Nhiệt độ trong sơn cốc rất kỳ quái, cảm tưởng như được ngăn cách với thế giới bên ngoài. Ngoài kia là trời đông giá rét, mà ở trong này thì dấu tích của một bông tuyết cũng không có; trong này chim hót hoa nở, thực sự chính là một thế ngoại đào nguyên.
Quả nhiên Dược Lang là một kẻ biết hưởng thụ, Mạc Ly thầm cảm thán.
Gian nhà tranh nhỏ tuy đơn sơ, thế mà so với khách điếm rách nát mà hai người ở trước kia, ngoài rộng rãi và có nhiều tầng hơn nơi này, thì chẳng còn lời nào để chê. Cho nên A Vong dễ dàng, nhanh chóng thích nghi với môi trường sống mới.
Vốn dĩ đó là chuyện khiến Mạc Ly lo lắng nhất thì giờ thật ổn thỏa, nay y còn một chuyện khác nhức đầu hơn nhiều.
Từ lần Mạc Ly “hy sinh thân mình” giải độc cho A Vong, cậu chàng đã nhớ kỹ mùi vị này không quên. Cả ngày A Vong quấn lấy Mạc Ly, đòi y “chơi” cùng mình chưa tính, mấy lần không lay chuyển được Mạc Ly đang bày ra gương mặt lạnh lùng, hắn còn dám dùng vũ lực, bắt ép Mạc Ly nghe theo.
Lần đó Mạc Ly bị A Vong đè lên cọ tới cọ lui, một bụng tức giận rốt cục cũng bùng phát, còn cho A Vong mấy phát “thương cho roi cho vọt”. A Vong đáng thương rúc vào xó nhà, dùng ánh mắt ai oán nhìn Mạc Ly trên giường.
Mạc Ly chỉnh lại y phụcxộc xệch, hạ nhẫn tâm mà mặc kệ A Vong.
Y tưởng chiêu giả bộ tức giận này sẽ khiến A Vong ngoan ngoãn thêm mấy ngày, nhưng hẳn là đã đánh giá thấp sự bền bỉ của hắn.
Ngày hôm ấy, đêm khuya mơ màng tỉnh lại, Mạc Ly phát hiện mình đang *** nằm trên người A Vong.
Mạc Ly kinh ngạc muốn dậy: “Chẳng lẽ mình mộng du, vừa ngủ vừa cởi quần áo?”
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt gian xảo của A Vong, y lập tức hiểu hết mọi chuyện. Đang muốn mở miệng mắng A Vong mấy câu thì Mạc Ly bị hắn xoay mình đặt dưới thân.
A Vong cầm lấy nội sam của Mạc Ly quăng bên cạnh, nhét vào miệng y.
“Ưm ưm ưm!!!”Mạc Ly trợn tròn mắt. Y vội giãy giụa, phát hiện không thể nào lay chuyển được A Vong.
Hắn dễ dàng tóm lấy hai cổ tay mảnh khảnh của Mạc Ly, kéo lên đầu giường, tay kia vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt y về phía sau. Ngón tay A Vong mơn trớn đôi mắt linh động của y.
Trong đầu Mạc Ly nổ “bùm” một tiếng tức tối, thế mà y chẳng hề sợ hãi.Phải, Mạc Ly bi ai phát hiện, cho dù vào thời điểm này, y cũng chỉ tức giận chứ không hề sợ A Vong.
A Vong cúi xuống, nhẹ nhàng thơm lên mặt y, mỗi một cái đều mang theo yêu thương của hắn tới từng đường nét kia.
Tuy A Vong rõ ràng là người nắm quyền khống chế toàn bộ trong màn nháo loạn này, nhưng hình như hắn cũng không dễ chịu hơn so với Mạc Ly.
Tay hắn mò xuống hạ thân mình, cách lớp quần áo mà tóm lấy bộ phận kia. Đầu đầy mồ hôi, A Vong dùng ngữ điệu cầu khẩn nói với Mạc Ly: “Mạc Mạc, ta đau, ta khó chịu, ta cứ nghĩ tới ngươi thôi, muốn ngươi chết đi được, ngươi cho ta đi, cho ta nha?”
Mặc dù miệng là câu hỏi yếu ớt, nhưng động tác trên tay A Vong lại chẳng hề như thế. Hắn lột tiết khố của mình ra, cự vật hoành tráng kia một lần nữa bại lộ trước mặt Mạc Ly.
Mạc Ly nuốt nước miếng, lắc đầu liên tục. Y muốn lên gối một cái, nhưng thân thể to tướng của A Vong đã chờ ở đó, y vừa động chân thì đã thành tư thế mình kẹp lấy hông A Vong.
Đã có một lần kinh nghiệm, lại thêm năng lực học tập cực mạnh, A Vong thành thạo tìm thấy cửa động tiêu hồn. Chỉ có một điều đáng tiếc, hắn lại chẳng có kinh nghiệm gì trên phương diện ***, chỉbiết cậy mạnh mà chen vào.
Chỗấy của Mạc Ly khít chặt, đâu thể chịu đựng cái thứ khổng lồ như vậy.Cơn đau rách khiến Mạc Ly đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, toàn thân hư thoát.
Não A Vong bị dục vọng xông trùm, hắn cứ thế làm liều. Nhưng thời điểm phát hiện thân dưới Mạc Ly đang chảy máu mới hoảng loạn.
Hắn rút ra, hốt hoảng lấy y sam trong miệng Mạc Ly ra, “Mạc Mạc, ngươi bị thương? Tại sao lại thế? Ta, ta không cố ý.”
Mạc Ly thở hào hển, không nói ra lời. Y tựa vào lòng A Vong, cứ tưởng “sự cố” xảy ra thì A Vong sẽ không làm loạn nữa, nhưng sự thật chứng mình y sai rồi.
A Vong tạm dừng, kỳ thực là đang nhớ lại các bước lần đầu thôi. Hắn thấy, nhất định mình đã bỏ qua một bước nào đó nên mới xảy ra vấn đề, làm Mạc Ly chảy máu. Chốc lát, hắn đã phát hiện ra mấu chốt.
Là dược cao. Phải, chính là thứ thuốc ấy.
Hắn xoay người xuống giường, lấy dược cao Mạc Ly mang theo trong bao quần áo ra.
Mạc Ly đáng thương, y chủ ý mang dược cao theo là vì sợ nhỡ bất cẩn bị thương trong cốc thì có thứ mà dùng thôi, ai ngờ hôm nay lại thành thứ tạo điều kiện thuận lợi nhất biến bản thân thành miếng ngon thả vào miệng cọp.
Mạc Ly thấy A Vong rời đi, hẳn là để “tự xử”, thân thể bị thương nhẹ cũng mềm xuống.Nhưng khi A Vong trở lại giường một lần nữa, kéo chân y ra thì Mạc Ly lập thức cuống cuồng.
“A Vong khốn kiếp!”
A Vong làm như điếc, nắm lấy đôi chân đang đá loạn của y, tóm lấy phần mắt cá, nhấc chúng lên thành một góc vuông. A Vong ngồi đó, giơ cao hai chân Mạc Ly, móc lấy một đống dược cao rồi đưa về phía hậu huyệt y.
Hông bị A Vong giữ chặt, làm thế nào Mạc Ly cũng không thể giãy ra được, “A Vong! Ngươi mau dừng tay lại! Ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu!”
“Nếu ngươi dàm, ta sẽ đuổi ngươi đi!”
“Ta… A…”
Đưa dược cao lạnh lẽo vào cơ thể y, ngón tay chai sần của hắn bắt đầu chuyển động lung tung trong hậu huyệt, bất cẩn thể nào lại đụng phải điểm mẫn cảm của Mạc Ly.Hông y tức thì cong lên, bộ phận phía trước có dấu hiệu thức tỉnh.
Thấy Mạc Ly có phản ứng, A Vong hí hửng vô cùng. Hắn vừa tiếp tục động tác trong cơ thể y, vừa vuốt ve “cậu nhỏ” phía trước đó.
Trước sau đều nằm trong tay A Vong, Mạc Ly quẫn bách đến không thốt nên lời, chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.
“Mạc Mạc rõ ràng cũng thoải mái lắm mà, ngươi nói dối, ngươi không ngoan!”A Vong nhìn thân thể đang dần dần ửng lên của Mạc Ly, hô hấp càng thêm nặng nề, “Mạc Mạc, chỗ này đáng yêu quá…”Nói rồi hôn lên ngọc trụ nhỏ nhắn kia.
“A!!! A Vong, không được… Đừng đụng vào đó…”Âm điệu chực khóc.
Nhưng với bản năng của đàn ông, A Vong biết đó không phải là thanh âm tỏ vẻ khó chịu. Hạ thể của Mạc Ly bị A Vong tập kích một cú, nhanh chóng xuất ra.Sau cao trào, thân thể y lặng đi. A Vong thấy rõ, có lẽ Mạc Ly đã được chuẩn bị xong rồi, liềntriển khai tấn công.
“Ưm… A a…”
Bị A Vong chiếm đoạt đã trở thành sự thật không cần bàn cãi nữa. Việc tới nước này rồi Mạc Ly cũng cạn sức lực để xoay chuyển tình thế, đành tiếp nhận sự thật này.
Y thôi giãy giụa, để mặc A Vong ép đôi chân mình sang hai bên. Cự vật hung mạnh không ngừng ra vào, thân thể cả hai vì va chạm mà vang lên những tiếng động khiến Mạc Ly phải xấu hổ.
A Vong dũng mãnh, khiến y thật khó có thể tiếp nhận quá nhiều. Thắt lưng Mạc Ly bắt đầu phát đau, sau mấy lần buông giáp đầu hàng, y buộc phải cầu xin trong vô lực: “A Vong, ta không thể nữa, ngươi mau dừng lại, a… A…”
A Vong quả là một thiên tài, trong quá trình, hắn sớm đã tìm được nhược điểm của thân thể Mạc Ly mà tận lực tấn công mạnh vào điểm đó.
Mạc Ly bị cự vật chơi đùa đến chết đi sống lại, lên núi xuống biển, lên lên xuống xuống, đến nỗi cả câu xin tha cũng không còn hoản chỉnh, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ vụn vặt.
Phải làm gì đó, nếu cứ để A Vong tiếp tục thế này thì ta chết chắc… Y tự nhủ.
Nghĩ vậy, Mạc Ly dồn hết hơi sức, nâng cánh tay mềm oặt vô lực, khoát lên bờ vai rộng của A Vong, hôn nhẹ lên thái dương hắn.
A Vong từng cú một, tần suất càng lúc càng tăng lên. Mãi hắn mới gầm nhẹ lên, giao vũ khí trong nội thể Mạc Ly.
Mạc Ly xụi lơ trên giường, đã chẳng còn hơi sức mà mắng mỏ A Vong.
“Khốn nạn, lấy cái thứ kia của ngươi ra, không thì không yên với ta đâu…”Hổn hển phun ra câu nói cuối cùng, Mạc Ly vùi mặt vào gối thiếp đi.
Hôm sau tỉnh lại, Mạc Ly phát hiện mình đang vùi đầu vào vai A Vong. Tuy rằng nhiệt độ trong sơn cốc cao hơn bên ngoài nhưng trời vẫn rất lạnh. Cơ thể A Vong nồng ấm, Mạc Ly còn chưa tỉnh táo, không tự chủ mà dụi dụi vào A Vong. Mơ màng thêm một lúc, y mới nhớ lại chuyện tối qua.
Một đêm hoang đàng! Nhìn gương mặt ngây thơ say ngủ của A Vong, cơn giận cứ thế bốc lên, y vung tay cho hắn mấy cái tát.
A Vong bị “đánh thức”, dụi mặt: “Mạc Mạc, ngươi làm sao vậy?”
Thấy Mạc Ly mím môi im lặng, A Vong đại khái cũng biết Mạc Mạc phát cáu rồi. Bàn tay to vươn ra, kéo Mạc Ly quay lại ***g ngực mình, hắn ngáp một cái, “Mạc Mạc không mệt à? Ta mệt chết đi được, ngủ thêm lát nữa cơ…”
Nghe tiếng A Vong nhỏ dần, mắt còn dần dần khép lại, Mạc Ly lại thầm bất đắc dĩ. Đánh đã đánh, mắng đã mắng, nhưng trong chuyện này, chung quy không thể tránh khỏi cục diện hôm nay.
Mạc Ly có phần thất vọng trở mình, đưa lưng về phía A Vong. Chẳng lẽ, đây chính là cái người ta nói, “số phận đã định”?
A Vong thấy hơi ấm bên cạnh đang hơi dịch xa mình, bèn kéo Mạc Ly lại theo bản năng.
Mạc Ly không đề phòng, nhất thời lại rơi vào ***g ngực A Vong, nhìn cánh tay rắn chắc của hắn đang trói chặt mình, đành thôi giãy giụa.
Sau chuyện phát sinh này, Mạc Ly đã ôm thái độ không còn gì để mất, mặc A Vong muốn làm gì thì làm.Một lần là làm, mà trăm lần cũng là làm. Nếu điểm mấu chốt y cứ chấp nhất trước kia đã tan vỡ, thì sau này thế nào cũng chẳng thể thay đổi được nữa.
Mạc Ly thường nâng cằm, buồn bực suy nghĩ: Chả nhẽ mình bẩm sinh lẳng lơ thật? Thế mà không thể kháng cự được khiêu khích của A Vong… Khốn kiếp, rõ ràng kỹ thuật của hắn càng ngày càng tốt…
Lại đấm vào đầu vài cái: Ngớ ngẩn! Rốt cuộc mình đang nghĩ cái quái gì vậy?!
Mạc Ly rất bất đắc dĩ.
Sau ngày ấy, A Vong càng ngày càng coi Mạc Ly là bảo bối, chuyện gì chỉ cần hắn có thể làm, tuyệt đối sẽ không để y động tay.Đương nhiên, ngoại trừ chuyện nấu cơm.
Trong cốc tuy hoàn cảnh tốt, những việc để tiêu khiển thì lại rất ít, mà phỏng chừng cũng vì cảm giác cô đơn khó chịu trong lòng, Mạc Ly mới kệ A Vong nháo loạn.
Dù sao thì cũng nhờ những lúc hai thân thể gắn kết, làm vết thương trong lòng Mạc Ly tạm thời chìm vào quên lãng, sự tịnh mịch cũng không còn nữa.
Có lẽ, chính ta mới là kẻ lợi dụng A Vong.
Vuốt ve tóc mai mướt mồ hôi của A Vong, Mạc Ly hổ thẹn nghĩ.