Nhiệt độ cơ thể Văn Sát rất cao, nằm trong lòng hắn, một chút cũng không thấy lạnh. Vì vậy, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Giữa ánh trăng mông lung, cảm thấy Văn Sát đang mang mình đi. Mạc Ly ngay cả mở mắt cũng không nghĩ tới, dù sao ý kiến của mình cũng không có ảnh hưởng lớn lắm, cứ mơ mơ màng màng như vậy để Văn Sát mang đi.Hồi lâu, mới cảm thấy tấm áo đang bao bọc mình bị tách ra, Mạc Ly có chút tránh né, hai tay vô thức đẩy ***g ngực Văn Sát.
“Đừng…”
Văn Sát không đểý, vẫn tiếp tục cởi lớp áo bao lấy y ra.Mạc Ly cảm thấy mình đang được ngâm trong nước ấm. Sự mệt mỏi, nhất thời vơi đi hết thảy.Ép mình phải mở mắt, sắc trời xung quanh đã tối, y phát hiện mình đang được Văn Sát đỡ, ngâm mình trong ôn tuyền.
Chân Mạc Ly thử giẫm xuống, nhưng phát hiện đang chơi vơi, chân không chạm đáy. Mạc Ly có phần sợ nước, đành phải bám vào thân thể Văn Sát để không bị chìm xuống.
“Đây là…”
Văn Sát ôm lấy y, tựa ở bên suối, “Ngọc Noãn tuyền, bình thường ta hay đến đây.”
Quả là một nới tuyệt với.Mạc Ly thầm khen ngợi.
Thảo nào, Nhất Ngôn đường đường chủ có thểcứ rú rú trong cốc nhiều năm như vậy, không lộ diện trong giang hồ.Hóa ra là vì Vô Xá cốc này chẳng thiếu thứ gì, ở đây cả ngày cũng được, thực sự chẳng cần chạy ra ngoài.
Mạc Ly đưa tay khua nước: “Nước ấm rất vừa.”Đưa mắt nhìn quanh: “Cảnh vật cũng đẹp nữa.”
Văn Sát không nói gì, cũng không đểý đến Mạc Ly, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Mạc Ly ngâm nước một hồi, liền bị hơi ấm dày đặc làm buồn ngủ.
Văn Sát đang vuốt ve lưng y, đột nhiên lên tiếng:“Có chuyện muốn hỏi ngươi.”
Mạc Ly ngẩng đầu: “Ừ?”
“Trước khi gặp ngươi, ký ức của ta có một đoạn thời gian tựa hồ trống rỗng.”
Mạc Ly nghe vậy, cả người chấn động, chuyện đang nghĩ đều chạy đi hết, “Sao ngươi lại bị thương?” Mạc Ly hỏi.
Văn Sát liếc mắt nhìn người trong ngực một cái: “Ngươi không biết?”
Mạc Ly có phần cô đơn mà lắc đầu: “Ta nên biết sao?”
“Trước khi bị thương, ta ở đây nhận được tin, rằng Hàn Tử Tự tìm kiếm Long Tinh, vài hôm sau muốn đến Tĩnh Thiện tự lấy Du Long kiếm trước.”
Mạc Ly không ngắt lời hắn, trong đầu thầm nhớ lại, xác thực có chuyện như thế.
“Mấy tên ở phân đường dưới tích cực kiến nghị đi giết Hàn Tử Tự, để ngừa hắn chiếm được Du Long kiếm. Bất quá lúc đó, ta vừa mới luyện xong võ công bí tịch ‘Lạc Nhạn Bát Thức’ không lâu, đang trong giai đoạn bế quan, còn nhị thức cuối cùng vẫn chưa luyện thành. Ví bằng ta không xuất sơn, với thực lực của mấy đường chủ bọn chúng cũng không đủ sức ngăn cản Hàn Tử Tự lên chùa lấy kiếm.”
Mạc Ly nhìn Văn Sát một chút: “Cho nên ngươi dự định bỏ kế hoạch đó?”
Văn Sát gật đầu, “Theo ta, vũ khí tuy trọng yếu, nhưng then chốt là do công lực người sử dụng. Đợi võ công đạt đến cảnh giới rồi, khả dĩ hóa vô hình thành hữu hình, chiết liễu thành kiếm cũng không phải không có khả năng.”
Bàn tay Văn Sát vuốt xuống thắt lưng Mạc Ly, kéo y sát vào mình, “Có điều Hàn Tử Tự không nghĩ như vậy. Có gian tế của hắn ở bên ta, phỏng chừng biết ta đang luyện công đến giai đoạn quan trọng, liền phái người tới đánh lén.”
“Lúc đó ta còn chưa thể hiểu rõ nội dung chủ yếu của bí tịch, thần trí khó tránh lo nghĩ, thấy có kẻ đột kích, cũng không thèm suy nghĩ, liền đuổi theo truy sát, vừa mới ra khỏi cốc thì gặp mai phục.”
Thì ra là thế.Mạc Ly trong lòng thầm than.
