Tiêu Lục quay mặt lại, nhìn ra xa, “Nhưng hiện tại chân thực sống, cũng là ta!”
Trong phút chốc im lặng không tiếng động.
Dù có vướng bận quá khứ thế nào cũng không thể không nhìn nhận hiện tại.
Hiện tại còn sống, chính là hắn!
“Lục ca!” Kỳ An lắc lắc tay hắn, “Chúng ta về nhà đi!”
Thanh âm của nàng rất nhẹ nhưng đã không còn giống trước đó.
Tiêu Lục không tự chủ quay đầu lại, bình tĩnh nhìn nàng.
Kỳ An dùng hai tay kéo tay hắn, “Ca ca, chúng ta về nhà đi. Sau này nếu không về nhà thì phải báo trước, không thể tự ý bỏ đi sẽ làm chúng ta lo lắng. Còn nữa, ra ngoài phải nhớ mang người theo, ca hiện tại không có võ công, sẽ không an toàn. Tiêu thúc đang định đưa thị vệ trước đây của ca đến đây…”
Nàng nói rất nhiều, nhưng chưa nói xong đã bị Tiêu Lục ôm lấy, ôm thật nhanh, nhanh đến mức nàng không nói tiếp được nữa.
“Tiểu Thất, muội muội! Muội muội, tiểu Thất!” Thanh âm Tiêu Lục hơi khàn, thì thào.
Xa xa, một đoàn người dừng bước, Hiên Viên Cực ảm đạm cười, “Xem ra Tiêu Lục đã không sao rồi!”
Thân mình Linh Chiêu giật giật, Hiên Viên Cực giữ chặt nàng, “Chúng ta trở về đi!”
Linh Chiêu nhìn nụ cười nơi khóe miệng người kia, chân không bước nổi, “Nhị hoàng huynh!” nàng chỉ có thể khẽ kêu lên một tiếng.
Hiên Viên Cực nhìn theo ánh mắt nàng, “Hai huynh muội bọn họ chỉ là thể hiện tình cảm mà thôi, quả nhiên là không thể tốt hơn!”
“Hừ!” bên cạnh có người hừ một tiếng.
Hiên Viên Cực thầm nghĩ không tốt, quả nhiên, thanh âm chưa dứt đã có một bóng đỏ bay xẹt qua.
Trường Khanh phát hiện ra có người, nhanh chóng đứng chắn trước mặt hai người, cảnh giác nhìn không trung.
“Ai?”
“Chiến Liệt?” Kỳ An quay đầu, kêu lên.
Biểu tình Chiến Liệt có vẻ hơi cao hứng, Kỳ An nhận ra!
Nàng rời khỏi vòng tay Tiêu Lục, Tiêu Lục lại thuận thế giữ tay nàng lại, Kỳ An cười với hắn, “Không sao, đây là Chiến Liệt ở Đào Hoa cốc.”
Chiến Liệt lạnh lùng nhìn hai người nắm tay, mặt bạnh ra.
“Vì sao?” Chiến Liệt hỏi nàng.
“Cái gì?” Kỳ An nghi hoặc.
“Người ngươi nắm tay đã có một Vương gia không biết nói, một tiểu quỷ đáng ghét, giờ lại thêm hắn?”
Trông giống như là hài tử bị tranh đồ chơi vậy, Kỳ An bật cười, “Đây là ca ca ta.”
“Ca ca cũng không được!” hai mắt Chiến Liệt đỏ lên, “Cho dù là ca ca cũng không được!”
Hắn đi về phía trước vài bước, vươn tay ra, “Kỳ An, buông tay hắn ra!”
Tay Tiêu Lục căng thẳng, kéo Kỳ An ra sau, “Nàng không phải là Kỳ An, nàng là Tiêu Thất!”
Chiến Liệt nhìn hắn, “Nàng là Kỳ An của ta!” ánh mắt hắn lộ vẻ cố chấp quật cường.
“Nàng là muội muội của ta, Tiêu Thất!”
“Được rồi, chúng ta về thôi, bọn Hiên Viên còn đang chờ dưới chân núi!”
Kỳ An ngắt lời, thật sự không ngờ Chiến Liệt lại đối với Tiêu Lục như đối với Lãng nhi.
Chiến Liệt nhanh chóng ôm lấy Kỳ An. Tiêu Lục đã mất võ công, tất nhiên là không ngăn lại được. Trường Khanh vừa bước lên, Chiến Liệt đã một tay ôm Kỳ An, tay kia thì đối chưởng với hắn.
Song chưởng vừa chạm đã lập tức tách ra, Trường Khanh lui lại phía sau vài bước mới đứng vững, còn chưa kịp kinh ngạc đã thất thanh hô, “Tiểu thư!”
Hiên Viên Cực cũng biến sắc mặt, chạy lại, miệng thì hô to, “Ngăn hắn lại!”
Còn Chiến Liệt, một chưởng đẩy Trường Khanh lại, mang theo Kỳ An phóng lên cao, nhảy xuống sơn cốc.
“Tiểu thư!” Trường Khanh đuổi theo vài bước, đang định nhảy xuống thì bị Tiêu Lục giữ lấy, “Bình tĩnh một chút!”
Trường Khanh nắm chặt bờ đá, tích tắc sau liền xoay người chạy xuống chân núi, võ công của hắn đúng là không đủ để nhảy xuống mà vẫn bình yên vô sự.
Nhưng, Hiên Viên Sam thì có thể.
Hiên Viên Cực chậm rãi thu tay lại, đấm mạnh một quyền vào vách đá.
“Nhị hoàng huynh!” Linh Chiêu tới gần.
Hiên Viên Cực khẽ cắn môi, “Chiến Liệt là do ta đưa tới, nếu như Tiêu Thất có chuyện gì, làm sao bọn họ chịu để yên?”
Chẳng khác nào đưa Tiêu gia quân cùng với Hiên Viên Sam vào thế đối địch.
Tiêu Lục lúc này ngẩng đầu lên, cắn răng nói, “Chuyện của Tiêu gia chúng ta đâu có quan hệ gì tới nhị hoàng tử, ngài tới đây làm gì?”
Linh Chiêu ngẩn người, nhẹ giọng nói, “Tiểu Lục?”
Hiên Viên Cực bình tĩnh nhìn thần sắc Tiêu Lục, trong đầu một mực cảm thấy chuyện châm chọc nhất thế gian cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Hắn đứng dậy, sửa sang lại áo choàng, cười nói, “Tiêu Lục, ngươi đừng quên, trong mắt người khác, ngươi và ta có quan hệ rất đặc biệt. Nếu Tiêu Thất xảy ra chuyện, ngươi cũng khó thoát hiềm nghi.”