Buổi sáng hôm ấy, Mạc Ly dùng xong bữa sáng, đang ngồi bên bàn giở sách đọc, thị tỳ bên ngoài liền báo rằng: “Công tử, Vương tổng quản tới.”
Mạc Ly nhíu mày, “Để lão vào.”
Vương Chấn vẫn mỗi ngày đúng giờ mang đến một hộp gấm cho Mạc Ly,y không thích nhiều lời với lão, Vương Chấn cũng thức thời, chỉ đặt đồ vặt ở đó rồi lui đi.Nhưng hôm nay, ánh mắt Vương Chấn nhìn Mạc Ly có thâm ý.
Mạc Ly bị nhìn đến nổi cả da ga, không mở miệng không được: “Ngươi còn có chuyện gì?”
Vương Chấn chắp tay, “Không có gì, ta chỉ thấy thần sắc công tử rất tốt, phỏng chừng là hiệu quả của Hán phương không tồi. Hôm nay, cũng thỉnh công tử nghiêm túc sử dụng.”
Với một câu nói mập mờ bất chợt thế này, Mạc Ly lại hiểu.Đặt cuốn sách xuống, “Biết rồi, lui ra đi.”
“Vâng.”
Vương Chấn bấy giờ mới rời đi.
Theo lệ, mọi người trong tẩm cung sẽ bị sai ra ngoài hết, ngày thường Mạc Ly cũng làm vậy, cho nên kẻ khác không chút hoài nghi. Y mở hộp gấm trong tay, lấy ra một ngọc cầu đã được bôi trơn.
Nhìn đi nhìn lại hộp gấm, quả nhiên lớp bên trong đã có người đụng đến, có dấu vết. Cẩn thận xé lớp da mềm ra, lớp phía trong có gài một cuộn giấy rất nhỏ. Mở cuộn giấy ra, bên trên viết mấy chứ giống như —
“Nhảy xuống Thanh Phong nhai.”
Mạc Ly vò tờ giấy thành một mẩu nhỏ. Tờ giấy này không thể đốt, bằng không sẽ có khả năng chúng thị tỳ phát hiện ra vết tro bất bình thường. Bỏ mẩu giấy vào miệng, không ngờ nó tan ra. Mạc Ly lại phục hồi lại chỗ da mềm của hộp gấm như lúc đầu, bỏ cầu ngọc vào bên trong.
Vừa mới làm xong hết thảy, ngoài cửa truyền đến thanh âm của thị tỳ, “Chủ thượng vạn phúc.”
Đại môn của tẩm cung được kéo mở, Văn Sát một thân hắc y hắc bào đi vào.
Mạc Ly đứng lên đón, tiến về phía trước vài bước.
Vừa định đưa tay nhận lấy áo choàng từ tay Văn Sát, lại bị hắn ngăn lại. Mạc Ly bị kéo vào ***g ngực hắn.Y ngước mắt lên, vẫn là đôi mắt ôn nhuận ấy, không gây bất luận nghi ngờ gì, thiện lương nhìn Văn Sát.
“Làm sao vậy?” Mạc Ly hỏi.
Văn Sát hôn lên trán Mạc Ly, “Trước đây không phải ngươi từng nói có chút nhớ phiên chợ trong thành sao? Hôm nay vừa dịp họp chợ ngày Mười lăm, ta dẫn ngươi đi xem.”
Mạc Ly im lặng ghé đầu vào lòng Văn Sát. Thật hiếm thấy cái người bá đạo này lại để tâm đến ước muốn của y, chuyện mình muốn đi chợ, y chẳng qua là thuận miệng nói một câu, không ngờ Văn Sát lại nhớ, còn cố ý an bài một lộ trình xuất cung vì y nữa chứ.
Mạc Ly nhỏ giọng: “Xuất cung chẳng phải không tốt sao? Có thể sẽ rất phiền toái?”
Văn Sát nắm chặt lấy cánh tay y. Đối với một Mạc Ly vô cầu như vậy, Văn Sát không còn biết phải làm gì cho tốt.Nhu thuận như thế này, quan tâm thấu tình đạt lý như thế này, lúc nào cũng lặng lẽ chờ đợi, không chút oán giận, so với cái đám được thị tẩm trước kia, được voi đòi tiên kiêu ngạo xa xỉ, thực khác biệt lớn.
Nhưng càng như thế, hắn lại càng thương y, càng không thể bỏ y được. Hệt như chỉ một câu nói về phiên chợ, hắn liền nhớ kỹ.
Văn Sát không đáp, chỉ phân phó thị tỳ tiến vào thay y phục cho Mạc Ly.