“Sau đó, lần thứ hai tỉnh lại, cảnh đầu tiên đập vào mắt chính là ngươi và Hàn Tử Tự.Đến lúc ta bắt giữ ngươi về cốc, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ chuyên tâm chữa thương để tiếp tục tu luyện Lạc Nhạn Bát Thức, mới đây sắp đại thành. Nghĩ lại một chút về việc này, thấy hơi kỳ quặc. Phái người thăm dò cũng không tìm ra nguyên cớ làm sao.”
Văn Sát nhéo nhéo khuôn mặt Mạc Ly: “Có lẽ, người biết rõ nhất về chuyện này, trên đời chỉ có ngươi và Hàn Tử Tự.”
Bàn tay Mạc Ly bao lấy tay Văn Sát, thở dài, “Nếu như ta nói, là ta cứu ngươi, ngươi có tin không?”
Trong mắt Văn Sát, một tia nghi ngờ xuất hiện, tuy rất ngắn ngủi, nhưng đã bị Mạc Ly thận trọng bắt kịp.Mạc Ly chỉ có thể cười khổ.Đúng vậy, trong lòng Văn Sát, “sự thật”rằng y là người tình của Hàn Tử Tự đã sớm kiên cố. Mà người tình của Hàn Tử Tự sao có thể cứu kẻ tử thù của tình nhân?
Thôi đi, trên đời này có những chuyện vĩnh viễn nói hay không nói cũng chẳng thể rõ ràng.
Văn Sát ôm lấy thắt lưng Mạc Ly, vân đạm phong khinh mà đáp một câu: “Những chuyện đã qua, với ta không quan trọng.”
Văn Sát vừa nói xong, phòng tuyến cuối cùng trong lòng Mạc Ly hoàn toàn đã bị đánh sụp.Khoảnh khắc này, lòng y đang bị ép phải từ bỏ một vài chuyện, lại bị bắt tiếp thu vài chuyện khác.
Kỳ thật, Văn Sát nói những lời này chẳng qua là có ý“Ta không thèm để tâm tới quá khứ của ngươi và Hàn Tử Tự, chỉ cần hiện tại ngươi ở đây với ta, như vậy là đủ rồi.”
Nhưng ngôn ngữ vốn hay có nhiều lớp nghĩa.Những lời này vào tai Mạc Ly, lại mang một ý nghĩa khác.
Quá khứ không còn quan trọng nữa…Không quan trọng…
Văn Sát đã triệt để, hoàn toàn giết nốt cái giá trị tồn tại còn sót lại của A Vong.Dù bây giờ có nói thẳng ra, rằng mình lúc đó cứu hắn, với Văn Sát mà nói, cũng không còn quan trọng nữa.
Văn Sát, tâm ngươi thực tàn nhẫn.
Mạc Ly quay lưng lại, ngẩng mặt lên cao, nhìn về chấm nhỏ điểm tô trên bầu trời đêm.Không thể mãi nhu nhược mà rơi lệ.Nhu nhược không cứu được Dược Lang và Cửu Nhụ, càng không cứu được chính mình.
Là chúng ta chỉ có thể trơ mắt, nhìn sợi chỉ đỏ của cả hai dần dần gần nhau hơn, sắp giao nhau rồi, nhưng vì bất cẩn phạm lỗi, lại lệch đi.Thế nên từ nay về sau, hai ta mỗi người bị đẩy tới hai bờ vách núi, một mình chịu thống khổ đau thương.
Lưng Mạc Ly dựa sát vào lòng Văn Sát, hắn đưa tay ôm lấy thắt lưng Mạc Ly, “Làm sao vậy?”
Khí tức nóng bỏng thổi vào sau tai y.Mạc Ly lắc đầu: “Không có gì, sao rất đẹp…”
“Ngươi…”Văn Sát còn muốn hỏi, lúc này Mạc Ly lại quay người lại. Cánh tay mảnh khảnh quàng qua cổ Văn Sát, “Đừng nói những chuyện nhàm chán nữa.” Mạc Ly không để tâm, “Hoa trước trăng thế này, ngươi không có ý kiến gì khác sao?”
Thấy Mạc Ly hiếm khi chủ động, trong mắt Văn Sát nổi lửa, “Ngươi khẳng định mình chịu được?”
Khuôn mặt Mạc Ly bị hơi nước làm ửng đỏ, khóe mắt phiếm xuân, ngay cả con ngươi cũng nhiễm làn sương lờ mờ, “Từ lúc nào ngươi thiếu dứt khoát như thế này hả?”
Mạc Ly giơ chân lên, nhẹ nhàng đụng vào đỉnh hạ thể sớm trướng nhức phát ngạnh của Văn Sát. Hắn nắm lấy mắt cá chân y, mạnh bạo nhấc lên.
Y kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể gần như nằm ngang trên mặt nước.
“Thật không sợ chết, hử?”
Chân Mạc Ly ôm lấy eo Văn Sát: “Ít nói nhảm đi…”
“Yêu *** ngươi…”
Lúc này, tiếng thở dốc trầm thấp hòa với tiếng côn trùng rinh rích, theo gió phiêu tán.Chỉ là, mỗi người đều đeo đuổi những suy nghĩ riêng, bất tri bất giác đồng sàng dị mộng, không còn giống nhau.