“Hiên Viên, hay là chúng ta rời khỏi kinh thành?” một hôm, nàng hỏi hắn.
Hiên Viên Sam nhìn nàng một lúc, đột nhiên cười, “Ta đã đồng ý với nàng, ta sẽ làm được!”
“Nhưng mà Hiên Viên…?” nàng muốn nói gì, hắn đã tiến lên ôm lấy nàng,
“Không nhưng gì cả, chờ chuyện ở đây ổn thỏa, chúng ta sẽ rời đi. Ta không muốn thiếu nợ người khác, cũng không muốn nàng mắc nợ.” Nàng muốn nợ, cũng chỉ có thể nợ hắn.
Huống chi, lời thề hôm đó Trường Khanh lập còn vang vọng bên tai hắn, hắn làm sao có thể để bóng ma kia quanh quẩn bên nàng.
Đêm đã khuya, Hiên Viên Sam vẫn ngồi ở thư phòng nhìn vào tin tức Mạc Nhược chuyển tới lúc ban ngày.
Có vài thứ rất lạ.
Hắn day day trán, cảm thấy có gì đó rất rõ ràng, rồi lại như cách một lớp sương mù khiến hắn không sao thấy được.
“Hiên Viên!” Kỳ An bưng một bát thuốc đi đến.
Nhìn bộ dáng của hắn, nàng vội vàng đặt bát xuống, nhẹ nhàng day trán cho hắn.
Lực đạo vừa phải, Hiên Viên Sam giãn hai hàng lông mày, khóe miệng chậm rãi cong lên.
“Có tiến triển gì không? Ta thấy chàng và bọn Mạc đại ca mỗi ngày đều gặp vài lần.”
Hiên Viên Sam ngồi ngay ngắn, lắc đầu, giở một tờ giấy Tuyên Thành ra,
“Thật nghĩ không ra. Mấy vạn người Đào Hoa cốc đều không thấy bóng dáng, Lạc Hoài Lễ cũng lặng yên mất tích, tất cả đều không lưu lạ một chút dấu vết nào. Thật sự là quá kỳ quái.”
Ngừng một chút, lại lấy một phong thư trên bàn, nhìn sắc mặt Kỳ An, cuối cùng vẫn đưa cho nàng, “Nàng xem cái này xem!”
Tiêu Lục nói lúc Lạc Hoài Lễ qua Hoài An cũng từng gặp hắn, còn uống chút rượu với các đại nhân vật, sau đó liền rời đi.
Hiên Viên Sam nhíu mày, “Việc này có chút kỳ quái!”
Đúng là rất kỳ quái, Kỳ An đọc bức thư một lần. Bình thường mà nói, vì chuyện của nàn, người Tiêu gia chắc chắn không muốn có bất kỳ chuyện gì liên quan đên Lạc Hoài Lễ.
Tuy nhiên, nàng lại hỏi, “Chàng nghi ngờ Lục ca?”
Hiên Viên Sam không dám nói hắn nghi ngờ, “Từ ngày hắn rời khỏi kinh thành, ta đã sai người đi theo hắn.”
Kỳ An không nói gì.
Hiên Viên Sam nói tiếp, “Tạm thời chưa phát hiện có gì khác thường, nhưng hắn vẫn làm ta có cảm giác hơi khác lạ.”
“Lạ chỗ nào?” Kỳ An hỏi hắn. Vì nàng không phải là Tiêu Thất thật sự nên không có cách nào phán đoán.
Hiên Viên Sam mấp máy môi, có vẻ không được tự nhiên nói, “Cảm giác!”
Hắn chưa nói là do vẻ mặt Tiêu Lục lúc nhìn nàng khiến cho hắn chú ý. Vẻ mặt đó, rất không giống như một huynh trưởng đối với muội muội.
Đào Hoa cốc, Tiêu Lục, Lạc Hoài Lễ…
Kỳ An nhìn một dãy tên được Hiên Viên Sam ghi trên tờ giấy Tuyên Thành, trong lòng thoáng động, “Hiên Viên?”
Hiên Viên Sam ngước mắt nhìn nàng.
Kỳ An nhớ tới một việc từ lâu trước kia, có chút chần chừ, cuối cùng thăm dò hỏi, “Chàng nói thế giới này không thể có hai người giống nhau như đúc?”
Ánh mắt ngưng đọng, Hiên Viên Sam trầm ngâm nửa ngày, chậm rãi lắc đầu, “Bình thường, dịch dung có thể thay đổi tướng mạo, cao thâm hơn một chút thì có thể thay đổi hình thể, nhưng muốn hoàn toàn giống một người khác, còn có giọng nói, vẻ mặt, hành vi, cơ hồ là không có khả năng.”
Kỳ An thở dài một hơi, “Nếu như người kia đã mất trí nhớ thì sao? Như vậy có phải chỉ cần có bề ngoài là được?”
Hiên Viên Sam im lặng một hồi lâu mới viết lên giấy, “Trên đời thực sự có cao nhân dịch dung như thế sao? Làm được giống nhau như đúc?”
Vẻ tươi cười của Kỳ An nhuốm chút bi ai, lời nói có chút cay đắng, “Chiến Liệt có thể.”
Hiên Viên Sam hoảng hốt nhìn nàng, nửa ngày sau mới bình tĩnh trở lại, rất nhanh viết lên giấy cái gì đó, vỗ tay liền có người tiến vào cầm đi.
Thư phòng thực an tĩnh, Kỳ An cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Hiên Viên Sam đứng một hồi, đi tới nhẹ nhàng cầm tay nàng.
Kỳ An nắm tay hắn, chậm rãi nắm chặt, “Hiên Viên!” nàng cúi đầu kêu lên.
Có thể thấy rõ tất cả bất an cũng những cảm xúc phức tạp trong nàng, Hiên Viên Sam thở dài một hơi, ôm nàng vào lòng.
Kỳ An nhắm mắt, một câu cũng không muốn nói.
Có vài người, có vài việc, quả thực không muốn buông không muốn bỏ nhưng không thể lựa chọn khác đi.