Mạc Ly nói với thị tỳ, “Trước để ta chải đầu đã.”
Tóc Mạc Ly đã dài đến thắt lưng, nhưng so với người từ nhỏ đã nuôi tóc như Văn Sát thì vẫn ngắn lắm.Mạc Ly cuốn mái tóc lên giống nam tử thời xưa, tiện tay dùng một cây trâm cổ phác thúy ngọc bằng đồng cố định.
“Được rồi…”Không quan tâm ngắm nghía trong gương nữa, Mạc Ly đứng lên, để thị tỳ thay y phục cho.
Thị tỳ rất chuyên tâm, chọn cho y một chiếc áo choàng thanh sắc nhạt, họa tiết vân cẩm ám hoa, đai lưng tuyết bạch làm Mạc Ly trông càng mảnh mai. Viền đai lưng là nhưng móc ngọc nối tiếp. Bên ngoài khoác thêm một chiếc áo lông ngân hồ, tôn lên thần tình của con người ta.
Văn Sát nhìn bộ trang phục trên thân Mạc Ly, rất vừa lòng. Ngoài miệng tuy không nhiều lời, nhưng ý tán thưởng ở trong mắt đã rõ rệt.
Mạc Ly chờ chúng thị tỳ múa máy xong rồi, mới đi đến bên Văn Sát, giống ngày thường, khoác lấy khửu tay hắn, “Đi thôi, bằng không trễ mất.”
Để Văn Sát cùng mình ngồi trên xe rồi, Mạc Ly mới tựa vào lòng hắn, nhãn thần cho phép có chút mơ màng.
“Đang nghĩ gì vậy, có phải ra ngoài thì mất hứng?” Văn Sát nâng cằm Mạc Ly lên.
Vô Xá cốc cơ bản cái gì cũng có, nhưng tuyệt nhiên thiếu chút nhân khí. Kỳ thực, với sự bá đạo của Văn Sát, ở trong cốc miễn cưỡng tổ chức một phiên chợ thực không khó, bất quá không thể bắt chước được cái cảnh tượng náo nhiệt toàn đầu người đi đi lại lại.
Mạc Ly lắc đầu, mỉm cười: “Không phải, là rất cao hứng, cho nên không biết phải nói gì.” Y giơ tay lên, cùng Văn Sát mười ngón tay áp vào nhau, “Cảm tạ ngươi, Văn Sát.”
Nghe thấy câu này, mắt Văn Sát sáng lên.Lần này khổ cực, quả nhiên đã có hồi báo.Hôn lên môi Mạc Ly, cánh tay ôm Mạc Ly của hắn càng siết chặt.
Chẳng biết đi đã bao lâu, xe ngựa mới ngừng lại.
Mạc Ly xuống xe, mới phát hiện tuy chiếc xe vẫn thật xa hoa, nhưng bề ngoài so với của dân thường chỉ là tốt hơn mà thôi. Xe quẹo vào một ngõ nhỏ, hơi khuất.
Cừu gia của Vô Xá cốc là vô số, để tránh dẫn tới những phiên phức, mỗi lần xuất cốc đều hạn chế hết sức. Nhưng, Văn Sát dù có hạn chế thế nào, giữa đám người thường, vẫn chói chang như hạc giữa bầy gà.
Văn Sát dắt tay Mạc Ly, ghé vào một đám đông nhộn nhịp giữa đường. Văn Sát tuy chỉ mặc hắc y không quá lộng lẫy, nhưng lúc nào cũng bất giác thu hút ánh nhìn của người khác. Nếu không phải đường nét khuôn mặt quá sắc bén và đạm mạc, phỏng chừng sẽ có nữ nhi của một hảo nhân gia lặng lẽ hỏi thăm, mà chẳng phải rốt cuộc hắn cũng là con nhà binh sao?
Văn Sát và Mạc Ly mua một ít đồ ăn, xem tạp sái diễn xiếc. Sau khi Văn Sát thuận tay vung tiền thưởng nhiều đến dọa người, gây rối loạn, Mạc Ly buộc phải đề nghị đến trà lâu nghe một tiểu khúc, nghe xong là vừa vặn đến giờ về.
Ngồi ở vị trí tốt nhất của hí lâu để nghe cổ nhân y y nha nha vừa kéo đàn vừa hát, Mạc Ly tuy không hiểu lắm, nhưng đã thực sự được thể nghiệm cuộc sống một phen.Ở hí lâu nghe hí phẩm tra xong, thái dương đã trôi dần về phía tây.Vì vậy hai người quay lại xe.
Trên đường về, Mạc Ly cũng không nói chuyện, hình như vẫn còn đắm chìm trong những nhạc điệu thế tục.
“Nếu thích thì sau này sẽ thường làm mấy chuyến ra ngoài.” Văn Sát nói.
Mạc Ly cười, không đáp.
Bánh xe lăn đều trên đất, phát sinh những tạp âm có quy luật. Đi mãi, Mạc Ly thấy một cột mốc giữa bụi cỏ.
“Đây là Thanh Phong nhai?” Mạc Ly hỏi.
Văn Sát nói: “Không sai.”
“Có thể cho xe dừng một chút không?”
“Làm sao? Khó chịu?”Văn Sát đưa tay đặt lên trán Mạc Ly.
Mạc Ly lắc đầu: “Ta thấy cảnh sắc ở đây không tệ, nhìn từ xa, trên nhai hình như có lương đình? Nếu có thể ở đây ngắm mặt trời lặn, không biết sẽ đẹp đến mức nào.”
Văn Sát đưa mắt về phía nhai, không nói hai lời, ôm lấy Mạc Ly.Nhảy lên vài cái, hai người đã đứng trên đỉnh Thanh Phong nhai, nhìn xuống. Đỉnh núi mênh mông bao la, một trận cuồng phong đột nhiên thổi qua, cuốn lên bụi cát, Mạc Ly bất giác chớp chớp mắt.
Tà dương phía tây xa xa, vẫn tỏa một sắc cam rực rỡ, nhưng trong mắt Mạc Ly, chẳng khác gì sắc máu bi tình.Lá cây xào xạc rung động, vốn là những thanh âm thật êm tai, giờ lại khiến người ta tâm phiền ý loạn.Gió cố ý làm phất lên y bào, khiến y chợt thấy lạnh lẽo.
Chuyện gì nên tới, thì tới đi.
Lúc Mạc Ly buông một tiếng thở dài, mai phục bốn phía tại vách đá ở Thanh Phong nhai đột nhiên phi thân xuất hiện nhanh chóng.Ám vệ phía sau phụ trách bảo vệ hai người nhao nhao rút kiếm ứng chiến.
“Bảo hộ chủ thượng và công tử!”
Trong khoảnh khắc, ám vệ và nhân mã không rõ từ đâu hợp lại làm một. Trên Thanh Phong nhai, lập tức loang lổ vết máu. Văn Sát lặng lẽ quan sát đám người tập kích bất ngờ, biểu tình không kinh không sợ.Với hắn mà nói, huyết nhục giết chóc tung tóe trước mắt, chỉ giống như ăn cơm đi ngủ bình thường.
Thân thể Mạc Ly bất giác có chút run rẩy.
Văn Sát thấp giọng, thì thầm vào tai y: “Có ta ở đây, đừng sợ.”
Mạc Ly gật đầu, vùi mặt vào khuôn ngực Văn Sát, không muốn thấy những hình ảnh máu me kia nữa.
Bỗng nhiên, từ chân trời, một tố ý bạch bào xuất hiện, tốc độ như hóa thành tia chớp, với tiếng động sấm vang, hướng về phía Văn Sát. Ngâm Phượng kiếm tuốt khỏi vỏ, phát ra thanh âm kinh hoàng.
Bảo hộ Mạc Ly phía sau, trong ánh chớp nảy lửa, Văn Sát và Hàn Tử Tự đã so hơn mười chiêu.
“Hàn môn chủ, công lực mai phục đánh lén của ngươi càng ngày càng khá đó, mỗi lần đến thì chiêu nào cũng chẳng ngại sử dụng.” Văn Sát cười lạnh, trào phúng.
Hai bên sau khi song kiếm va chạm, mỗi người lại nhảy vọt ra cách nhau một khoảng cách.
Hàn Tử Tự nói: “Nếu không phải Văn đường chủ nhiều lần làm ngơ chiến thư của Thiên Đạo môn hạ, Hàn mỗ sẽ không đến mức phải dùng hạ sách này.”
Mạc Ly trốn sau Văn Sát, qua khe hở, thấy Hàn Tử Tự đứng đó không xa, vẫn phong độ, nhanh nhẹn, dũng cảm như vậy.
Hôm nay, Hàn Tử Tự với tư cách là thủ lĩnh bạch đạo, nhất hô bá ứng, lần này kêu gọi anh hùng hào hiệp xưng hùng xưng bá tới đây thử thu phục Văn Sát, địa vị trên giang hồ đã như mặt trời ban trưa. Thế nhưng, trong tay Hàn Tử Tự không phải là Du Long kiếm, đó là bởi Long Tinh vẫn còn ở bên Mạc Ly.
Hàn Tử Tự không có Du Long kiếm, với Văn Sát có Lạc Nhạn Bát Thức đại thành cùng Ngâm Phượng kiếm mà nói, kỳ thực cũng không thể chiếm được chút lợi thế nào.
“Bớt sàm ngôn đi, hôm nay trừ ngươi ra, ta còn muốn thanh lý môn hộ.”Ánh mắt Hàn Tử Tự chuyển rời về Mạc Ly phía sau Văn Sát.
Tay Mạc Ly nắm chặt lấy y phục Văn Sát, run rẩy càng kịch liệt.
Đôi mặt Văn Sát đỏ sậm lên một vẻ tà mị, đây là dấu hiệu cho biết tà công hắn tu luyện bắt đầu vận tác.
Hàn Tử Tự nhảy vọt lên, chiêu thức mở rộng, bổ nhào đến.Mục tiêu công kích của hắn, không phải là Văn Sát, mà là Mạc Ly không có chút căn bản võ công nào.
Văn Sát thấy vậy, lập tức sử dụng Quy Vân quyết của Lạc Nhạn Bát Thức, tứ lạng bạt thiên cân mà hóa giải thế tiến công dày đặc của Hàn Tử Tự.
[24: tứ lạng bạt thiên cân: bốn lạng mà đánh bạt cả nghìn cân, ý chỉ chỉ lấy ít đánh nhiều.]
Quy Vân quyết lấy biên hóa hư ảo liên tục làm đặc điểm, là chiêu thức dùng để phòng thủ là chính.
Hàn Tử Tự càng lúc càng rõ ràng, chỉ cần có Mạc Ly ở đây, Văn Sát sẽ lo ngộ thương tới y mà không thể toàn tâm toàn lực phản công. Vì thế càng không kiêng nể.
“Lạc Nhạn Bát Thức quả nhiên danh bất hư truyền, bất quá với chiêu này thôi thì làm sao mà đủ?”Thanh kiếm trong tay Hàn Tử Tự tung hoành, rõ ràng trong tay chỉ cầm mỗi thanh kiếm, nhưng chốc lát, xung quanh hắn lại xuất hiện vô số đạo kiếm khí, lao về Văn Sát.
Văn Sát ôm Mạc Ly, nhẹ nhàng di động, một tay giận dữ vung kiếm điên cuồng, nội lực mạnh mẽ tạo thành một tấm khiêng, đẩy hết phần lớn kiếm khí lại.
Hai chiêu tiếp theo, Văn Sát và Hàn Tử Tự đều cùng bị kiếm khí đối phương gây thương tích, khí tức đều không ổn định.
Đến khi Hàn Tử Tự đứng vững lại rồi, mới phát hiện thanh kiếm trong tay bắt đầu rạn nứt.
“Chà, Ngâm Phượng kiếm cũng quả nhiên danh bất hư truyền.”
Văn Sát mặc dù vô cùng kinh ngạc, vì sao Hàn Tử Tự đã đạt được Du Long kiếm mà lại không dùng, nhưng dẫu sao, tình hình này với hắn vẫn là có lợi.
Thân hình Hàn Tử Tự chuyển động, không có vũ khí thực không tốt, sử dụng nhất chiêu Tu La hỗ trợ.Mũi kiếm của cả hai đều tích tụ nội lực, ở thế lôi đình vạn quân xung đột vào nhau.
Thân ảnh một đen một trắng giao thoa mà tương phản, người ngoài không thể mảy may xen vào.
Tuy rằng nhiều năm trước, hai kẻ mỗi người đi một con đường khác nhau đã quyết định, ngày nào đó sẽ có lúc họ phải phân thắng bại. Nhưng cuộc chiến hôm nay, sớm đã thoát khỏi công danh lợi lộc.
Chỉ vì một người.
Đúng vậy, chỉ vì một người đạm bạc như thủy.
Dưới trùng kích cường đại, kiếm của cả hai đều phát ra những thanh âm thê lương.Công lực ngang nhau, nhưng vũ khí thì kém xa nhau.
Thanh kiếm trong tay Hàn Tử Tự từ từ nứt rộng, Văn Sát chớp thời cơ, thi lực chấn động, khiến thành Ngư Trường kiếm kia “Keng!” vỡ.
Bị dư uy của Ngâm Phượng kiếm tác động, Hàn Tử Tự bị kiếm khí tặng một vết thương trước ngực, cả người bị đánh bật xa.
Tận dụng thời cơ, Văn Sát hăm hở vung Ngâm Phượng kiếm, muốn dứt điểm đâm xuyên Hàn Tử Tự.Nhưng vào đúng lúc đó, trong chốc lát ánh chớp nháy lên, Văn Sát đột nhiên cảm thấy một cơn đau truyền đến từ phía lưng.Một vật thật sắc nhọn, không chút lưu tình đâm xuống bả vai hắn, ngập trong cơ thể hắn. Cơ thể Văn Sát bị thương, khí tức bị phá hỏng, một thân công lực nhất thời tản đi.
Không có khả năng.Ngoại trừ người kia, không ai có thể đâm lén sau lưng ta…
Trừ Mạc Ly.
Thế nhưng, sao có thể là y?
Văn Sát thà tin rằng công lực của hắn yếu kém, để kẻ khác thành công đánh lén, cũng không muốn tin một chút vào sự thật.
Văn Sát không thể tin nổi mà xoay người, cảnh tượng trước mặt đủ làm hắn hộc máu.
Tay phải Mạc Ly, hôm nay đột nhiên cầm một cây trâm đồng, không chút do dự như thế, đâm vào phía sau Văn Sát.
Mạc Ly buông bàn tay đã nhuốm máu ra, cây trâm đồng vẫn cắm trên lưng Văn Sát. Y không chút e ngại đón nhận cơn kinh hoàng xen lẫn đau xót trong con ngươi Văn Sát, khuôn mặt mang một vẻ vân đạm phong khinh thật thích hợp.
“Mạc Ly, ngươi…”Văn Sát sớm đã vô pháp lưu tâm bên cạnh còn một địch nhân.Trong đầu hắn chỉ gào thét, rằng Mạc Ly đã hoàn toàn phản bội hắn. Thông đồng với Hàn Tử Tự, dụ hắn xuất cốc, dụ hắn ngây ngốc bước vào cái bẫy có tên là tử vong…
Phản bội, trần trần trụi trụi phản bội!
Một người đạm bạc như vậy, một người thiếu sự sắc sảo như vậy, là người cả đời hắn nguyện ý tín nhiệm như vậy, cái người duy nhất trên đời khả dĩ đứng sau lưng hắn, đã đập vỡ niềm tin tuyệt không suy chuyển của một Văn Sát tính tình tuyệt vô cận hữu.
Lửa giận trong lòng bùng lên, suýt nữa thì thiêu hủy lý trí của hắn.
Mắt thấy Văn Sát muốn vươn tay tóm lấy mình, Mạc Ly cũng không định tránh né, chỉ lẳng lặng đứng đó.
Hàn Tử Tự thấy Mạc Ly gặp nguy hiểm, mắt chút nữa thì vỡ ra.Một chưởng phóng đến, đẩy y đến gần vách đá Thanh Phong.
“Ly Nhi, nhảy đi, mau lên!”
Thanh âm của Hàn Tử Tự nổ bùng bên tai. Mạc Ly đứng dậy, liếc Văn Sát cách đó không xa, xoay người.
Văn Sát phản ứng lại, cũng lao về hướng vách đá.
Thấy Văn Sát đã ép tới, Mạc Ly bước thêm một bước, từng bước một, bước xuống nhai. Văn Sát vươn tay xuống, chỉ kịp nắm lấy vài sợi tóc bị gió thổi phất lên kia.
Cảm giác cao tốc khi lao xuống khiến Mạc Ly thấy thật buồn nôn, nhưng y lại chẳng chút sợ hãi.Luống khí nhanh chóng phả hất lên, khiến mái tóc y bung ra, ngân hồ bì cừu mà Văn Sát chuẩn bị cho y cũng tản mát.
Văn Sát nằm ở vách đá, với đôi con ngươi huyết sắc, cảnh tượng cuối cùng trông thấy là như vậy.
Y bào đạm thanh bay theo gió, nhìn ở phía dưới, tựa như thanh điệp phá kén, hai cánh múa loạn trong gió, nhẹ nhàng bay đi. Rốt cục y đã phá tan được cái ***g vàng son giam giữ mình.Cho dù khoảng cách của hai người càng lúc càng xa, nhưng Văn Sát biết rõ, trong mắt Mạc Ly chỉ có lối thoát, một chút hối hận cũng không có.
Thân thể cứ tiếp tục rơi, tim Mạc Ly dường như muốn nứt ra, không thể hô hấp nổi nữa.
Cảm giác này như thể nội tạng mình đang bị xé nát, khiến y phải nhắm mắt lại, mất ý thức.