Trời đầy sao, Ngân Hà phía xa.
Bạch Dao dẫn theo Thiên Âm tránh khỏi đám người, hai người lặng lẽ bò lên nơi cao nhất được đặt tên là Ma Tháp của Ma Đô được xây trên đỉnh, quan sát đám người kinh hoàng bên trong Ma Đô, đầu sỏ gây chuyện không hề giác ngộ, xem đánh nhau phía dưới một cách say sưa nồng nhiệt.
Theo Bạch Dao nói, Ma giới nói đó chính là Cổ Thần Ma chiến trường Thần Đãng Sơn, lối ra này có lửa luyện ngục, rất lâu trước kia, trong lúc tinh hoa đất trời mạnh nhất, ngọn lửa hội tụ một chỗ, có thể đốt cháy tất cả. Tiên Ma có tu vi bình thường thấp một chút vừa tiếp cận sẽ hóa làm cát chảy từ đó biến mất ở trên thế gian, hồn phách đều không còn. Trừ phi là người như Trọng Hoa và Mặc Tư Tụ, mới dám xông thẳng lửa luyện ngục. Người Ma tộc ra vào Ma giới, đều phải từ Truyện Tống Trận đi ra ngoài, nhưng Truyện Tống Trận có binh Ma Pháp canh giữ, tuy là Bạch Dao, cũng nói thẳng, hi vọng đi ra ngoài không lớn
Nếu hi vọng đi ra ngoài không lớn, Thiên Âm cũng không ngu đến mức đi xông vào lửa luyện ngục bị hóa thành cát bụi, thu xếp Phương Diệc Nhiên xong, lại có mùa thu hoạch lớn. Thật sự nàng cũng không gấp, đi theo Bạch Dao phơi trăng sáng nhìn xuống phía dưới đang diễn trò.
Trên mặt đất ngược đi lên trật tự của các ma thú tiên nhân đã đảo loạn Ma Đô, làm cho cả Ma Đô giống như nổ tung, một trận đấu đá lẫn nhau, chỉ thấy không gian rung chuyển, khí lưu cuồn cuộn, ánh trăng đầy trời khắp đất khiến nhóm người nhân thú thêm mấy phần rực rỡ nhu hòa.
Nhìn sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, Bạch Dao cắn tay áo nghiêm mặt kêu rên: "Xong rồi xong rồi, lần này chơi quá lớn!"
Mùi máu tươi tràn ngập ra giữa không trung, sắc mặt Thiên Âm cũng có chút khó coi: "Quả thật chơi lớn rồi......"
Đang trong lòng hai người lo lắng tự trách mầm móng mới vừa nảy mầm thì có mấy trăm lưu quang giống như bóng dáng của mình đột nhiên xuất hiện ở phía dưới, không cần tới nửa khắc, rất nhiều ma thú liền đã bị chế phục, nhưng cũng có chút thông minh, đã sớm bỏ trốn mất dạng không biết tung tích.
Bạch Dao yên tâm, lại nghĩ tới những vấn đề mới: "Thiên Thiên, làm sao ngươi có nhận thức với những ma thú kia, chỉ nhiễu loạn Ma Đô không bị tổn thương tới tánh mạng sao? Theo ta được biết, những ma thú kia đều có thể cực kỳ hung tàn, người bình thường cũng chế phục không được!"
Vẻ mặt nàng tò mò, nhìn Thiên Âm, khuôn mặt anh khí tràn đầy sùng bái lại không mất vẻ nhỏ nhắn đáng yêu.
Thiên Âm giơ Thiên Tuyết lên trước mắt, nhíu mày: "Ai kêu ta có một Thần Thú lợi hại! Thiên Tuyết, ta còn không biết ngươi lại có thể khai thông với ma thú. Đến cuối cùng ngươi còn gạt ta bao nhiêu bí mật?"
Bởi vì lúc trước Thiên Âm không chút nào lưu niệm ném nó lên người của Bạch Dao, từ trước đến giờ Thiên Tuyết vẫn ghi nhớ ở trong lòng, oán niệm đối với nàng cực kỳ lớn, lúc này bởi vì nàng giơ mình, nghiêng đầu nhắm mắt giả chết, chính là không lên tiếng.
Thiên Âm và Bạch Dao liếc mắt nhìn nhau, Bạch Dao thất thanh cười to: "Ha ha, Thiên Thiên, Tuyết Tuyết thật đáng yêu! Ngươi tặng cho ta chứ?"
"Bì bõm!!" Thiên Tuyết trợn mắt, vội nắm chặt tay áo Thiên Âm, một dáng vẻ hung ác.
"Vậy cũng không được!" Thiên Âm nhè nhẹ vỗ về lông của nó, cưng chìu nói: "Tuyết Tuyết là người thân của ta, ta không thể đưa cho ngươi."
"Ai!" Bạch Dao ngửa mặt nằm ở trên ngói lưu ly, nhìn sao đầy trời, đột nhiên nghĩ tới thiếu niên có đôi mắt đen quật cường, vẻ mặt lãnh khốc trong địa lao, nhếch miệng: "Thiên Thiên, ta không muốn Tuyết Tuyết rồi, ta muốn sư huynh ngươi!"
"Hả?"Thiên Âm cho là lỗ tai mình xảy ra vấn đề: "Ngươi muốn sư huynh của ta làm gì?"
"Hắc hắc...... Ta muốn hắn làm trượng phu của ta!"
Thiên Âm há to mồm, ngay sau đó con mắt đảo một vòng, cười nói: "Vậy ngươi có thể phải giấu hắn thật kỹ, tốt nhất là chữa thương cho hắn, còn không ngươi đừng trông cậy vào một người chết làm trượng phu của ngươi."
"Yên tâm, giấu hắn ở trong phòng ta rất an toàn!" Tâm tình của Bạch Dao thật tốt: "Cứ quyết định như vậy! Chờ hắn lành vết thương, ta liền dẫn người đi Thái A các ngươi cầu hôn!"
Đối với Bạch Dao này, Thiên Âm chỉ có hai chữ hình dung nàng: nhanh nhẹn dũng mãnh*!
Nhanh nhẹn dũng mãnh*: trong raw là 剽悍, QT dịch là nhanh nhẹn dũng mãnh.
Ma Đô đại loạn, nàng ngồi bàng quang, ngay cả thái độ cũng là không liên quan tới bản thân mình. Đối với một người con trai vừa thấy đã yêu, liền muốn được ở bên người khác cả đời......
Nghĩ đến chỗ này, nàng lại nghĩ tới sư phụ của mình, lúc nào thì, nàng có thể nói cho sư phụ biết, mình thích người?
Suy nghĩ bị gió thổi loạn, nàng lại nghĩ tới Xích Hỏa, vì vậy liền hỏi: "Dao Dao, ngươi biết chuyện Xích Hỏa tỷ tỷ không? Ta nghe nói ba ngàn năm trước nàng là đệ tử của Trường Lưu, tại sao lại phản bội sư môn dấn thân vào Ma tộc?"
Phía dưới, thân thể nhỏ bé của Xích Hỏa chém chết ma thú trong tay, ra tay tàn nhẫn vô cùng, hoàn toàn có một loại khí thế cực kì nguy hiểm.
Bạch Dao lắc đầu một cái: "Ta cũng không hiểu rõ nhiều, nghe nói là bởi vì Xích Hỏa tỷ tỷ yêu sư phụ của mình bị trục xuất sư môn, sau lại không biết sao được trở thành Nhị hộ pháp của Ma tộc chúng ta."
"Cái gì?" Xích Hỏa thật sự là thích sư phụ của mình?
Thiên Âm kinh ngạc đứng lên, suýt nữa rớt xuống, Bạch Dao vội vàng kéo nàng: "Thiên Âm ngươi làm sao vậy?"
(Truyện chỉ được đăng trên Diễn đàn. Mọi web khác chỉ là copy. Khi copy truyện thì làm ơn ghi lời editor vào nhé. Thân)
"Không có...... Không có gì." Thiên Âm nhìn chằm chằm Xích Hỏa phía dưới, trong lòng giật mình, có sóng cuộn ngàn tầng.
Xích Hỏa như có nhận thấy giương mắt nhìn thấy hai người, lập tức Bạch Dao thất thanh kêu lên: "Thảm, Xích Hỏa tỷ tỷ phát hiện chúng ta! Chạy mau!"
Thiên Âm nhanh chóng ném Thiên Tuyết ra: "Tuyết Tuyết ngươi trốn!"
Nhưng Xích Hỏa nơi nào để cho hai người chạy trốn, nhanh chóng liền cản trở đường đi của hai người.
"Lá gan của các ngươi sao lại lớn như vậy, dám chọc tức ta!" Sắc mặt nàng có chút khó coi, tầm mắt dò xét giữa hai người thật lâu, nhắc một tay đi đến điện Cửu U.
Thời điểm vào điện, Xích Hỏa tiện tay ném Bạch Dao cho nam tử anh tuấn cả người tản ra khí tức lạnh như băng: "Bạch Hà, quản tốt muội muội ngươi!!"
Bạch Dao nhìn thấy Bạch Hà, như chuột thấy mèo, co rút vai lại, vẻ mặt uất ức.
Nàng há mồm còn muốn nói điều gì, Bạch Hà xách sau cổ nàng liền biến mất ở trước mắt Thiên Âm, hoàn toàn chưa cho nàng cơ hội nói chuyện.
Thiên Âm giương mắt, Xích Hỏa sâu kín nhìn nàng, lúc sau than nhẹ.
"Một mình tiểu tiên tử ngươi, ở Ma giới lúc nào cũng có họa sát thân biết không?"
"Biết."
Xích Hỏa lập tức bị chọc giận quá mà cười lên: "Biết ngươi còn chạy loạn?"
(Truyện chỉ được đăng trên Diễn đàn. Mọi web khác chỉ là copy. Khi copy truyện thì làm ơn ghi lời editor vào nhé. Thân)
"Mà ta không muốn Phương sư huynh vì ta mà chết." Thiên Âm thành thật trả lời: "Cho nên ta không có bị các ngươi giết chết, là bởi vì Tru Tiên nói qua, bắt ta tới là vì uy hiếp sư phụ ta, chính là ta có giá trị lợi dụng với các ngươi. Lưu Quang nói qua, một người chỉ cần còn có giá trị lợi dụng, như vậy liền sống lâu một chút. Nhưng là Phương sư huynh đối với các ngươi mà nói cũng không bất kỳ chỗ dùng nào, thật sự mà nói, ta cũng không tin tưởng các ngươi sẽ bỏ qua cho hắn." Nghĩ đến dáng vẻ của Phương Diệc Nhiên vừa dơ vừa thúi, thoi thóp ở trong thủy lao, nàng mỉm cười nói: "Sự thật cũng chính là như thế, Xích Hỏa tỷ tỷ ngươi đáp ứng ta chăm sóc hắn thật tốt, ngươi lại nuốt lời rồi."
Xích Hỏa nghẹn lời, trầm mặc hồi lâu, nói: "Ngươi yên tâm, Chủ Thượng sẽ không bắt ngươi tới uy hiếp Trọng Hoa, hắn khinh thường đi làm loại hành vi tiểu nhân này."
"Ngươi là Tru Tiên bắt tới, ta không có quyền thả ngươi đi, chỉ có chờ đến Chủ Thượng xuất quan, đến lúc đó ngươi là đi hay ở, hoàn toàn là do Chủ Thượng định đoạt."
Thiên Âm im lặng, đột nhiên nghĩ đến chuyện Ma tộc tấn công Trường Lưu lần này, bật thốt lên hỏi "Xích Hỏa tỷ tỷ, tại sao ngươi muốn dẫn người tấn công Trường Lưu? Nguyên Ly Nặc Tiên Tôn nói ngươi là vì bảo vật, nhưng Huyền Tề ca ca nói cho ta biết, có ẩn tình khác. Trong này, cuối cùng sự thật như thế nào?"
Xích Hỏa dời đi tầm mắt, ánh mắt trầm lặng, trong đáy mắt mơ màng nhìn đồ vật không tồn tại: "Thiên Âm, muốn nghe chuyện xưa không?"