• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẫn là rừng đào xanh um tươi tốt đó, chỉ không thấy hoa nở rộ sáng lạn như trước. Có lẽ, còn có thứ khác không nhìn thấy nữa. Chiến Liệt cúi đầu, ánh mặt trời giờ ngọ chiếu lên tạo thành một bóng đen trên mặt hắn. Ngoài rừng, vang lên tiếng vang bén nhọn từ trạm gác. Hồng sắc bóng dáng xẹt qua không trung, trong rừng lại khôi phục yên tĩnh, phảng phất như chưa từng có người ở đây.

“Công tử, đây là tin nhị thái tử truyền đến.” Người tới cung kính quỳ trên mặt đất, đưa lên một phong thư. Chiến Liệt vội vàng đọc, biểu tình trên mặt có chút kỳ quái, nửa ngày sau hắn nhẹ nhàng nở nụ cười “Ngăn hắn lại!” Người bên dưới không hề động, chỉ cúi đầu thật thấp, “Tiêu gia kia thì sao?” Chiến Liệt ngẩng đầu, có một loại thê lương tuyệt quyết hiện lên.

—————

“Thế nào?” Hiên Viên Ký hỏi Mạc Nhược đang vội vàng tiến vào. Mạc Nhược lắc đầu, ánh mắt có chút bất an nôn nóng, “Một chút tin tức cũng không có. Bình thường thì giờ này Lạc Hoài Lễ đã phải trở về rồi.” Hiên Viên Ký day day trán, mở bản đồ trải lên bàn, tinh tế cân nhắc một hồi, ngón tay gõ mạnh trên mặt bàn.

“Viết một phong thư, nói Tiêu Lục hiệp trợ.” Viết xong lập tức phái người đưa đi, Mạc Nhược vẫn thấp thỏm. “Điện hạ, lần này Hoài Lễ mang theo không ít người, hơn nữa mỗi người đều thân kinh bách chiến, làm sao lại không truyền ra nổi một tin tức? Huống chi, vùng Hoài An là nơi quân Tiêu gia đóng, nếu quân đội điều động, làm sao giấu được bọn họ? Thế lực bình thường làm sao dám động thủ ở Hoài An chứ?”

Hiên Viên Ký cũng có chút chần chừ, “Ý của ngươi là người trong giới võ lâm gây nên?”

Mạc Nhược chậm rãi gật đầu, “Người của bên kia có đủ năng lực ngăn được Hoài Lễ cũng không nhiều.” Hai người đều ngồi im lặng, đúng là không nhiều, nhưng chỉ cần một kẻ này cũng đủ để cho bọn họ phiền não rồi.

Ngón tay Hiên Viên Ký chậm rãi nắm chặt, hắn đột nhiên ngẩng đầu, hướng ra ngoài cửa mà hô, “Trương thống lĩnh!” Trương thống lĩnh, thân quân của thái tử đẩy cửa bước vào, “Dạ!”

“Hạ lệnh cho những người đã bố trí lúc trước, phá hủy Đào Hoa cốc.”

Mạc Nhược liếc mắt, có chút do dự nhưng không ngăn cản. Đợi Trương Trọng lui xuống, Mạc Nhược mới nói, “Hiện giờ động thủ sẽ không tránh được gây ra động tĩnh quá lớn”

Hiên Viên Ký lạnh lùng hừ một tiếng, “Một đám ô hợp, có thể dung túng lâu như vậy đã là cực hạn rồi. Huống chi, Đào Hoa cốc mạng lưới giăng khắp thiên hạ làm cho người ta đau đầu. Đại động can qua một chút cũng đáng.”

Đáy lòng thầm than một tiếng, Mạc Nhược cười khổ lắc đầu. Từ xưa tới nay, quyền thế phân tranh đều là dùng máu tươi và sinh mệnh để giành lấy. Chỉ là, nha đầu kia, sợ sẽ bị đau lòng.

————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK