• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng thượng ngồi trong Dưỡng Tâm điện, nhìn mười tám hộ vệ của vương phủ hoàng đệ đang vây quanh một tiểu quỷ.

Ngón tay đưa lên chỉ nửa ngày vẫn không hạ xuống được, trừng mắt nhìn tiểu quỷ kia, khó khăn cất tiếng, “Các ngươi nói đây là tiểu vương gia?”

Phượng Định, kẻ đứng đầu mười tám hộ vệ, gật đầu, mặt không chút thay đổi, “Dạ!”

“Nhi tử của hoàng đệ Hiên Viên Sam của trẫm?”

Âm thanh khẳng định lại vang lên, “Dạ!”

“Hắn nói trẫm hãy bảo vệ hài tử này thật tốt, nếu thiếu một sợi tóc sẽ tìm trẫm liều mạng?”

“Dạ!”

Hít một hơi khí lạnh, Hoàng thượng lại quay ra nhìn trừng trừng vào hài tử đang đong đầy tò mò trong mắt kia, một đôi mắt to và một đôi mắt nhỏ nhìn nhau trong chốc lát. Cũng đúng, cả mười tám hộ đều theo đến đủ để cho thấy tầm quan trọng của đứa nhỏ này, nếu không phải thân sinh nhi tử, bằng vào tính cách thanh lãnh của hoàng đệ, làm sao có thể bỏ ra tâm tư lớn như vậy. Hoàng thượng thanh giọng lại, hỏi: “Ngươi tên gì? Tại sao đột nhiên lại đến đây?”

Hai vai Phượng Định cứng lại, mấy người đứng bên cạnh cũng cúi đầu.

Lãng nhi mỉm cười, bá bá này thật thú vị, “Ta tên Lãng nhi, cha bảo Lãng nhi đến đây nên Lãng nhi đến.”

Hoàng thượng mất một lúc không lên tiếng, sau lại hỏi, “Ngươi mấy tuổi?”

“Bốn tuổi!”

“Bốn tuổi!” Hoàng thượng đứng bật dậy, uy vũ bước đến trước mặt Phượng Định, chỉ thẳng vào mặt hắn mắng, “Nuôi các ngươi có phải là vô dụng không? Tiểu thế tử đã được bốn tuổi rồi mà hôm nay trẫm mới được biết? Hoàng đệ của trẫm không để trẫm vào trong mắt còn chưa tính, ngay cả các ngươi cũng dám? Người đâu, mau chém hết cho ta!”

“Hoàng thượng bá bá!” Vạt áo bị giữ chặt, còn bị giật giật xuống.

Hoàng thượng liền cúi đầu, thấy Lãng nhi đang mở to mắt, cười tươi, lộ ra tám cái răng, “Hoàng đế bá bá, phụ thân bảo Lãng nhi nói với ngài, nếu ngài coi cha là đệ đệ thì không được vô lý.”

Hoàng thượng sửng sốt, bao nhiêu lửa giận cũng tiêu hết, nhìn lại bộ dạng phục tùng của mấy kẻ đang quỳ, thở dài, khoát tay bảo đám thị vệ lui xuống.

Hoàng thượng ngồi xổm xuống, đánh giá cẩn thận tiểu hài tử trước mặt, đưa tay nhéo nhéo cái má mịn màng phúng phính kia, thực là mềm, thực là thoải mái, tò mò, lại nhéo nhéo.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã bị nhéo đến đỏ lên, Phượng Đình liền dập đầu, “Hoàng thượng, tiểu vương gia còn chưa dùng bữa tối.”

Hoàng thượng lưu luyến buông tay, Lãng nhi đưa tay sờ mặt, miệng mếu máo, có chút ủy khuất.

Hoàng thượng ngẩn ra, bỗng dưng có chút đau lòng, nhẹ giọng nói, “Ta làm Lãng nhi đau rồi.”

