• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Hiên Viên Cực trong trang phục cấm vệ quân, châm chọc nở nụ cười. Hắn đã không thể trốn, những kẻ khiến hắn thất bại cũng đừng hòng sống tốt,  “Tiêu Lịch, ngươi vẫn còn ở đây làm tay sai cho thái tử sao? Tiểu thư bảo bối nhà ngươi chỉ sợ đã sắp xuống hoàng tuyền rồi.”

Trong lòng Hiên Viên Sam căng thẳng, ánh mắt sắc bén bắn tới.

Phượng Định thu trường kiếm, nhẹ liếc hắn một cái, “Những tử sĩ trong phủ này của ngươi thì có thể làm được gì?”

Hiên Viên Cực ha hả cười, “Nếu không chi có tử sĩ mà là một đội quân thì sao? Là quân đội đã tập võ trong Đào Hoa ổ bao năm, gần đây lại được tôi luyện trong quân đội Tiêu gia thì sao?”

Hắn đắc ý cười, “Dọc đường đi có Tiêu gia tiểu thư làm bạn, Chiến Liệt cũng không đến mức quá tịch mịch.”

————-

Đường xuống hoàng tuyền, Kỳ An còn chưa kịp đi, nàng hiện tại đi chính là con đường xuống dưới đáy vực sâu tối tăm kia.

Chiến Liệt chăm chú ôm nàng, tiếng gió bên tai vù vù rung động. Nàng ngẩng đầu, có thể thấy khóe miệng Chiến Liệt tràn ra nụ cười đơn thuần vui sướng.

“Chiến Liệt!” nàng gọi khẽ, bởi vì ngón tay đặt lên mạch hắn khiến tim nàng đau nhói.

Chiến Liệt dường như nghe thấy, cúi đầu xuống, “Kỳ An, ta sắp chết, đúng không?”

Hắn tựa đầu vào đầu nàng, “Ta cuối cùng, không phụ ca ca cũng không phụ ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK