Càng gần giao thừa, khí trời càng lạnh. Nhưng mà ngược lại, bầu không khí lễ Tết trong tiểu thành lại náo nhiệt hơn ngày thường.
Từ đầu tháng, khách điếm đã treo biển đóng cửa. Dù sao cũng đã làm việc một năm dài, ngày lễ cũng phải để người ta tụ họp nghỉ ngơi với nhau.
Sắc trời vừa sẩm xuống, trên con phố không người chợt xuất hiện hai con Hãn Huyết bảo mã đang phi vun vút. Trên tuyết, móng ngựa hằn lại.
Tới trước cửa khách điếm, hai con ngựa không hẹn cùng tung vó trước dừng lại. Cửa khách điếm két một tiếng mở ra, Giới Si thò cái đầu trọc lốc ngó nghiêng. Thấy hai người phong trần mệt mỏi trên lưng ngựa, Giới Si cười: “Hai vị sư phụ, năm nay về muộn vậy…”
Vừa nhận lấy hai cái dây cương, vừa mở cửa, Giới Si quên đeo găng tay, mười ngón đông cứng rồi.
Hai con ngựa trân quý, tính nết cao ngạo giống hệt chủ, lần đầu nhìn thấy Giới Si đâu chịu để tiểu sư phụ dắt? Nhao nhao phì mũi giương móng, lập tức muốn đá văng Giới Si đi. Nếu không phải Giới Si một thân hảo võ nghệ, sớm đã chết khiếp rồi.
Bên ngoài ồn ào như vậy, Mạc Ly ở trong chờ mãi không thấy người vào, liền ra cửa.Chỉ thấy hắc bạch hai người đứng đó, nhất quyết chọn cách khoanh tay đứng ngó hai con ngựa ăn hiếp Giới Si.
Vất vả mãi Giới Si mới tóm được dây cương kéo ngựa vào chuồng, nhưng chúng vẫn cứ lắc đầu đi lùi.
Thấy Mạc Ly, hắc bạch hai người vội lại gần, “Ly Nhi, mau vào đi, ở ngoài lạnh lắm!”
Mạc Ly liếc nhìn cả hai, đi tới cạnh Giới Si, vuốt ve an ủi hai chú ngựa đang bất an. Ngựa ngoan lập tức an tĩnh kỳ lạ, bốn vó vốn không ngừng khua loạn giờ cũng trật tự.
Mạc Ly nhẹ nhàng thì thầm vào tai chúng, hai con ngựa liền theo Mạc Ly vào chuồng. Mạc Ly buộc ngựa xong mới quay người vào nhà.
Giới Si tiện thể lúc Mạc Ly đưa ngựa vào chuồng, cầm phất trần phủi sạch tuyết trên người cho hắc bạch, nhưng mới làm được một nửa, hai người kia thấy Mạc Ly quay vào nhà, lập tức mặc kệ Giới Si, vội vàng đi theo.
Giới Si ở sau thở dài, với hai vị sư phụ mắt cao hơn đỉnh của mình, chỉ có sư thúc tổ là trị được họ thôi.
Văn Sát ghé lại gần Mạc Ly, nói: “Vừa rồi ngươi nói gì với ngựa của bọn ta vậy, chúng mà lại nghe lời người khác ngoài chúng ta?”
Mạc Ly lại liếc Văn Sát, đáp: “Ta chỉ nói, nếu chúng không nghe lời, sẽ bảo chủ nhân bọn chúng đem chưng cách thủy.”
Văn Sát: … (= = |||||||)
Phong tuyết bên ngoài kéo tới, càng lúc càng lớn, bầu trời tối đen, khách điếm bắt đầu thắp đèn. Mạc Ly đợi đến khi người về mới xuống bếp nấu ăn, một bàn quây quần. Tuy không nhiều lời lắm nhưng không khí thực rất vui vẻ hòa thuận.
Đêm dần khuya, Giới Si đang định nằm xuống giường nghỉ ngơi, bỗng nhiên bị tiếng đập cửa làm giật mình. Xuống giường, tiện tay khoác thêm chiếc áo rồi ra ngoài kiểm tra.
Không biết ai mà lớn mật vậy, giờ này còn đến quấy nhiễu khách điếm nhà mình. Nếu hai vị sư phụ nổi giận, người ngoài cửa đảm bảo xác định.
Giới Si hé cửa nhìn, chẳng ngờ nháy mắt liền bị người ngoài cửa đạp tung. Giới Si nhanh nhẹn vọt về sau mới không bị cửa đập vào mặt.
Cho dù tính tình có tốt đến mấy, Giới Si bây giờ cũng không nhịn được lửa giận.
Trước mặt là một đại hán cao lớn thô kệch, mặt có sẹo, chưa chờ Giới Si mở miệng đã lớn tiếng: “Mụ nội nó, cái chốn rách nát này, đập cả buổi như thế mới mở cửa, còn buôn bán không hả?!”
Giới Si nhịn: “Khách quan chẳng hay không đọc bố cáo ngoài cửa? Khách *** chúng ta từ đầu tháng đã không kinh doanh…”
“Lão tử mặc kệ!” Đại hán trước mặt nhìn thằng nhóc đầu bóng loáng thì nghĩ là dễ bắt nạt, hắng giọng cả tiếng quát: “Lão tử hôm nay sẽ ở trọ, bằng không đánh sập khách điếm nát của ngươi!”
Con giun xéo lắm cũng oằn, Giới Si đang định ra tay xử lý thì Mạc Ly lại đột nhiên xuất hiện ở thang lầu khách điếm. Nhìn đai lưng vẫn còn thắt kia, Giới Si biết là chuyện không hay rồi…
Mạc Ly vừa xuống lầu vừa hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Giới Si vội đáp: “Lão bản, vị khách quan này cứ muốn ở trọ…”
Mạc Ly nhìn người trước mặt, ánh mắt dừng lại ở bao tải to trên vai đại hán, lập tức cười: “Khách quan, tiểu nhị tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngài là người lớn nên đại lượng, đừng tính toán với hắn. Ta lập tức an bài một phòng hảo hạng cho ngài, phòng phí cũng miễn, coi như bồi tội với khách quan, thế nào?”
Đại hán kia lúc này mới ha hả cười với Giới Si: “Tiểu tử, thấy chưa! Thế này mới là lão bản chứ!” Dứt lời liền tiến thẳng lên phòng trọ trên lầu.
Thực chẳng giống tác phong bình thường của khách điếm, sư thúc tổ tại sao lại mặc kệ một tên vô lại như thế? Hắc bạch sư phụ chẳng lẽ vì quá mệt mỏi vì bôn ba nên ngủ như chết rồi?Đang nghĩ, Giới Si liền bị Mạc Ly vỗ một cái vào lưng: “Đừng lo, đưa rượu với thức ăn tới đi.”
Giới Si chẳng hiểu gì cả, nhưng với phân phó của Mạc Ly thì luôn nghe lời, liền gãi gãi cái đầu trọc đi xuống bếp.
Mới vào bếp, Giới Si lại bị người trước mặt dọa sợ, “Hắc sư phụ, sao sư phụ lại…”
Văn Sát móc từ tay áo ra một bọc nhỏ, nói với Giới Si: “Cho vào rượu, đưa lên.”
Lúc này Giới Si mới phản ứng lại, vội vàng làm như Văn Sát bảo, rồi bưng rượu và thức ăn lên.
Một khắc chung sau, cửa phòng của đại hán bị Mạc Ly mở ra.
Giới Si nhanh chóng xông vào trước giúp Mạc Ly mở cái bao được buộc kín miệng trên giường, bên trong quả nhiên là một nữ tử xinh đẹp.
Mạc Ly kiểm tra qua một lượt, nói: “Vì bị lạnh mà hôn mê, không phải bị đánh hay hành hạ. Giới Si, mau chuẩn bị nước nóng.”
Hàn Tử Tự liếc đại hán mặt sẹo đang ngủ như chết, cười: “Người này, để Hắc chưởng quỹ xử lý đi.”
Mạc Ly nói: “Hiện tại còn chưa biết thế nào, đừng làm bừa, trước trói hắn lại đã.”
Thật vất vả mới làm nhiệt độ cơ thể nữ tử ấm lên, Mạc Ly sau khi kiểm tra thấu đáo cho nàng, viết đơn thuốc rồi bảo Giới Si ra ngoài bốc thuốc.
Ra khỏi phòng, Mạc Ly nói với hắc bạch đang trông cửa: “Hạ thể của nàng bị tổn thương nghiêm trọng, chắc chắn là bị cưỡng bức, hơn nữa… Nàng có thai ba tháng rồi.”
“Sự thật thế nào đành chờ nàng tỉnh lại thôi…”
Sáng hôm sau, mọi người quả nhiên bị tiếng thét chói tai của nữ tử làm giật mình tỉnh giấc.
Vội vàng chạy vào phòng, chỉ thấy nàng dùng chăn quấn lấy mình, toàn thân run rẩy nhìn những người đang xông vào phòng.
Mạc Ly tiến lại, nhẹ nhàng an ủi: “Cô nương đừng sợ, nam tử bắt ngươi đã bị chúng ta chế ngự, hiện giờ ngươi rất an toàn.”
Nhìn nam tử tướng mạo bình thường nhưng lại khiến người ta an tâm trước mặt, nữ nhân vốn tâm tình căng thẳng giờ mới dần dần thả lỏng.
Sau đó, mọi người mới biết được chuyện phức tạp từ miệng nàng.
Nàng tên là Tố Nương, vì phụ thân ép buộc, muốn gả nàng cho Vương viên ngoại đã ngoài sáu mươi làm vợ lẽ, nên nàng mới quyết định bỏ trốn theo tình lang. Ai ngờ vừa chạy được nửa đường, đã bị kẻ đạo tặc vô sỉ kia cướp đi, tình lang bị giết thì thôi, Tố Nương cũng bị làm nhục.
Đạo tặc thấy Tố Nương cũng không tệ, dự định chơi cho đã rồi thì đem nàng tới thanh lâu trong đại thành bán. Nhưng vì đêm qua đi ngang qua khách điếm, thiếu hiểu biết đánh bậy đánh bạ, bị nhà Mạc Ly bắt giữ, cứu được Tố Nương.
Mạc Ly nghe Tố Nương kể lại hoàn cảnh thảm thương của mình cũng khổ não: “Giờ ngươi định thế nào? Có muốn chúng ta đưa ngươi về nhà không?”
Tố Nương vừa nghe Mạc Ly nói vậy, lập tức quỳ xuống đất khóc: “Cầu lão bản ngài thương tình, nghìn vạn lần đừng đem Tố Nương về.”
Té ra, Tố Nương sở dĩ quyết tâm bỏ trốn theo tình lang là bởi nàng biết trong bụng sớm đã có một bào thai, nếu bị mang về nhà, chẳng những bị ép đến nhà Vương viên ngoại thành thân, bị phát hiện mang thai thì còn bị đánh chết.
Mạc Ly mềm lòng, Tố Nương đã khổ sở van xin như thế đành đáp ứng để nàng ở lại.
Tố Nương ở lại khách điếm, ngược lại cũng có thể giúp đám nam nhân cọ rửa may vá, ngày tháng cũng trôi qua. Bảy tháng sau, Tố Nương lâm bồn, đau đẻ suốt một ngày một đêm mới sinh hạ được một thằng nhóc béo múp.
Mạc Ly chìm trong niềm vui khi một tiểu sinh linh ra đời, ba chân bốn cẳng tắm rửa cho đứa trẻ mũm mĩm, canh gà cũng đang được nấu rất ngon trong bếp, chợt thấy Giới Si vẻ mặt hoảng loạn lao vào.
“Sao vậy? Sao hoảng hoảng hốt hốt thế kia?”
Giới Si run rẩy nói: “Tố Nương, Tố Nương nàng… Thắt cổ tự vẫn rỗi…”
Mạc Ly cả kinh, khay nóng trên tay rơi xuống, lúc đến phòng Tố Nương, nàng đã đi rồi.
Giới Si phát hiện một phong thư dưới gối Tố Nương, rõ ràng là di thư Tố Nương viết trước ngày lâm bồn.
Mạc Ly đọc thư xong, thở dài: “Ta nên sớm đoán ra, trong thời gian này nàng cứ vui vui vẻ vẻ như thế, ra là giả vờ…”
Nếu không phải vì đứa trẻ trong bụng, hẳn Tố Nương đã sớm tự sát vì bị đạo tặc kia làm nhục. Hôm nay sinh hài tử ra rồi, nàng rốt cuộc vẫn quyết định bỏ đứa bé lại.
An bài hậu sự cho Tố Nương xong, lo Mạc Ly thương tâm, Hàn Tử Tự cùng Văn Sát cũng bởi chuyện này mà bỏ lại việc riêng, gấp rút trở về làm bạn với ái nhân, nhưng cũng không biết phải an ủi y thế nào.
Hàn Tử Tự vào nhà nhìn thấy oa nhi đang nắm lấy ngón út của Giới Si mà say ngủ, khẽ than trong lòng: Thực là một đứa trẻ mũm mĩm dễ thương.
Ôm lấy em bé còn thơm hơi sữa, Hàn Tử Tự nói: “Giờ làm sao? Mới sinh ra đã không có cha mẹ.”
Mạc Ly lại gần, hôn lên tiểu oa nhi trong lòng Hàn Tử Tự: “Vậy để nó làm con chúng ta đi…”
Hàn Tử Tự nghe vậy, tức khắc cười toe.
Con của “chúng ta”…Mấy chữ này thực xuôi tai làm sao.
Hàn Tử Tự xoa cằm: “Nên đặt tên gì cho oa nhi nhỉ?Ly Nhi, ngươi thấy Hàn Trác Nhĩ thế nào? Trác nhĩ bất quần, ý là một ngôi sao phi phàm được không?”
[59: trác nhĩ bất quần: hơn người, xuất sắc, không ai bằng.]
Văn Sát nghe vậy tức khắc nổi xung, một tay đoạt lấy em bé trong lòng Hàn Tử Tự, “Tại sao nó phải họ Hàn? Gì thì gì cũng phải theo họ ta!”
“Ngươi sao lại vô lý…”
“Vậy họ Hàn thì có lý?”
“Lời này không phải ta nói nha.”
“Ngươi…”
“Ta…”
Nhìn oa nhi nhỏ bé bị hắc bạch tranh đi tranh lại, Mạc Ly xoa xoa huyệt thái dương, “Đừng nháo loạn nữa!”
Một tiếng sư tử Hà Đông, làm hai con sói hung dữ lặng câm.Mạc Ly bế bé con vào lòng mình, nhẹ nhàng dỗ dành, “Con theo họ ta.”
Hắc bạch hai người giương mắt nhìn nhau, cãi nhau cả buổi, cuối cùng vẫn bị Mạc Ly trị.
Mạc Ly nhìn hai người vì một cái tên mà nhào vào tranh chấp, nói: “Đặt là Mạc Hắc Bạch đi.”
Vì thế, tên của oa nhi như vậy.
Mạc Hắc Bạch dưới tình yêu thương của mọi người mà khỏe mạnh trưởng thành.
Tuy không có cha mẹ thân sinh, nhưng nó có tận ba người cha một người ca ca, Thiên Đạo môn hoặc Nhất Ngôn đường, bên nào cũng quyền thế ngập trời, phú khả địch quốc, thân phận như thế đã đủ dọa người, huống chi mọi người đều rất cưng chiều nó, tiểu tử kia càng chẳng coi ai ra gì.
Tỷ dụ lúc nó mọc răng, phỏng chừng vì ngứa lợi, thấy cái đầu bóng loáng của Giới Si liền gặm, thầy tóc Hàn Tử Tự liền cắn, thấy ngón tay Văn Sát liền mút.
Ba nam nhân cũng không phải không oán giận, nhưng mỗi khi thu đầu, thu tóc hay thu ngón tay về, tiểu tử kia liền hướng Mạc Ly òa khóc, cuối cùng Mạc Ly phải tung ánh mắt hình lưỡi đao ra, ba người bất đắc dĩ lại phải phân công đem đầu, đem tóc, đem ngón tay ra, đến khi oa nhi hôi mùi sữa kia gặm mệt cắn mệt mút mệt, khò khò ngủ, để lại một đống dấu răng với nước bọt làm ấn ký mới thôi.
Sự xuất hiện của đứa bé khiến ý muốn bảo hộ của Mạc Ly phát triển thái quá, gần như không bao giờ đểbé con rời khỏi tầm mắt. Vì vậy, đầu tiên, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới thời gian hắc bạch ở cùng với Mạc Ly. Thêm nữa, oa nhi đêm nào cũng khóc, khiến hắc bạch nhức đầu không thôi, buổi tối đã không ngủ ngon, ban ngày tóc tai còn bị giựt.
Không ngờ chính tà lưỡng đạo đường đường thế này, hôm nay lại thua trong tay một đứa trẻ còn hôi miệng sữa!
Hàn Tử Tự cũng không phải chưa từng một lần muốn ném oa nhi đi, nhưng tiểu gia khỏa gần đây mới bước sang một tuổi, bắt đầu bi bô tập nói, vừa nhìn thấy Hàn Tử Tự hung thần ác sát gầm gừ đi về phía nó, lập tức mở to đôi mắt ngập nước, giọng mềm nhũn gọi “đa đa” (ba ba), khiến một bụng tức giận của Hàn Tử Tự xẹp xuống, đành nuốt ngược cơn bực, dễ dàng bỏ qua.
May mắn là Văn Sát khốn nạn hơn, vấn đề Hàn Tử Tự mấy tháng trời không giải quyết được, hắn đã triệt để tháo gỡ.
Kể ra, ngày ấy Văn Sát đang quấn lấy Mạc Ly đòi hôn. Vất vả mãi mới dụ dỗ được thân thể Mạc Ly mềm oặt ra, nhóc con những tưởng đã ngủ say đột nhiên òa khóc lớn.
Nhiệt huyết đột nhiên bị cắt đứt, chỉ thấy Mạc Ly hoảng hoảng hốt hốt chỉnh trang lại vạt áo, định xuống giường xem đứa bé thế nào.
Văn Sát bực mình, kéo tay Mạc Ly lại, “Ta đã bảo Giới Si bồng nó rồi, ngươi không trông một đêm chẳng lẽ sói ngậm nó đi?”
Mạc Ly đẩy đẩy Văn Sát, nói: “Ngươi đừng có nói xằng, để ta đi xem Hắc Bạch làm sao…”
Văn Sát ghé vào tai Mạc Ly: “Theo ý ta, nhãi con kia nhất định là nhìn chúng ta không vừa mắt, ý định quấy rối đó.”
Mạc Ly lại định phản bác thì đã bị Văn Sát hôn lên môi. Đến khi hôn đến không thở nổi, Văn Sát mới cười đểu: “Ngươi yên tâm, ta không thoát y phục của ngươi.” Dứt lời ép Mạc Ly ngồi lên đùi mình.
Mạc Ly sao để mặc Văn Sát làm bậy như vậy, vả mấy cái vào mặt Văn Sát, cũng nương tay không để khuôn mặt hắn bị đánh đỏ, “Vô liêm sỉ, sao ngươi có thể làm cái trò này trước mặt con…”
Tùy cơ ứng biến, Văn Sát ôm lấy eo Mạc Ly, tự tiện vén trường bào của Mạc Ly lên, ngón tay tham tiến tiết khố, vuốt ve hậu huyệt mềm mại, “Ngươi không phải để tâm, nó nhỏ như vậy, nhớ nổi sao?”
Mạc Ly nén chịu ngón tay Văn Sát đang khuếch trương trong cơ thể, cắn chặt môi, “Ngươi còn làm bậy nữa, ta sẽ bực mình đấy!”
Văn Sát vừa nhấm nháp cần cổ Mạc Ly vừa nói: “Lát nữa ngươi bực mình hẵng nói, giờ nhiệm vụ của ngươi là an ủi dỗ dành huynh đệ đang ‘bực mình’ của ta…”
Dứt lời còn muốn kéo tay Mạc Ly xuống khố hạ của mình, để y cảm nhận một chút cái thứ đang vừa cứng vừa nóng đến dọa người đó.
Mạc Ly nghe thấy lời biện hộ của Văn Sát, đành phải dốc sức phản kháng, nhưng động tác đều bị Văn Sát đơn giản kìm hãm, “Mạc Mạc, cho ngươi hai lựa chọn.Một, giờ ngoan ngoãn theo ta, ta đảm bảo không cho oa nhi nhìn thấy ‘cảnh xuân ngoại tiết’ này. Hai, ta lột sạch ngươi ra, ngay trước mặt oa nhi muốn ngươi.”
“Ta không muốn chọn cái nào hết!” Mạc Ly ảo não đáp.
Văn Sát nhướn mi: “Vậy ngươi chọn cái thứ hai hả?”Dứt lời liền muộn động thủ lột đai lưng của Mạc Ly.
Mạc Ly lúc này mới hoảng hốt, với tính cách của y, thường ngày muốn cùng hắc bạch hoan ái, cũng nhất định phải đóng cửa cài then, giờ ngay trước mặt trẻ con, sao y chịu.
Văn Sát ngày thường lúc nào cũng nghe lời, nhưng giờ trên giường thì không, Mạc Ly quýnh lên, lệ muốn rơi.
Văn Sát thấy Mạc Ly bị mình bắt nạt đến nước mắt lưng tròng, đôi mắt mù sương dùng vẻ ủy khuất cầu xin nhìn mình, khiến *** của hắn lập tức đại trướng, “Được rồi được rồi, ta không khi dễ ngươi…”
Vừa dứt lời, cái thứ như nhiệt thiết kia liền tiến quân thần tốc, vùi sâu vào cơ thể Mạc Ly.
Mạc Ly bất ngờ, kêu lên, phải bám lấy vai Văn Sát.Bị Văn Sát tấn công mạnh mẽ như thế, lệ của Mạc Ly rốt cục vẫn rơi, “Ngươi khốn nạn, còn nói không khi dễ ta…”
Hạ thân Văn Sát vẫn liên tục ra vào, hôn lên môi Mạc Ly: “Tâm can bảo bối của ta, ừ thì ta khi dễ ngươi, không khi dễ ngươi thì không phải là cái mạng già ta…”
Vật cứng thô to kia phụ họa với lời lẽ thô tục, kích thích thần kinh Mạc Ly vô cùng. Miệng y tuy nói đừng, nhưng thân thể lại trung thực co rút, phối hợp với thế tiến công có quy luật của Văn Sát, nhả ra nuốt vào.
“Mạc Mạc, chỗ này của ngươi, rất tốt…”
Mạc Ly bị làm đến nỗi chỉ có thể đứt quãng rên rỉ, “Ta, ta van ngươi đừng nữa, ưm a… A…Ta không chịu nổi, không chịu nổi…”
Vì oa nhi mà Văn Sát cấm dục đã lâu, sao dễ dàng buông tha Mạc Ly. Hắn vừa hoạt động, vừa ghé vào tài Mạc Ly: “Ngươi kêu lớn vậy, không sợ con nghe thấy?”
Mạc Ly lập tức cắn răng không dám thốt lên tiếng.
Văn Sát xoa xoa đầu y: “Ngốc, nó biết sao được… Nhưng mà, ngươi hồi hộp, phía dưới càng siết ta chặt hơn…”
Mạc Ly vô luận Văn Sát nháo thế nào đều chỉ có thể cắn vào vai hắn, chịu đựng trùng kích của Văn Sát.Khoái cảm ùn ùn kéo đến, cuốn sạch tất cả, ngoại trừ vô lực thở dốc trên người Văn Sát, Mạc Ly không còn nghĩ được đến cái gì nữa.
Mạc Hắc Bạch khóc oa oa trong nôi, cả buổi cũng không thấy cha tới xem nó.Nó mở mắt, chớp chớp nhìn xung quanh, còn dùng tay bám vào mép nôi lay lay lắc lắc đứng lên.
A há, các cha ôm dính lấy nhau làm gì vậy?Mạc Hắc Bạch nhìn một chút, không hiểu, bĩu môi, quay lại nôi nằm ngủ.
Không ngờ, Mạc papa của nó, cả ngày hôm sau cũng không xuống giường.
Sau lần đó, Mạc Hắc Bạch cuối cùng bị chuyển qua phòng Giới Si.