Lãng nhi nước mắt lưng tròng, gật gật đầu.

“Nào, đi thôi, hoàng bá bá đưa ngươi đi ăn.”

Lãng nhi tự nhiên đưa hai tay ôm lấy cổ Hoàng thượng, hấp hấp cái mũi, “Được!”

Hoàng thượng nhìn hai tay đang khoát lên cổ mình, lại nhìn Lãng nhi, tựa hồ đã gặp phải một vấn đề nan giải.

Lãng nhi cũng nhìn hắn, lại nhìn lại tay của mình, càng thêm nghi hoặc, “Hoàng bá bá, không phải ngài nói muốn dẫn Lãng nhi đi ăn sao? Sao còn không ôm Lãng nhi đi?”

Hoàng thượng tỉnh ngộ, sau đó có vẻ không tự nhiên ôm Lãng nhi đi. Ông trời còn thương, nữ nhân, nhi tử của hắn đông đảo như thế, ôm đi ăn cơm ư? Hắn còn chưa có thử qua.

Cũng chỉ là ăn cơm mà thôi. Nhưng mà chính là vào ban đêm, tay chân hắn mới rảnh ra được một chút, đã có người vào báo. Hoàng thượng nhảy dựng lên, hét to: “Ngươi nói cái gì? Hắn còn muốn ngủ cùng trẫm?”

Phượng Định cúi đầu, thành thật thuật lại, “Vương gia nói, tiểu chủ tử buổi tối phải ôm người khác mới ngủ ngon được.”

Hoàng thượng hổn hển, “Trong cung còn có các phi tử, thị vệ, vì sao nhất định phải là trẫm?”

“Son phấn trên người phi tử sẽ làm tiểu chủ tử không ngủ được, còn thị vệ thì sợ không bảo vệ tiểu chủ tử được an toàn.”

“Đây cũng là lời hắn nói sao?” Hoàng thượng nghiến răng nghiến lợi.

“Là Khinh Ngũ thuật lại.” Phượng Định cũng không ngẩng đầu lên.

Lãng nhi vô tội nhìn hắn, Hoàng thượng tự lầm bầm một chốc rồi ôm Lãng nhi lên giường, thanh âm có chút đông cứng, “Mà thôi, đêm nay không tính, ngày mai kêu thái tử đến, thái tử thì các ngươi yên tâm rồi chứ?”

Phượng Định gật gật đầu, “Vương gia phân phó, thái tử thì còn được, còn bất kỳ hoàng tử nào khác thì không.”

Hoàng thượng thân thể cứng đờ, nhìn Lãng nhi cả nửa ngày, cười khổ thở dài, “Lãng nhi, ngươi cùng với người cha kia của ngươi, đúng là sinh ra để gây sức ép cho trẫm. Trẫm đi ngủ, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi.”

Phượng Định đứng dậy, “Chín hộ vệ ở lại bảo vệ tiểu chủ tử, chín hộ vệ điều tức, hừng đông đổi ca.”

Thân mình Hoàng thượng lại run lên, nhìn Lãng nhi đang nhắm mắt, trong lòng tính toán, sao hoàng đệ lại coi trọng hài tử này như vậy, chẳng những muốn Hoàng thượng, thái tử tương hộ, lại phái ra hết cả mười tám hộ vệ từ trước vốn không rời khỏi người, chỉ sợ, không chỉ đơn giản là vì nhi tử, có lẽ, có lẽ còn bởi vì nương của đứa nhỏ này?

Mắt lộ chút tinh quang, là nữ tử như thế nào chứ, lại có thể khiến hoàng đệ cao ngạo hao phí tâm tư vì nàng như vậy, mà hoàng đệ, thế mà không lộ ra cho hắn một nửa tia tin tức?

Tại sao? Thân phận? Lai lịch? Vẫn là có nguyên nhân khác. Thực có chút đau đầu, có nên thông tri rõ ràng rằng chỉ cần vị hoàng đệ tính khí cổ quái này ngoan ngoãn thành thân thì dù đối tượng là thân phận hay địa vị gì đều ân chuẩn hết?

Bên này, Kỳ An cũng đang đưa tay bưng kín miệng mới không kinh hô lên, hai mắt mở to.

Hiên Viên Sam nhìn thấy bộ dáng khiếp sợ của nàng, khóe miệng mang vài phần ý cười, gật đầu khẳng định.

Kỳ An nuốt nước bọt, có chút khó khăn bỏ tay ra, hỏi hắn, “Ngươi thực sự đã đưa Lãng nhi vào cung, còn muốn Hoàng thượng tự mình che chở?”

Hiên Viên Sam nhìn nàng, “Thái tử cũng được.”

Kỳ An vô lực vỗ đầu, đây đâu phải trọng điểm. Hoàng thượng và thái tử ư? Hắn lại đem hai người này biến thành bảo tiêu của nhi tử nàng? Thật sự là có chút làm người ta buồn cười.

Hiên Viên Sam nhìn nụ cười của nàng, thần sắc cũng thả lỏng một chút, “Cho nên Kỳ An không cần lo lắng, Lãng nhi có hai người kia che chở sẽ rất an toàn.”

Có hai người kia che chở, đích thật là không có gì lo lắng. Ngoài cửa, trời đã dần sáng.

“Ngươi ở trong phòng đi, ta đi chuẩn bị điểm tâm cho ngươi.”

Hiên Viên Sam gật đầu, an tĩnh nhìn nàng.

Kỳ An bỗng nhiên có chút hoảng hốt, không dám đối diện với ánh mắt kia, xoay người, lúc sắp mở cửa liền dừng lại, “Ngày mai, ngày mai ta sẽ đi theo ngươi.” Nói xong cũng không chờ Hiên Viên Sam đáp lại, vội vàng mở cửa đi ra.

“Kỳ An?” Chiến Liệt có chút kỳ quái, Kỳ An đã xem mắt cho hắn nửa nén hương thời gian rồi, tại sao còn chưa xong?

“Đừng nhúc nhích!” Kỳ An đè lại đầu của hắn, Chiến Liệt quả nhiên ngoan ngoãn không dám lộn xộn, chỉ là trong đầu đang thắc mắc không biết khi nào Kỳ An có thể xem xong.

Cũng không biết Kỳ An nghiên cứu cái gì, rất lâu sau mới nghe nàng chậm rãi thở phào.

“Chiến Liệt!” Nàng nhẹ giọng kêu.

“Ân!” Âm mũi vang lên, có chút mơ hồ.

“Ngươi có tin tưởng ta không?”

“Tin tưởng.”

“Vậy đêm nay, lúc trị liệu, ngươi có thể tán đi công lực toàn thân, dù đau cũng không vận công chống cự hay không?”

Người luyện võ đều có thần công hộ thể, nếu tán đi toàn thân công lực không khác nào đem tính mạng giao vào tay người khác, trừ phi là người cực kỳ thân cận, không thì thực sự là quá mạo hiểm.

“Ân!” Chiến Liệt lên tiếng.

Kỳ An đáy lòng thở dài, đúng là vẫn còn có kẻ không hiểu thế sự, không giải nhân tâm. Đưa tay vỗ vỗ lên đầu hắn, “Tiểu tử ngốc, lần sau mà có người hỏi như vậy, nếu muốn đáp ứng cũng phải có người hộ vệ mới được, sao có thể đáp ứng mà không cần suy nghĩ như vậy? Cái mạng nhỏ của ngươi chỉ có một cái thôi, phải biết quý trọng, hiểu không?”

Chiến Liệt gật gật đầu, không có nói cho Kỳ An, những người khác làm gì có ai dám chụp đi chụp lại lên đầu hắn thế này chứ, chỉ cần đứng gần hắn một chút liền đã bị biến thành phân bón rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK