạ”
“Chăm chỉ làm việc đi nhé, tôi tìm chủ tịch ký tài liệu” Lý Thẩm mỉm cười dịu dàng hơn để hai cô trợ lý bớt sợ hãi vì thái độ quá nghiêm túc lúc nãy của cô
Lần trước từng đến nhà anh nên Lý Thẩm vẫn còn nhớ đường.
Từ thang máy đi lên khu nhà dành cho hội viên cao cấp Lý Thẩm tìm thấy nhà của Đới Khải
Cô bấm chuông rất nhiều lần nhưng bên trong không hề có bất cứ phản ứng nào, lấy điện thoại ra bấm dãy số cũ xem sao không ngờ chuông điện thoại từ bên trong vọng ra làm Lý Thẩm giật mình, thì ra anh vẫn chưa đổi số điện thoại.
Thế nhưng gọi rất nhiều lần chỉ nghe được chuông chứ không có người bắt máy, Lý Thẩm bắt đầu có chút lo lắng lấy tay đập cửa “Chủ tịch, anh có trong không? Chủ tịch… Tôi là Lý Thẩm, anh có trong không vậy, lên tiếng đi”
Gọi mãi vẫn không có tiếng động nào ở bên trong, Lý Thẩm liền đánh liều mở hộp nhập mật mã ra bấm ngày sinh nhật của anh nhưng không đúng, sang ngày bọn họ yêu nhau càng không đúng, tay cô bắt đầu rung lên bấm ngày sinh nhật của cô cũng báo sai
“Rốt cuộc mật mã là gì chứ” Lý Thẩm vừa lẩm bẩm vừa lo lắng không thôi.
Nghĩ một hồi cô đưa tay lên do dự rất lâu mới nhập dãy số, tiếng thiết bị khóa vang lên cửa được mở ra
Cánh cửa mở ra, Lý Thẩm đi giày cao gót chạy thẳng vào phòng khách nhìn thấy người đàn ông đang nằm co lại trên ghế sofa trên tay vẫn đang cầm bản báo cáo nhưng mắt lại nhắm, khí sắc nhợt nhạt
Lý Thẩm hốt hoảng đi tới đặt túi xuống bàn, ngồi rạp xuống sàn lấy tay lay nhẹ người đàn ông đó “Đới Khải anh sao vậy? Tỉnh lại đi.
Sao lại nóng như vậy” Đưa tay lên trán anh cô cảm nhận được sự nóng rát
Cô nhanh chân đi vào phòng ngủ lấy chiếc chăn dày đắm lên cho Đới Khải, lục tủ tìm máy đo nhiệt độ cơ thể cho anh
“39.5 độ, sốt cao vậy sao” Nhìn chỉ số trên máy Lý Thẩm kinh ngạc, có chút hoảng loạn lại chạy đi tìm hộp thuốc hạ sốt
Có lẽ anh đã bị nhiễm lạnh nên sau khi uống thuốc hạ sốt không lâu sau đó liền ngủ ngon giấc hơn chứ không còn lên cơn run nữa.
Lý Thẩm cũng có chút an tâm nhẹ nhõm hẳn
-Thiên Di-
Danh Sách Chương: