Linh Thứu cảm nhận được khăn hỉ theo gió khẽ động, không né, trái lại tiến lên một bước: "Đánh đi, liền đánh vào mặt đây này, đánh người hoàng thất là tội chết, chính là không biết bà có mấy cái đầu để chặt đây!"
Quả thực, Linh Thứu vừa nói xong, Viên thị liền miễn cưỡng ngừng lại cánh tay cách khăn hỉ không tới một li*.
Linh Thứu cũng mặc kệ Viên thị giờ khắc này phẫn nộ hay là lúng túng, chỉ là đối với nha hoàn bên cạnh trầm giọng nói: "Còn không đi?"
Ba chữ không giận mà uy, nha hoàn vẫn chưa từ trong khiếp sợ mà phục hồi lại tinh thần, nhưng miệng so với suy nghĩ nhanh hơn, đã hoàn toàn thay đổi thái độ cùng xưng hô: "Dạ... Dạ...Thái tử phi."
Khởi kiệu, Linh Thứu nhắm mắt lại, vừa nãy cùng bọn người Bắc Ảnh Trì Hoàn phát sinh xung đột, nàng thật không để ý chút nào, gia tộc xem thường nàng, nàng cũng không gì hiếm lạ, không thèm khát, chẳng bằng trực tiếp rũ sạch quan hệ, cũng tốt hơn lại giống như kiếp trước phát sinh liên lụy không cần thiết, chỉ là theo cỗ kiệu chập trùng lên xuống, nàng đột nhiên có loại ảo giác như đang ở trong mộng, tất cả thật sẽ lập lại lần nữa sao? Mộ Hàn cũng thật sự còn sống sao? Thật không phải là mơ?
Mà cùng lúc đó một nơi khác, bên trong thư phòng phủ Thái tử, một tên Ám vệ đang hướng nam tử trước mặt báo cáo chuyện ở Bắc Ảnh phủ. "Thái tử điện hạ, sự tình chính là như vậy."
"A ha? Phế vật kia đúng là có chút cá tính." Người được gọi là Thái tử còn chưa nói, một nam tử khác bên cạnh hắn liền giành phát biểu ý kiến trước: "Nè, bất quá, Hàn ngươi sẽ không thật sự định cưới nàng ta chứ? Phế vật không phải là nàng ta sai, có cá tính cũng rất tốt, Phế vật có cá tính như vậy cũng chỉ có thể nói nàng ngu xuẩn không biết trời cao đất rộng, nữ nhân như vậy ngươi cũng muốn?"
"Tĩnh, mọi việc không thể chỉ xem mặt ngoài, ngươi cho rằng Phụ hoàng đang yên lành vì sao đột nhiên lại hạ chỉ tứ hôn cho ta?"
"Vì sao?" Mộ Dung Sùng Tĩnh mang theo ý cười nhìn Lãnh Mộ Hàn, nháy mắt một cái, không đợi được câu trả lời, lại chuyển hướng về ám vệ Triệu Lỗi nháy mắt mấy cái: "Vì sao?"
Thiệu Lỗi nhìn chủ nhân nhà mình một chút, thấy chủ nhân không có ám chỉ hắn không thể nói, lại nghĩ đến Mộ Dung Sùng Tĩnh là huynh đệ của chủ nhân, trong lòng cũng hi vọng hắn ta có thể khuyên chủ nhân không cần cưới nữ nhân kia, liền mở miệng nói: "Mộ Dung công tử có chỗ không biết, đêm qua thuộc hạ mật thám cả đêm ở Bắc Ảnh phủ, kết quả phát hiện nhị hoàng tử tiến vào khuê phòng của Bắc Ảnh Linh Thứu."
Thiệu Lỗi nói xong, trong con ngươi lóe qua một chút tức giận, dưới cái nhìn của hắn, chủ nhân của hắn cưới một phế vật đã đủ oan ức rồi! Nữ nhân này lại còn không biết cảm tạ ân đức, còn cùng tử địch của chủ nhân có liên hệ! Tuy rằng nhị hoàng tử vào khuê phòng của Bắc Ảnh Linh Thứu thời gian không lâu, thế nhưng chuyện này không một chút nào ảnh hưởng hắn thay chủ nhân bất bình, cưới nữ nhân như vậy quả thực chính là sỉ nhục đối với chủ nhân!
"Cái gì! Lãnh Trạch Phong tiến vào khuê phòng của phế vật kia!" Tin tức này quả thực là quá kinh người! Mộ Dung Sùng Tĩnh nhất thời không nhịn được, lập tức vỗ bàn đứng lên, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Mộ Hàn "Vì thế, mà ngươi hoài nghi, nàng ta là cơ sở ngầm của Lãnh Trạch Phong muốn xếp vào ở bên cạnh ngươi?"
Lãnh Mộ Hàn vẫn lãnh đạm không nói, hắn không biết nữ nhân kia có phải là quân cờ mà Lãnh Trạch Phong dự định muốn xếp vào ở bên cạnh hắn hay không, nhưng hắn biết, lần tứ hôn này, nhất định cùng Lãnh Trạch Phong có liên quan, mà nữ nhân kia, nhất định có chỗ đáng giá Lãnh Trạch Phong lợi dụng.
"Vậy ngươi còn cưới phế vật kia!" Mộ Dung Sùng Tĩnh hiển nhiên là so với Lãnh Mộ Hàn còn kích động hơn.