Năm nhất của Lý Thẩm cứ thế trôi qua, cô vẫn lặng thầm dõi theo anh ta như cái bóng đuổi theo ánh sáng.
Mỗi ngày tan học đều vòng qua dãy phòng học của anh, đi theo sau bóng lưng đó, âm thầm đến đau buồn.
Dường như trong một năm qua, cô đã có thể thuộc làu hết tất cả thói quen trong 2 năm học đại học của anh.
Cứ vậy, thầm yêu một người đến mức ngông cuồng, điên dại.
Ai nói bạn thân thì sẽ luôn đi theo hội chứ, con người Lý Thẩm chính là vậy, bề ngoài cởi mở vui vẻ nhưng luôn có cảm giác tủi thân, cô luôn tự mình gặm nhấm nỗi cô đơn đến quen thuộc, quen tới nỗi chính bản thân cũng chẳng hiểu ra điều đó.
Không biết là đáng thương hay đáng buồn, hoặc có thể là cả hai.
Bốn năm trôi qua, tình yêu thầm lặng đó khiến Thẩm biến trở thành con người cô độc, luôn tĩnh lặng dành thời gian để nghĩ về người đó nhiều hơn.
Thật ngốc!
Kỳ nghỉ hè năm đầu tiên của đại học người ta nói nên tìm một công việc làm thêm để hiểu mùi vị của đời sinh viên.
Lý Thẩm cũng muốn thử, muốn thử trải đời xem sao, muốn thử làm công việc chân tay xem nó có khó hơn.
Và đương nhiên công việc bận rộn sẽ khiến cô ít nhớ tới bóng hình của người nào đó đi một chút.
Không những thế còn có thể kiếm được một khoản kha khá để cha mẹ ở miền nam xa xôi bớt đi nỗi lo cho mình.
Thẩm đã xin việc ở rất nhiều nơi, tất cả đều không nhận sinh viên năm nhất làm ngắn hạn nhưng thật may tiệm café nhỏ ở phía sau trường đã nhận cô vào làm.
Tuy lương không cao nhưng ở đó khá thú vị, quán café
mèo nên bên trong có rất nhiều tiểu miêu xinh xắn, những phụ kiện dễ thương và đương nhiên công việc không quá nặng nhọc.
Cứ thế ngày qua ngày cô đến làm việc tại Cats Coffee, tan làm liền đến sân bóng ngắm nhìn bóng hình đó, dõi theo, âm thầm như một thói quen.
Nhưng cô không ngờ có ngày anh tới quán café nhỏ này, càng không nghĩ tới… có lẽ không nghĩ tới sẽ dễ xảy ra hơn
“Hoan nghênh quý… khách”- đang lau chùi bàn nước cô ngẩng đầu lên đón khách liền bắt gặp thân hình cao lớn mà cô thường đứng từ xa phía sau lưng ngắm nhìn.
Điều này khiến cô gái luôn bình tĩnh như Lý Thẩm bất chợt tim đập lỡ vài nhịp, mí mắt hơi run, bàn tay cấu chặt khăn lau bàn có chút thất thần
Đương nhiên sự bất cẩn ấy chỉ xảy ra trong tích tắc, cô liền lấy lại sắc thái khuôn mặt bình thường nở nụ cười chào đón anh
Còn anh vừa gập ô xuống bỏ vào giỏ đựng liền lấy tay khua khua vạt áo bị nước mưa thấm ướt.
ngay sau đó lên tiếng: “Mưa ngoài kia lớn quá! Cho tôi một ly nước cam nhé, cảm ơn”
“Được, anh ngồi vào bàn đi, tôi đi pha chế liền”
***Cô đang nhìn anh tìm thứ gì đó trong hộc bàn ở lớp cô\, nhìn thân ảnh ấy một hồi lâu tới mức ngớ người cô mới định thần tiến đến hỏi anh: “ Học trưởng! Chào anh\, em có thể giúp được gì không ạ?”
Đới Khải vẫn không để ý tới cô, chỉ thuận miệng trả lời cho có rồi tiếp tục tìm: “ À không có gì! Lúc nãy thầy Hứa mượn phòng này cho chúng tôi học, ra về tôi quên cuốn ghi chép công thức nên quay lại tìm”
“Vậy… vậy anh tìm thấy chưa?”
Anh chưa kịp trả lời thì tiếng chuông vào học đã vang lên, Đới Khải liền vừa xách cặp chạy vừa ngoảnh lại đáp: “ Thôi vậy, tạm biệt”
Lý Thẩm có chút mất tự nhiên, anh không thèm để ý đến cô, thật buồn.
Nhưng anh lại không hề biết ban nãy anh ngồi ở chỗ cô, bỏ quên tập cô liền do dự giấu nó đi.
Đúng cô giấu nó bởi cô nghĩ nó sẽ là cơ hội để cô có thể trực tiếp đối thoại với anh.
Tuy có chút ích kỷ nhưng có muốn thử, càng là nguyện ý thử
Sau tiết học đó cô đã cầm cuốn sổ của anh chạy sang dãy nhà B2 để tìm anh, tuy sự ngại ngùng của cô lại trỗi dậy, sự kiêu ngạo không cho phép cô làm điều đó nhưng cô đã chiến thắng nó.
Bước tới cửa lớp, cô với vạt áo của một anh bạn cùng lớp anh ta
“ Sư huynh, có thể phiền anh gọi học trưởng giúp em không?”
“ Ey, không phải Lý Thẩm khoa xã hội nổi tiếng kia sao, tìm Đới Khải có chuyện gì sao?”
Cô thật không ngờ mình lại gây được sức chú ý tới như vậy “ Đúng vậy, em tìm anh ấy có việc” Nghe vậy, anh chàng liền ngoái đầu vào lớp gọi lớn “ Đới Khải, học bá khoa xã hội tìm cậu.
Nhanh ra sân bóng, đừng để cả bọn phải chờ ha!!”-“Ồ ồ”- cả lớp cũng vì câu nói đó của anh chàng mà ồ lên, Lý Thẩm nghe thấy ý châm chọc trong câu nói, nhưng cô đã gạt bỏ sự ngại ngùng không để ý đến họ, ánh mắt lướt qua lớp học chỉ dừng lại ở người đó
“Suỵt, trật tự đi”-Anh ta vừa đưa ngón trỏ lên môi ý muốn mọi người ngừng trêu đùa với khuôn mặt nghiêm túc đó, không ai dám lên tiếng cười đùa nữa, vừa đi ra hướng ra cửa lớp
“ Bạn học, có việc gì sao?”
“A… lúc nãy thấy anh tìm tập, em thấy nó thiết nghĩ là của anh nên đến tìm anh xem thử”-Tay Lý Thẩm có chút run rẩy đưa quyển sổ lên trước mặt Đới Khải.
Nhìn thấy quyển số, miệng Đới Khải ánh lên ý cười, anh mắt hớn hở hỏi cô: “ Đúng là nó rồi, em tìm ở đâu vậy?”-“Em…” còn chưa biết trả lời thế nào cô đã bị một anh bạn cùng lớp khác của anh ngắt lời
“ Khải nhanh lên, bọn họ đợi lâu rồi đó”
“Được”-“ Mà em tên gì vậy?” Trả lời đồng bọn xong anh liền ngoảnh lại hỏi cô
“A… Em là Lý Thẩm, 11 Văn ạ” Ban đầu có chút kinh ngạc sau đến bồi hồi ngại ngùng nhưng cô vẫn dõng dạc nói rõ tên mình cho anh biết
“À, anh nhớ tên em rồi.
Cảm ơn em nhé, anh ra sân bóng đây” Vừa dứt lời anh liền đưa tay vẫy vẫy chào cô rồi rời đi.
Nụ cười ấy lại lần nữa hớp hồn cô, khiến Lý Thẩm kiêu ngạo ấy thờ thẫn hồi lâu.
Anh vừa nói anh ra sân bóng, là lại đá bóng sao, vừa nghĩ đến cô liền muốn chạy ra đó bởi hình ảnh anh đẹp nhất trong cô chính là chơi bóng
***Anh đang chăm chú đọc sách\, trên tai còn gắn airpods\, còn cô ôm chú mèo trắng nhỏ xinh xắn ngân nga vài giai điệu theo bài hát phát trong tai nghe gắn trên tai mình vừa ngắm nhìn anh\, nhìn thật kỹ gương mặt nghiêm túc làm việc gì đó
“… Em có thể theo phía sau anh
Như cái bóng đuổi bắt ánh sáng trong mơ
Em có thể đợi ở ngã tư đường này
Không quản anh có ngang qua hay không
Mỗi lần em ngước lên nhìn anh
Ngay cả nước mắt cũng cảm thấy tự do
Có những tình yêu như ánh nắng chứa chan hắt xuống
Khi có được cũng là mất đi…”
Mưa mùa hạ xối xả như gột rửa những phong trần bụi bặm của những ngày hè oi bức.
Cơn mưa qua đi bầu trời lại rạng cũng là lúc người ấy rời đi.
Mãi ngắm nhìn bầu trời tạnh mưa, anh ấy buông cuốn sách bỏ quên trên bàn nước lấy ô nhanh chóng rời đi.
Cô nhìn thấy liền lên tiếng “ A, heey” Chưa ngắt lời bóng anh đã khuất dạng, cô đi tới bàn nước, tay cầm lấy cuốn sách đó.
Tựa nó là “ Chuyện cũ viết lại” của Lỗ Tấn, cô không nghĩ một anh chàng ban tự nhiên chỉ biết đến mấy con số lại thích đọc những thể loại truyện ngắn này.
Trong cơ hồ của suy tư, anh đã quay lại và nhìn thấy cô cầm cuốn sách của mình
“Ngại quá, tôi quên sách”
“A… à của anh.
Tôi không nghĩ anh cũng đọc những cuốn sách này” Anh lên tiếng khiến cô khẽ giật mình
“ Sao người như tôi không thể đọc hả, sách còn có thể phân loại người đọc sao” Cô biết anh không có ý gì chỉ là vừa nói trên miệng anh có ý cười nhưng lời nói lãnh đạm nghiêm túc của anh khiến cô đôi chút sững người
“Không phải aa, tôi không có ý đó, chỉ là anh theo tự nhiên, tôi không nghĩ anh sẽ thích đọc văn học”
Đới Khải có chút hiếu kỳ “ Sao cô biết tôi học tự nhiên?”
“ Anh là học trưởng nổi tiếng khắp Hứa Tô cao trung làm sao tôi không biết được”
“A..
Cô cũng là học sinh Hứa Tô sao? Tại ngôi trường rộng lớn này thật khó để tìm đồng hương, với chắc cô là sinh viên Thanh Hoa chứ nhỉ? Cô tên gì?” Vừa nghe nói đến Hứa Tô Đới Khải giờ đây ý cười hiện rõ hơn, có chút phấn khích, một người lãnh đạm như anh, cô không nghĩ anh sẽ nói chuyện cởi mở khi gặp đồng hương như vậy.
Phải chăng đây là cơ hội tốt cho cô
“Hmm đúng vậy.
tôi là Lý Thẩm” Quả thật anh không nhận ra cô nữa, 3 năm trước gặp nhau chào hỏi nhưng lại không khiến anh mảy may nhớ đến cô.
Thực có chút đau lòng, ánh mắt xa lạ ấy của anh nhìn cô như cây kim lâu ngày trong bọc lòi ra đâm thủng khiến cô nhói.
Lần thứ hai cô giới thiệu tên mình với anh, so với 3 năm trước dõng dạc nói với anh rằng mình là Lý Thẩm thì bây giờ cô có chút nhói lòng, nực cười, mọi cố gắng của cô muốn gây sự chú ý của anh cuối cùng vẫn là không đả động tới anh.
Cố gắng nỗ lực tham gia kỳ thi quốc gia để được nêu tên.
Luôn tham gia các hoạt động để được nổi tiếng.
Thế nhưng tại sao, tại sao tất cả mọi người đều biết đến sự tồn tại của cô còn anh thì không, tại sao cho dù đặt cô trong lòng một chút cũng không có, nghĩ tới đây có cảm thấy đắng lòng, có lẽ mọi cố gắng trước giờ của cô đều là con số 0
“ À Lý Thẩm, tôi nhớ rồi, tôi có việc bận đi trước.
Với cả...!cô hát cũng được đấy” Anh vẫn vậy, bảo mình nhớ rồi nhưng lại chẳng nhớ gì cả, có lẽ anh không đủ tinh tế để nhận ra chuyện có người thích mình nhưng ít nhất anh cũng nên để ý mọi thứ xung quanh không phải sao.
Nhưng anh vừa khen cô hát hay sao, cô nên vui hay buồn đây?
Cho dù hữu tình hay vô ý một câu nói của anh khiến cô đau lòng, nếu là 3 năm trước cô thật rất vui, vui vì sau bao cô gắng anh cũng biết cô là ai.
Nhưng bây giờ mọi thứ hoàn toàn sụp đổ, anh khôn còn nhận ra cô gái trả anh quyển sổ ghi chép nữa.
Mà có lẽ bởi nó vốn dĩ chẳng quan trong đối với anh
Cô dường như chỉ là người qua đường, lướt qua anh vậy nên anh không cần nhớ cũng không cần biết
Yêu thầm chính là chuyện một người tự dệt nên câu chuyện tình yêu của một người, không có nam chính, không có bắt đầu càng không có kết thúc!
-Thiên Di-
*Lời của tác giả: bài hát mà nữ chính ngân nga chính là bài “ Người theo đuổi ánh sáng” nhạc phim của “ Hạ chí chưa tới” nhé.
Đó cũng là chấp niệm của nữ chính, lời bài hát như là tiếng lòng của cô và thật đúng lúc nam chính đã nghe thấy cô hát.
Chỉ là không hiểu ra tiếng lòng ấy là hướng về anh.
Haizzz thật ngốc mà!!!
Danh Sách Chương: