Mục lục
QUỶ PHI TRỌNG SINH: AI DÁM ĐỤNG ĐẾN PHU QUÂN TA
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đấu Linh đại hội sơ tuyển kỳ thực chính là quần chiến, mỗi 100 người làm một nhóm, cuối cùng còn lại mười người có thể lên cấp vào vòng trong, mấy ngày sau mới là đơn đả độc đấu, tuyển lựa mấy trăm người có thiên phú nhất.



Ly Yên Minh lấy thẻ bài đưa cho Linh Thứu, Linh Thứu tiếp nhận nhìn thấy ba dãy số dài, 15447, 15448, 15449, hẳn là nhóm cuối cùng, bất quá ngược lại cũng hợp ý nàng.



Sau khi Hoàng Thượng với tất cả người đại diện của tám đại gia tộc lục đục trình diện, Đấu Linh đại hội chính thức bắt đầu.



Chỉ thấy ở giữa võ đài Đấu Linh võ hội, một vòng vầng sáng màu trắng bao phủ bên ngoài võ đài, mà vầng sáng này chính là được Trấn Linh Thạch tạo ra, người có thể thông qua, nhưng đấu khí là không thể.



Thứ nhất là để bảo đảm mọi người xung quanh xem trận đấu được an toàn, thứ hai cũng đại biểu chỉ cần bị đánh ra ngoài coi như thua, bất quá thay đổi góc độ suy nghĩ, bị đánh ra vậy cũng xem như được an toàn.



Người chủ trì lần Đấu Linh đại hội này là đồ tôn của Tuyết Tế, hình như tên gì nhỉ, Tài Nguyên, ấn theo bối phận phải gọi Ly Yên Minh là sư bá, Linh Thứu khóe mắt không khỏi co rút, nghĩ đến một nhóm lão đầu tóc trắng bạc phơ đối với nàng hành lễ, sau đó gọi Sư tổ, thật là kinh sợ...



Mà giám khảo, ngoại trừ Vân Thiên, Tài Đức, còn có chính là khi Linh Thứu đi gặp Hoa Dực Ca đụng tới hai nam một nữ kia.



Người chủ trì nói chuyện một chút sau đó nhóm đầu tiên sơ tuyển mới chính thức bắt đầu, số 1 đến số 100 rất nhanh đều đi lên võ đài, mỗi người đều ra quyền sát chưởng, chuẩn bị kích đấu.



Thánh Linh điện ai không muốn vào, nơi đó đại diện cho võ học chí tôn, là vinh quang, ở trong thế giới lấy võ vi tôn này càng đại biểu cho quyền lợi.



Sau một khắc, toàn bộ võ đài Đấu Linh muôn màu muôn vẻ, đấu khí đan xen, đẹp mắt nhưng gần như tàn nhẫn, giữa sân không một ai sẽ hạ thủ lưu tình, tuyệt đối vì lợi ích trước mặt, mọi người đều là ích kỷ.



Linh Thứu quan sát giữa sân chiến đấu, hỗn chiến như vậy nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy, bởi vì nhiều người, rất nhiều công kích rõ ràng là người này, bị thương lại là một người khác, vì lẽ đó mỗi người không chỉ muốn chú ý đối thủ của mình, còn phải chú ý xung quanh thỉnh thoảng sẽ có vài đạo đấu khí vô tình đánh tới.



Rõ ràng có người đã bị thương nặng, vẫn như cũ kiên trì không muốn xuống đài, bởi vì chỉ cần hắn chịu đựng nhiều thêm một giây, hắn liền có thể lưu lại thành một trong mười người cuối cùng.



Tính toán hơn một vạn người (mười ngàn người), mà một trăm người một nhóm, nàng cũng phải xếp tới nhóm một trăm mấy. Không có ba bốn ngày luận bàn là không tới nàng.



"Thánh Linh điện còn có nữ nhân?" Túc Cửu Diệu có chút ghét bỏ mà nhìn giữa sân một nữ tử đấu khí không thấp, nữ tử tựa hồ kinh nghiệm đối chiến vô cùng phong phú, thêm vào đấu khí mạnh mẽ, đúng là đối chiến thành thạo điêu rluyện.



Linh Thứu nhíu mày, không nhịn được chọc ghẹo: "Đều đem Tiểu Ca của ngươi tìm trở về, ngươi tại sao vẫn còn chán ghét nữ nhân chứ?"



Nói đến đây Túc Cửu Diệu mi mắt dựng đứng: "Ngươi còn không nói cho ta biết tại sao trên người hắn lại có mùi son phấn của nữ nhân."



Tuy rằng hắn bị Linh Thứu khế ước, nhưng hắn vẫn không có thói quen luôn xưng hô nàng là chủ nhân, nói thế nào hắn cũng là người, có tôn nghiêm của mình, mà Linh Thứu cũng không có ép buộc hắn, nàng muốn bất quá là không phản bội, nói thật, nàng cũng không thích đạp lên tôn nghiêm của người khác, cho dù nàng có nhiều biện pháp hơn nữa.



Linh Thứu cười khẽ, chớ nhìn dáng dấp hắn hung thần sát khí, thế nhưng nàng vẫn nghe ra trong lời hắn nói đầy thương cảm, ngày ấy Hoa Dực Ca đi rất vội vàng, nơi nào quản được mùi vị trên người mình, nơi nào còn có tâm tình tắm rửa mới chạy đi chứ.



Mà tại sao trên người Hoa Dực Ca sẽ có mùi hương của nữ nhân, hắn ta chưa nói cho hắn biết sao, vậy nàng có nên tìm cơ hội đi tìm Hoa Dực Ca muốn phí kín miệng mới được? Nghe nói Hoa Dực Ca kia chẳng có gì cả, chỉ có ngân lượng là nhiều thôi!



Linh Thứu nghĩ đến đó thâm trầm nở nụ cười, mà cùng lúc đó, xa ở Cung điện dưới lòng đất Hoa Dực Ca đột nhiên liên tục đánh vài cái hắt xì, hắn làm sao có loại dự cảm xấu thế nhỉ...



Một buổi sáng mới so xong năm trận đấu, vừa mới bắt đầu Linh Thứu nhìn vẫn còn trầm tư cân nhắc, học tập các loại thủ pháp đấu khí của người khác, nhưng khi nhìn thấy càng về sau, liên tục nhiều lần cũng là như vậy, còn ngồi như thế nữa, không bằng nàng tìm một chỗ cố gắng thực tập đối chiến một chút.



Nghĩ như vậy, Linh Thứu không có ý tốt dời mắt nhìn về phía hai người bên cạnh: "Nếu không, chúng ta tìm một chổ thích hợp, các ngươi cùng ta luyện tay nghề một chút đi?"



Ly Yên Minh với Túc Cửu Diệu liếc mắt nhìn, rất có ăn ý lắc lắc đầu.



"Ta nghe nói Tề Dự quốc có một ngọn núi, gọi là Đại Bi sơn, nơi đó có rất nhiều ma thú cao cấp, chúng ta có thể đi xung quanh luyện tập." Túc Cửu Diệu thành khẩn nói, tôn nghiêm của hắn không cần cũng chẳng sao, hắn mới không muốn cùng nữ quái vật này đánh nhau đâu! Nơi nào kêu luyện tập! Rõ ràng là đơn phương bị ngược a!



Túc Cửu Diệu vừa nói xong, Ly Yên Minh liền quăng tới một ánh mắt tán dương. "Tiểu Túc nói không sai, sư tổ, chúng ta đi nơi đó luyện đi! Nghe nói nơi đó sở dĩ gọi là Đại Bi sơn, cũng bởi vì có rất nhiều lính đánh thuê đều ở nơi đó tang mệnh! Hài cốt nhiều nhất, tất nhiên là nhiều bi thương."



Một tiếng Tiểu Túc làm cho Túc Cửu Diệu trên trán gân xanh nhô lên, Cung điện dưới lòng đất vốn là thấp hơn Thiên Sát một chút, thêm vào chuyện hắn ta biết hắn bị nữ nhân này khế ước, hết lần này đến lần khác không đánh lại hắn ta! Đáng ghét, quả nhiên không đáng yêu bằng Dực Ca của hắn.



Linh Thứu hé mắt, Đại Bi sơn? Ma thú cấp cao? "Tại sao chỉ là đi xung quanh bên ngoài?"



Túc Cửu Diệu như vô tình liếc mắt quét qua nàng một chút: "Bên ngoài cũng rất lợi hại!"



Thật sao? Linh Thứu nhìn về phía Ly Yên Minh, chỉ thấy hắn cũng hùa theo gật gật đầu. Được! Vậy nàng đi nơi đó luyện tập! Nói đi là đi, Linh Thứu lập tức liền mang theo Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh rời đi Đấu Linh đài, may là bọn hắn ngồi ở phía sau, không có người nào chú ý bọn họ.



Nhưng mà không người nào không có nghĩa là không có ai, hầu như là khi ba người vừa rời đi chỗ ngồi, cùng lúc đó Lãnh Mộ Hàn liền ngẩng đầu lên như vô tình nhìn lại, nhìn bóng lưng Linh Thứu một lúc lâu mãi đến tận không nhìn thấy người, hắn mới đút kết ra một kết luận, quả nhiên a, hắn quá nhớ Linh Nhi nhà hắn mà.



Từ Tinh Tinh cũng chú ý động tĩnh bên này, xem bọn người Linh Thứu đi rồi, phất phất tay, mấy tên hộ vệ bên người ngay lập tức biến mất.



Ba người Linh Thứu đi ra không bao lâu, Túc Cửu Diệu lạnh lùng mở miệng nói: "Có muốn diệt bọn họ liền không?."



Linh Thứu trợn tròn mắt, sát thủ đúng là sát thủ a, chuyện gì nghĩ đến đều là trực tiếp giết chết, như vậy là không tốt có biết không? Ngược lại bọn họ muốn đi Đại Bi sơn, có thể để cho những cái đuôi kia chết dưới ma trảo của ma thú mà...



May nhờ Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh không biết suy nghĩ trong lòng Linh Thứu, bằng không nhất định sẽ trực tiếp phun một ngụm lão huyết, đều là để bọn họ chết, có khác nhau sao? Tại sao bọn họ lại không đúng?



Kết quả là, những cái đuôi kia liền bị lòng tốt của Linh Thứu mang tới Đại Bi sơn.



Trên núi thỉnh thoảng phát ra tiếng gào của ma thú, giữa ban ngày nhưng cũng khó chặn được âm hàn.



Cảm giác được thời điểm cái đuôi phía sau chuẩn bị muốn rút lui, Linh Thứu ngoắc ngoắc môi, giả vờ lớn tiếng nói. "Nghe nói nội đan ma thú trong núi Đại Bi sơn này một viên liền có thể làm cho đấu khí tăng lên mấy cấp đó!"



Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh nghe đến liền hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nữ nhân, quả nhiên nham hiểm!



Nhưng bọn họ vẫn là rất thích còn phối hợp: "Đúng vậy! Chỉ cần có nội đan, liền không cần lại kém người một bậc rồi!" Túc Cửu Diệu lớn tiếng nói.



Ly Yên Minh âm thầm hướng Tiểu Túc dựng thẳng ngón cái, cũng theo góp vui: "Hơn nữa thi thể ma thú cũng có thể bán được giá cao nha! Đến lúc đó liền phát tài rồi!"



Mấy người đi theo ở phía sau vốn định lui, liền dừng lại, liếc mắt nhìn nhau, tựa hồ nhìn thấy trong mắt đối phương cũng đầy tính toán.



Không sai, những ma thú kia đều là thứ tốt, tuy rằng đáng sợ, nhưng giá trị không bình thường!



Bọn họ có thể núp trong bóng tối, nếu ba người Linh Thứu thất bại, bọn họ liền trốn, nếu ba người kia thắng, bọn họ lại xuất hiện, khi đó ba người kia đấu với ma thú xong nhất định đã uể oải cũng có thể sẽ bị thương, bọn họ có thể thực hiện được mệnh lệnh của Tiểu thư cũng sẽ dễ dàng từ trong tay ba người đoạt lấy ma thú rồi!



Đến lúc đó trở lại, vừa có thể ăn nói, túi tiền riêng của bọn họ cũng đầy, thậm chí còn có thể nhảy lên một cấp thành cao thủ.



Mấy người mộng đẹp liền không đành rút lui, trái lại hưng phấn dị thường theo sát nhóm người Linh Thứu.



Bên tai đột nhiên truyền đến dị động, Linh Thứu ba người liền trốn, ngoắc ngoắc môi, đồng thời dùng đấu khí đánh xuống ẩn giấu những người đang núp trên cây kia, lắc người một cái cấp tốc ẩn thân.



Những người kia còn không phản ứng kịp liền bị rớt xuống cây, ném tới trên đất, xoa chổ đau mê man sợ rên, lại ngẩn đầu nhìn, nơi nào còn tung tích của ba người kia.



"Đầu, chuyện gì xảy ra?"



"Phỏng chừng là bị bọn họ phát hiện rồi!"



"Vậy bọn họ người đâu?"



"CMN ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây!



"Đầu, ngươi có nghe hay không đến thanh âm gì a?"



"Cái gì thanh... Thanh..."



Tiếng nói kẹt ở yết hầu, chỉ vì trong rừng đột nhiên xông ra mấy con ma thú, ma thú tàn nhẫn nhìn chằm chằm mấy người bọn họ, vừa nãy nó đang nghỉ ngơi, liền nghe có người nói muốn nội đan chúng nó, còn muốn bán thi thể của chúng nó, thật là đáng giận a!



Những nhân loại đáng ghét này, vì tư lợi của bản thân hại chết bao nhiêu ma thú! Nó hôm nay nhất định phải làm cho bọn họ một đi không trở lại!



Đầu lĩnh ma thú hét dài một tiếng, sau đó ma thú khác liền nhào tới.



Những người kia căn bản là không kịp phản ứng liền không thể không vận kịp đấu khí phản kháng, so với trận chiến của bọn họ, ba người Linh Thứu có vẻ nhàn nhã hơn nhiều.



Linh Thứu ngồi ở trên nhánh cây, nghiêng người dựa vào thân cây, lúc này mới quan sát Đại Bi sơn, cây cối sum xuê, có lợi cho việc trốn, thêm vào nơi này bao phủ là tầng tầng mây mù, dễ dàng khiến cho người ta lạc lối, mà phía dưới những ma thú này hình như là sài lang, chỉ là thân thể lớn hơn gấp mấy lần mà thôi.



Nhắm mắt cảm thụ xung quanh một chút, một chiêu, chỉ thấy đủ loại lớn nhỏ quỷ hồn ma thú đều bị đưa tới, đương nhiên không thiếu quỷ hồn người.



Linh Thứu vung tay lên, đem những quỷ hồn ma thú kia với hồn người thu vào trong không gian, không sai, quỷ của nàng càng ngày càng đầy đủ, còn những người kia, Linh Thứu lóe lóe con ngươi, lính đánh thuê sao? Vậy hẳn là là hiểu rất rõ những ma thú trong núi rừng này, giữ lại tương lai nói không chắc cũng hữu dụng.



Phía dưới liên tục kêu thảm thiết, Túc Cửu Diệu cùng Ly Yên Minh nghe được đều không khỏi sởn cả tóc gáy, muốn giúp bọn họ la đau, thật sự, còn không bằng chết trên tay bọn họ...



Không hẹn mà cùng nhìn về phía Linh Thứu, thà rằng tự sát cũng không nên đắc tội nữ nhân này!



Giải quyết xong kẻ xâm lấn, ma thú rất là sung sướng, không chỉ hả giận, còn ăn no nê một trận.



—-O—-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK