Mục lục
Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tiểu Ly Ly.

"Thiên Âm." Trọng Hoa nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt độ của nàng, thân thể của nàng hẳn là không có chút nhiệt độ nào.

"Vi sư giao trái tim cho ngươi, Tiên giới này bị ngươi phá huỷ thôi, bỏ qua cho người vô tội đi."

Quanh thân của hắn dâng lên một tầng kết giới, tách ra Thiên Âm, trong tiếng hít một hơi lạnh, hắn khoét tim của mình.

Một Ngũ thải tâm*!

Ngũ thải tâm*: trái tim nhiều màu

Trọng Hoa có chút dại ra.

Đây chính là cảm thụ ban đầu của Thiên Âm sao?

Trong lòng lạnh lẽo, vô cùng đau đớn!

"Có Ngũ thải tâm này, ngươi sẽ trở lại bên cạnh ta, đúng không?"

Trọng Hoa với tư cách thấp như vậy, từ bỏ trong trẻo lạnh lùng và kêu ngại ở bề ngoài, hôm nay hắn, cũng chỉ là một nam tử bình thường tự trách hối hận giày vò.

Không có vầng sáng Tiên Tôn, càng không có Tiên giới ràng buộc, hắn chỉ không muốn quan tâm tất cả, đổi về Thiên Âm ngây thơ lương thiện ngày trước! 

Ngũ thải tâm bay đến trước mắt Thiên Âm thì Trọng Hoa đột nhiên thở dài ra máu tươi, chậm rãi rơi xuống mặt đất.

Trường bào tuyết sắc ở trong gió tản ra, giống như lá khô rách nát ở trong gió thu.

"Sư phụ, ngươi cho rằng như vậy thì xong sao?" Trong một không gian yên tĩnh, Thiên Âm nắm Ngũ thải tâm đó, bay đến bên cạnh Trọng Hoa!

Một câu chú ngâm tụng tự trong miệng nàng phun ra, trong trời đất tất cả đột nhiên bất động, vẻ mặt mọi người kinh ngạc, nhánh cây bị gió phất động, chân trời bắt đầu ửng hồng màu máu. . . . . .

Tất cả đều mất màu sắc, chỉ có một mình Thiên Âm, ánh sáng lóa mắt di chuyển xung quanh bàn tay cầm Ngũ thải tâm, đứng nghiêm giữa không trung, y phục bay trong gió!

Khi âm thanh cuối cùng của nàng rơi xuống đất, tất cả hình ảnh bắt đầu quay ngược lại!

Từ lúc ban đầu chậm chạp không tiếng động, từ từ trở nên mau lẹ ồn ào náo động!

Trong chớp mắt, thời gian lại ngược trở về lúc Trọng Hoa khoét vào tim, trong nháy mắt Thiên Âm đột nhiên nghiêng người mà lên, một chưởng hung hăng đánh bay Trọng Hoa, rơi vào điện Cửu Trọng, sau đó lại tạo ra một tầng kết giới ngăn cách điện Cửu Trọng với bên ngoài!

Đông Phương trơ mắt nhìn sư phụ vô địch của mình từ trước đến giờ, bị một tay Thiên Âm vung lên ném vào điện Cửu Trọng, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Hắn vội vàng đi về phía trước, suy sụp phát hiện, kết giới này rất quỷ dị, hắn thoáng đến gần thì tiên lực toàn thân đều bị đông cứng.

Hắn chợt hiểu, đây là Thiên Âm muốn giam lỏng sư phụ!

Quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt tịch mịch của Trọng Hoa, hắn lại cảm thấy không biết khuyên giải an ủi như thế nào, sắp há mồm, cũng muốn nói lại thôi.

Nhưng Thiên Nam sẽ không cong cong quẹo quẹo nhiều như vậy, gọn gàng dứt khoát liền hỏi: "Sư phụ, tại sao tiểu sư muội có thể giam lỏng ngài à? !" 

Trọng Hoa đưa tay, dễ dàng xuyên qua kết giới, Thiên Nam kêu lên: "Sư phụ, kết giới này không làm gì được ngươi? !"

"Có thể làm gì được ta, là Thiên Âm." Trọng Hoa nhỏ giọng nói: "Ngày trước Tiên Tôn Trọng Hoa đã chết, hôm nay Trọng Hoa, cũng chỉ là một người bình thường. Chỉ cần nàng muốn, chỉ cần ta có. Giam lỏng, lại coi là cái gì chứ ?"

Trong bầu trời, y phục của Thiên  Âm tung bay tùy ý trong gió. Hắn nghĩ, nàng có thể vô tình có thể oán hận, hắn sẽ theo nàng đến cùng!

Nhưng Trọng Hoa lại không biết, thời điểm khi Mặc Tử Tụ biến mất trước mặt Thiên Âm, giữa bọn họ đã mất cơ hội “sống với nhau” rồi. Nàng được cung Nguyệt Thần  bảo vệ hồn phách dẫn vào mười tám tầng địa ngục, thời điểm lấy khí Vạn Quỷ Lệ điều dưỡng hồn phách mà chịu hết hành hạ, hận đầy khiến cho nàng kiên trì đến bây giờ!

Hắn đơn phương, nhất định chính là một bên tình nguyện!

Giữa bọn họ, quá nhiều thứ ngăn cản!

Thiên Âm có thể làm đảo ngược thời gian đã làm người ta sợ hãi, tay không giam lỏng Trọng Hoa càng làm cho người ta tuyệt vọng! 

Trọng Hoa cũng không thể làm gì, bọn họ như vậy, không phải đều chỉ có thể đợi diệt vong sao?

Này, chính là lực lượng của Thượng Cổ ma sao? !

Không nhìn ánh mắt sợ hãi của mọi người, Thiên Âm nhìn Trọng Hoa, từng chữ từng chữ nói: "Sư phụ, người đã không bảo vệ được những người này. Hôm nay, ta sẽ tự tay đưa những Tiên Nhân tự xưng là tôn quý nhân hậu đến đài Tru Thần, cúng tế cho Mặc Tử Tụ vì ta mà chết!" Dừng một chút, nàng xấu hổ cười một tiếng: "Đúng rồi, sư phụ, nếu như người lựa chọn sống chết với Tiên giới, đồ nhi sẽ không ngăn cản. Nhưng ta sẽ dò xét nơi chôn cất tổ sư của Thái A! Sau đó làm cho cả sinh linh Lục giới, chôn theo người!"  

"Sư phụ, bắt đầu từ hôm nay, đến chết lúc, cuộc đời giữa ta và người đừng gặp nhau nữa!"

Trọng Hoa khẽ mỉm cười, lên tiếng: "Tựa như ngươi mong muốn."

Thiên Âm đi, cũng mang đi hi vọng duy nhất của Trọng Hoa.

Trọng Hoa cũng xoay người, đi vào phòng ngủ.

Cửa phòng đóng lại nháy mắt, Đông Phương lại nhìn thấy hắn lảo đảo hộc máu!

Thiên Nam tự nhiên cũng nhìn thấy, hô nhỏ một tiếng liền muốn phá cửa mà vào, bị Đông Phương ngăn lại.

Đông Phương thở dài nói: "Không nên đi vào khiến sư phụ khó chịu!"

**

Mặc dù Thiên Âm rời đi, nhưng nàng lại để lại Bạch Hà cầm đầu Ma tộc, chém giết Thái A!

Các đệ tử Thái A dựa vào địa thế hiểm trở chống lại, vậy mà đối mặt với Ma tộc như mặt trời ban trưa, chung quy không thể cứu vãn, chết thì chết bị thương thì bị thương, cuối cùng phàm là còn giữ lại một hơi, cũng bị biến thành tù binh! 

Cuối cùng, một khoảng không gian yên lặng của Tiên giới, dính vào máu!

Lưu Quang từ đầu đến cuối cũng không ra mặt!

Có người nói, từng nhìn thấy hắn đến Nhân giới, cứu trợ các phàm nhân bị Yêu Ma Quỷ Quái gây họa đuổi bắt.

Đây chính là Lưu Quang, hắn tình nguyện một ngày lại một ngày Trảm Yêu Trừ Ma, cũng không muốn đối với tồn vong của Tiên giới mà đưa ra nửa đầu ngón tay cứu vốt!

Ba ngày sau, đã từng Chưởng môn Tiên Tôn, trừ bỏ Lam Duyệt Bá Hĩ bị nhốt ở Ma giới, Vô Tư Nguyệt Vô Sầu Mộ Thần đều bị Thiên Âm giết duới đài Tru Thần!

Một lời đồn đãi, dần dần vui mừng:

Thiên Âm muốn lấy là thiên địa, nghịch thiên đạo, che đậy Lục giới!

Lời đồn đãi dù sao cũng là lời đồn đãi, lại có chút không xác thực.

Thiên Âm xác thực thật là có tính toán này, đáng tiếc trước mắt nàng so sánh với với phụ mẫu nàng, không có khả năng diệt trời.

Nguyên nhân chủ yếu nhất, chính là nàng căn bản không phải người sống!

Ban đầu cung Nguyệt Thần vì bảo vệ hồn phách vô cùng suy yếu của nàng không bị lệ khí của địa ngục gây thương tích, tự chủ hợp hai làm một với nàng, mới luyện thành thân thể này. Hôm nay nàng là cung Nguyệt Thần, cung Nguyệt Thần cũng là nàng, nếu là không có thân thể này, chẳng qua nàng chỉ là một cô hồn.

Nghịch thiên đạo nàng không thể, che đậy sinh linh Lục giới lại không nói chơi.

Nếu nói lấy là thiên địa che đậy Lục giới, cũng chỉ là do Vô Minh trong Ma tộc dẫn đầu thế lực phản đối giả tạo ra thôi!

Hắn lại nói, Thiên Âm là đương kim Vô Miện Chi Vương* Lục giới, dẫn dắt Ma tộc hoàn thành đại mộng Ma Thần thống nhất Tiên giới, vậy mà, nàng lại không phải một Chúa Tể đủ tư cách!

Vô Miện Chi Vương*: ông vua không ngai.

Nếu thiên tháp đè ép, Ma tộc cũng sắp không tồn tại nữa.

Vì vậy, Vô Minh lấy máu cùa ngàn Ma Nhân bày sát trận, muốn trừ Thiên Âm!

Ngày đó Huyết Sát trận khởi động, Thiên Âm ngồi yên trong điện Cửu U, khi Vô Minh âm thầm bày ra máu cùa ngàn Ma Nhân vì chảy quá nhiều mà bỏ mình, nàng bắt được Vô Minh, nói một câu: thế gian này, nếu ta không muốn chết, ai cũng giết không được ta!

Sau Ma tộc, tiến hành một phen rửa sạch, trừ Bạch Hà và Tru Tiên thủ hạ trăm người, cả Ma tộc cơ hồ đều đối địch với Thiên Âm!

Bạch Hà nói: "Bọn họ muốn không phải là tử vong, là thống trị Lục giới, ai có thể trợ giúp bọn họ hoàn thành giấc mộng, người nào là Chúa Tể cả Ma tộc."

Ngụ ý là, Thiên Âm muốn không phải là thống trị Lục giới, mà là đồng quy vu tận, cho nên bọn họ phản nàng.

Ngồi ở trong sân Mặc Tử Tụ từng ngồi qua, Thiên Âm nghe Bạch Hà nói xong, cũng không buồn không giận, nhấp một ngụm trà, nói: "Vậy thì giết hết đi! Dù sao sớm muộn gì cũng chết."

Tru Tiên nghe tim gan đều sợ hãi, nuốt nước miếng một cái: "Tiểu Ma Đầu, ngươi là tiểu tiên nữ lương thiện sao, sao lại có thể thích giết chóc, khẩu vị quá nặng chút đi?"

Thiên Âm cười cong mắt, dịu dàng nói: "Nói cho ta một lý do không giết bọn hắn?"

Tru Tiên thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Nếu lão đại vẫn còn, thì sẽ không giết bọn hắn."

Thiên Âm ha một tiếng, quăng lá cây rơi vào đầu vai ra, nói: "Vậy thì giam lại thôi."

Tru Tiên như một làn khói đi.

Có Ma Nhân đưa chung trà nhỏ tới mới vừa đặt ở trên bàn, Thiên Âm lạnh lùng một tiếng: "Giết chết đi!"

Bạch Hà vội vàng mang Ma Nhân đi ra ngoài. Khi trở về đã không thấy bóng dáng Thiên Âm.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK