• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại ô Tĩnh Thiện tự, hai con ngựa phi tung vó, lao vun vút trong rừng.Con ngựa chạy trước không may vướng chân vào rễ cây trên đất, hí lên một tiếng ngã dúi.

Nam tử cưỡi con ngựa chạy sau thấy vậy, nhanh chóng vung roi, trước khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc vô cùng nguy hiểm đó, cuốn lấy eo cái người chút nữa thì cùng ngựa lộn nhào xuống đất kia.

Người chút nữa thì ngã ngựa hoảng hồn, vẫn chưa bình tĩnh được, đang vuốt ngực, mồ hôi lạnh vã ra trên trán.

Người cứu y áp lấy y vào lòng mình, cúi đầu trầm giọng: “Ta đã nói rồi mà, dục tốc bất đạt, giờ ngựa cũng ngã, tốt nhất ngươi dùng hẳn chân mà chạy đi.”

Người bị ôm động đậy tránh né vài cái, nhưng sức lực so với nam nhân kia chả đáng vào đâu. Rơi vào đường cùng, Lục Diệc Tuyết đành quay đầu cầu xin: “Van ngươi, có thể đi nhanh hơn không, ta sợ không kịp…”

Hi Vựu thừa cơ bắt lấy môi Lục Diệc Tuyết: “Thiên Cơ Thần Toán đã đưa thư nói cho ta, chỉ cần trước giờ ngọ hôm nay chạy tới Tĩnh Thiện tự là được, giờ chúng ta tới chân núi rồi, nhất định kịp.”

“Nhưng mà… Vạn nhất…” Lục Diệc Tuyết cắn môi, cuối cùng vẫn không dám nói thêm. Với tính tình nói một là một hai là hai của Hi Vựu, tuyệt đối không được trái ý hắn thêm lần nữa.

Cái chính là ba ngày trước, không hiểu vì sao bọn họnhận được bồ câu đưa tin của Trình Cửu Nhụ, lòng y cả ngày không yên, hận không thể lập tức lắp cánh bay đến Tĩnh Thiện tự để xem là có chuyện gì. Bức thư cũng không nói nhiều, chỉ bảo nếu không đến Tĩnh Thiện tự, tính mạng Mạc Ly có thể gặp nguy hiểm.

Hi Vựu có lẽ đã biết lai lịch Mạc Ly thế nào qua bức thư, nhưng vì hắn vẫn tức Hàn Tử Tự và Văn Sát giấu mình hành tung của Lục Diệc Tuyết, tất nhiên không muốn đi cứu người tình của hai kẻ lật lọng kia. Cho nên ngay từ đầu, hắn không nghĩ tới chuyện đi cứu Mạc Ly.

Nhưng mà, hắn thực sự không chịu nổi Lục Diệc Tuyết ngày ngày khổ sở cầu xin, nói đến giao tình của hắn với Văn Sát, lại thêm mỹ nhân lệ, anh hùng kiên cường thế nào cũng phải khom lưng.

Được Hi Vựu cho phép rồi, hai người tức khắc thúc ngựa không ngừng đến Tĩnh Thiện tự.

Khi họ tới vùng lân cận Tĩnh Thiện tự, phát hiện nội ngoại canh phòng sâm nghiêm, xác thực như có đại sự phát sinh. Thật vất vả mới thông báo được, hai người vừa đứng dậy bước chân vào đã như lạc trong cổ tháp trăm năm tắm máu.

Cửa chùa mở ra, xác chết la liệt đường lối, toàn là thi thể của lạt ma Đạt Lạp cung và võ tăng Tĩnh Thiện tự.

Nhìn những vệt máu tung tóe bắn cả lên Phật tượng, trông như nhỏ lệ.Nhìn thảm cảnh trước mặt, Lục Diệc Tuyết đột nhiên cảm thấy choáng váng, may mà có Hi Vựu ở sau đỡ mới không ngã.

Y run rẩy nói với Hi Vựu: “Tiên sinh, mau đi tìm tiên sinh…”

Hi Vựu cũng không ngờ tình huống lại nghiêm trọng như vậy, sắc mặt sầm xuống.Tóm lấy một tiểu hòa thượng đang an bài thi thể trong tự, Hi Vựu hỏi: “Mạc Ly đâu?”

Tiểu hòa thượng không hiểu, đáp: “Mạc Ly là ai?”

Hi Vựu lúc này mới nhớ ra, hắn cũng không biết pháp hiệu của Mạc Ly tại Tĩnh Thiện tự là gì, “Vậy Hàn Tử Tự và Văn Sát, ngươi chắc là biết chứ?”

Lúc này tiểu hòa thượng mới tỉnh ngộ, sau đó quạnh quẽ nói: “Bọn họ, bọn họ ở dưới gốc bồ đề…”

Lục Diệc Tuyết đi về phía tiểu hòa thượng chỉ, quả nhiên thấy dưới tàng cây phía trước có bóng người.Vội vàng kéo Hi Vựu chạy tới, Lục Diệc Tuyết bị thảm cảnh trước mặt dọa đến ngây người.

Xuyên ngực Hàn Tử Tự và Văn Sát là một lưỡi đao sắc bén có hình dạng kỳ lạ, máu chảy một mảng lớn. Mà Mạc Ly ôm hai người dưới tàng cây cũng không nhúc nhích, tựa như mất hồn, không biết ai vào ai, một bộ ngây ngẩn chỉ muốn tìm chết.

Lục Diệc Tuyết cũng không muốn tin vào mắt mình, nhanh chóng chạy đến bên người Hàn Tử Tự và Văn Sát, run rẩy đưa ngón tay đặt dưới mũi bọn họ.

Không thở?!

Đã chết?

Sao có thể!

Rõ ràng là chưa tới giờ ngọ, vì sao người đã chết? Chẳng lẽ quẻ toán của Trình Cửu Nhụ bị sai? Nếu không phải vậy, chuyện thế nào lại phát triển đến mức không thể vãn hồi thế này?

Hàn Tử Tự cùng Văn Sát không phải rất mạnh sao? Rốt cuộc là ai hại bọn họ?

Nếu bọn họ chết rồi thì Mạc Ly phải làm thế nào?

Lục Diệc Tuyết cũng luống cuống, mau chóng chuyển thân, bắt lấy vai Mạc Ly mà lắc.

“Tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh…Cẩn Nhi, Cẩn Nhi đã tới chậm… Tiên sinh, tiên sinh nói chuyện đi tiên sinh, tiên sinh đừng dọa Cẩn Nhi…”

Mặc dù thời gian biết Hàn Tử Tự và Văn Sát chưa lâu, nhưng Lục Diệc Tuyết nhớ tới ngày tháng chung sống cùng Hắc Oa, Bạch Oa, nước mắt cũng không nén được rơi xuống.

Hi Vựu cau mày nhìn Lục Diệc Tuyết khóc còn thảm thiết hơn cả Mạc Ly, trong lòng chợt nổi lên một ngọn lửa vô danh.

Hi Vựu tiến lại, kéo Lục Diệc Tuyết, “Khóc cái gì mà khóc, có phải tình nhân của ngươi chết đâu!”

Lục Diệc Tuyết gạt lệ trên mặt, cả giận nói: “Sao ngươi có thể lòng gan dạ sắt như vậy! Nếu hôm nay tiên sinh đi theo Hắc Oa, Bạch Oa, ta đây cũng không muốn sống nữa…”

“Ngươi!”Hi Vựu bực tức kéo Lục Diệc Tuyết vào lòng, nghiến răng: “Đừng có nói chết hay không chết trước mặt ta!”

“Vậy ngươi bảo phải làm sao bây giờ?” Lục Diệc Tuyết nói trong nước mắt.

Vất vả mãi mới trấn an được Lục Diệc Tuyết kích động, Hi Vựu nhìn vào đôi mắt không chút phản ứng của Mạc Ly, thở dài: “Tiên sinh của ngươi choáng váng đến du hồn, là ngươi gọi thì còn lâu hắn mới về.”

Hi Vựu buông Lục Diệc Tuyết, đi tới trước mặt Mạc Ly, xốc cả vạt áo y lên.

Giới Si vẫn ở bên, thấy hành động thô bạo của Hi Vựu, hét lớn: “Ngươi định làm gì sư thúc tổ?!”Ai ngờ Giới Si mới nói được một câu, tức khắc bị ánh mắt mang đầy sát khí của Hi Vựu dọa im luôn.

Hất tay một cái, đẩy Giới Si ra thật xa, Hi Vựu giơ tay, mấy cái tát mạnh mẽ rơi xuống má Mạc Ly.

Lục Diệc Tuyết kinh hãi, vội vàng giữ lấy cánh tay Hi Vựu: “Hi Vựu, ngươi điên rồi!”

Hi Vựu liếc Lục Diệc Tuyết một cái, bực mình: “Còn không để ta cứu hắn?”

Lục Diệc Tuyết bị trừng, không đành cùng phải buông ra.Hi Vựu thấy Mạc Ly ăn tát mà vẫn không chút phản ứng, nhổ một bãi nước bọt xuống đất, hỏi:

“Mạc Ly, ngươi là Mạc Ly đúng không? Ngươi không biết ta, nhưng ta biết ngươi. Ngày đó, là hai tên ngu đần chết tiệt này bất chấp sinh mệnh hiểm nguy đem ngươi lên Côn Long tuyết sơn cầu ta giải độc giúp ngươi, hừ, lúc đó ta vừa nhìn đã biết ngươi là mầm họa, bọn họ sớm muộn cũng bị liên lụy bởi ngươi.”

Nghe thấy Hi Vựu nhắc tới Hàn Tử Tự và Văn Sát, thân thể Mạc Ly khẽ run rẩy.

Hi Vựu tiếp tục: “Ta nghiêm túc hỏi ngươi, nếu có cách cứu bọn họ, ngươi có muốn cứu hay không?”

Nghe lọt lời này, hai tròng mắt vốn rời rạc của Mạc Ly chợt ngưng thần, “Ngươi… Ngươi nói cái gì…”

Rốt cục đã nói rồi!

Hi Vựu hít một hơi, hiếm thấy kiên nhẫn như vậy mà ghé lại bên tai Mạc Ly: “Ta nói, ta có cách cứu hai người bọn họ…”

Ai ngờ, nghe xong lời này, Mạc Ly lại bất ngờ phá lên cười, “Không, ngươi gạt ta…Ta là đại phu, ta rất rõ!Bọn họ đã chết, bọn họ đã chết rồi… Cả ta cũng không còn cách nào, ngươi gạt ta, ngươi gạt ta…”

Hi Vựu nghiến răng: “Ta đã nói được là làm được!Ta chỉ muốn xác nhận với ngươi một chuyện, nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ không cứu bọn họ.”

Mạc Ly nhìn Hi Vựu nói chắc như thế, liền hoảng hốt: “Chuyện gì, ngươi nói đi…”

Hi Vựu mở miệng tiếp: “Lần này nếu cứu được bọn họ, ngươi phải đáp ứng ta, vĩnh viễn không được vứt bỏ họ.”

“Ngươi!” Trong ánh mắt Mạc Ly có một tia kinh ngạc.

“Hừ.” Hi Vựu cười tà, “Mấy chuyện pháhoại của các người ngày đó, muốn gạt ta hơi khó đấy, không phải cả hai người này đều yêu ngươi sao? Vậy ở cùng nhau là tốt rồi, yên ổn mà sinh sống, đóng cửa lại làm người một nhà. Ngươi cũng rỗi hơi nhỉ, thích gây ra nhiều phiền phức như vậy. Giờ thành ra thế này, có vui không?”

Hi Vựu vốn là người Miêu Cương, đối với nhân luân thiên lý Trung Nguyên trước nay đều cười khẩy, trong nhận thức của hắn, hận cứ hận, yêu cứ yêu. Đơn giản mà.

Những câu nói như cảnh tỉnh Mạc Ly, y sửng sốt một hồi, mới bật lên: “Không đâu, ta sẽ không vứt bỏ bọn họ nữa đâu…”Dứt lời, lệ cũng chảy dài.

Hi Vựu nhận được lời ưng thuận của Mạc Ly, giờ mới buông vạt áo y ra, đi tới bên Hàn Tử Tự và Văn Sát, đột nhiên rút vật nhọn xuyên qua ngực bọn họ.

“A…”Nhìn hành động vô tình của Hi Vựu, Lục Diệc Tuyết đứng ngoài quan sát, dù có bịt chặt miệng cũng không giữ được một tiếng hét kinh hãi. Còn Mạc Ly, hai chân mềm nhũn, nếu không có Lục Diệc Tuyết đỡ, đã sớm ngã rồi.

Hi Vựu ngồi xổm xuống, xé rách vạt áo nhiễm máu của Hàn Tử Tự và Văn Sát, lộ ra vết thương dữ tợn trước ngực.

“Ô…”Chứng kiến tình trạng thảm thương như vậy, Mạc Ly suýt nữa ngất xỉu.

Chỉ thấy Hi Vựu rút một con dao *** xảo từ ủng da lên, rạch một đường vào lòng bàn tay mình, đưa vết máu đó áp lên vết thương trước ngực Hàn Tử Tự cùng Văn Sát.

Thấy Hi Vựu làm vậy, Lục Diệc Tuyết hai mắt mở lớn: “Lẽ, lẽ nào đây là…”

Hi Vựu gật đầu: “Không sai, là Tục Mệnh cổ.”

Xác thực được nghi vấn trong lòng, Lục Diệc Tuyết đột nhiên cúi đầu trầm mặc không lên tiếng nữa.

Hi Vựu quả không hổ cái danh phong hào Cổ vương, ngay cả Tục Mệnh cổ trong truyền thuyết hắn cũng dưỡng ra được.

Mạc Ly nhìn thấy vết thương trước ngực Hàn Tử Tự sau khi hấp thu máu của Hi Vựu, liền khép miệng một cách thần kỳ.

“Sao, sao có thể có chuyện này…”

Ngơ ngác nhìn Hi Vựu tương tự làm vậy với vết thương của Văn Sát, đợi đến lúc hắn đại công cáo thành, vẻ mặt tái nhợt đứng dậy, Mạc Ly sớm đã bổ nhào lấy hắc bạch hai người vẫn nằm trên đất.

Áp mặt lên ***g ngực cả hai, Mạc Ly nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, trầm ổn và có quy luật. Điều đó nói lên rằng: có nhịp đập của sinh mệnh.

“Thật ư? Đây là kỳ tích…”

Đến bây giờ vẫn chưa tin được những gì đã thấy, Mạc Ly ôm chặt lấy Hàn Tử Tự và Văn Sát, tuy vẫn ngủ mê mệt nhưng đã có dấu hiệu của sự sống. Nhiệt lệ vì vui mừng khôn xiết rơi xuống gương mặt cả hai.

Hi Vựu gào lên với Lục Diệc Tuyết còn đang ngây người: “Ngươi đơ à, không thấy ta đang thiếu máu sao? Qua đây đỡ cái!”

Lục Diệc Tuyết nghe thế thì vội đi tới, còn chưa đỡ được Hi Vựu đã bị hắn kéo vào lòng, “Lần này giúp ngươi cứu người thực mệt chết, Tục Mệnh cổ dưỡng hai mươi năm mới thành, hết sạch, ngươi định báo đáp ta thế nào?”

Lục Diệc Tuyết đỏ mặt, người này thực vô liêm sỉ, lúc nào rồi còn hỏi đến vấn đề này…

“Không đáp? Ta đây xem như ngươi tùy ta xử trí!”

Lục Diệc Tuyết buồn bực đáp: “Có mà ta từ trước đến nay đều bị ngươi tùy ý xử trí ấy…”

Nhìn ái nhân tựa hồ đang làm nũng với mình, Hi Vựu có mất hai con cổ bảo bối, tâm tình cũng thoắt cái vui lên rất nhiều.

Hi Vựu xoay người lại nói với Mạc Ly: “Tục Mệnh cổ này, chỉ cần người mới chết trong một canh giờ, kiểu gì cũng có tác dụng. Trình Cửu Nhụ kia quả là thần, nếu chúng ta quá giờ ngọ mới tới, dù là Tục Mệnh cổ cũng không xoay chuyển được trời đất. Sau này bọn họ có thể sống được nhờ Tục Mệnh cổ, có điều, cổ này cũng có một khuyết điểm nho nhỏ.”

Mạc Ly mù mờ nói: “Khuyết điểm là…”

Hi Vựu đáp: “Cổ này, tối đa chỉ duy trì được năm mươi năm… Nói cách khác, sinh mệnh bọn họ, từ khoảnh khắc này bắt đầu đếm ngược. Biết ngày mình sinh ra là một chuyện vui, nhưng nếu biết ngày mình phải chết, khó mà vui vẻ nhỉ?”

“Chỉ có thể nói, thời gian của các người đã bắt đầu đếm ngược. Sao nào, sợ không?”

Mạc Ly vuốt lại búi tóc lộn xộn của hắc bạch, nói: “Ta lại thấy như vậy rất tốt.Đếm ngược thời gian, chúng ta càng phải quý trọng, không phải sao? Ta rất thỏa mãn, cảm tạ ngươi.”

“Tiên sinh…”Lục Diệc Tuyết thấy người đã được cứu, Mạc Ly cũng phục hồi *** thần, lúc này mới có can đảm khẽ gọi.

Mạc Ly ngẩng lên, ngại ngùng cười: “Phải rồi, ta cũng phải cảm tạ ngươi, Cẩn Nhi.Còn nữa, ngày trước đánh ngươi, ta rất xin lỗi…”

Lục Diệc Tuyết bỏ cánh tay Hi Vựu ra, lại gần ôm lấy Mạc Ly: “Tiên sinh, tiên sinh không giận ta nữa?”

Mạc Ly hổ thẹn đáp: “Trước khi ta chưa thoát khỏi ngõ cụt, cứ đi mãi không ngừng, còn giận chó đánh mèo sang người khác. Thực có lỗi…”

Được Mạc Ly tha thứ, khối đã đè nặng trong lòng biến mất, Lục Diệc Tuyết ôm Mạc Ly cười rộ.

Hi Vựu đứng đó nhìn Lục Diệc Tuyết cười rõ tươi, dấm trong lòng bốc mùi, cũng không thèm quan tâm người ngoài đang nhìn, kéo Lục Diệc Tuyết về.Mạc Ly ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đen sì của Hi Vựu cùng khuôn mặt ửng đỏ với mấy lời kháng nghị của Lục Diệc Tuyết, lại cúi đầu nhìn Hàn Tử Tự cũng Văn Sát như đang ngủ say, trong lòng nhất thời bùi ngùi muôn vàn.

Có thể sống, thực tốt quá.

Nắm chặt bàn tay Hàn Tử Tự và Văn Sát, Mạc Ly nhẹ nhàng ưng thuận, thầm hứa hẹn.

Nếu ta không buông tay, sau này sau này nữa, ở bên nhau được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK