Editor: Tiểu Ly Ly.
Bầu trời Thần Đãng Sơn, ánh nắng chiếu rọi.
Trọng Hoa đi tới Đại Liệt Cốc, chỉ thấy trước mắt là một rừng cây rộng bao la, vốn là hoàn toàn không biết tung tích của Đại Liệt Cốc.
Hắn yên lặng trong nháy mắt, chậm rãi mở miệng: "Thiên Âm, vi sư biết, ngươi ở bên trong."
Âm thanh giống như sóng gợn dập dờn mở ra, rừng cây trước mắt lập tức vặn vẹo mấy phần, giống như trăng bị đảo loạn trong nước, không cần bao lâu, lại khôi phục yên tĩnh.
Trọng Hoa đã xác định, nơi này bị bày ra ảo cảnh!
Mà Thiên Âm bày ảo cảnh, đang đứng ở trước mặt Trọng Hoa chưa tới hai thước, ánh mắt lưu luyến thâm tình tựa như biển.
Hắn ở ngay trước mắt, Thiên Âm bỗng nhiên giật mình, hình như chính mình rất lâu đã chưa nhìn thấy sư phụ.
Hắn gầy.
Áo bào bạch vân mặc ở trên người hắn, gió mát lướt nhẹ, thân hình có vẻ đơn độc.
Lông mày này ánh mắt này, vẫn giống như lúc mới gặp gỡ nàng, lành lạnh, rồi lại hình như ôm vẻ thương xót.
Đối với chuyện hắn có thể đi ra điện Cửu Trọng, nàng cũng không nửa phần ngoài ý muốn.
Không gì không thắng, mới phải sư phụ của nàng!
Nàng không tiếng động gọi câu “sư phụ”, đang muốn xoay người rời đi, Trọng Hoa giống như khẽ thở dài một tiếng: "Thiên Âm, ta có một chuyện, muốn tìm ngươi để hỏi cho rõ."
Thiên Âm cho là, hắn sẽ vì chuyện Mặc Tử Tụ sống lại mà đến. Dù sao Lưu Quang vội vả rời đi như vậy, nàng liền đoán được ý đồ của Lưu Quang.
Trọng Hoa lại hỏi là: "Lúc ở Băng Vực, ngươi nói yêu ta, là thật? Là giả?"
Thiên Âm ngẩn ra, ánh mắt lập tức lại chán nản: "Thật thì như thế nào giả thì như thế nào?"
Trọng Hoa nghe lời của nàng bay bổng trên không trung, không khỏi cười một tiếng: "Cũng chỉ muốn an lòng thôi."
Thiên Âm à một tiếng, nói: "Thật ra thì ta vẫn yêu Mặc ca ca, cũng chỉ là lúc trước niên thiếu, lỗi là xem sư phụ trở thành trời, biến mê luyến thành yêu say đắm. Hôm nay hồi tưởng lại, quả nhiên là một trò cười."
"Trò cười. . . . . ." Trọng Hoa lặp lại hai chữ này, ánh mắt yên tĩnh lại, lại đột nhiên lộ ra nụ cười thoải mái, bên ánh mắt, giống như biết được lúc này Thiên Âm đứng đối diện hắn, trong ánh mắt của hắn tràn đầy vui mừng, rồi lại hình như bao hàm rất nhiều ý khác.
"Ngươi có thể tỉnh ngộ, là chuyện tốt. Vi sư vì ngươi cảm thấy vui mừng. Như vậy, vi sư liền đi."
"Ngày sau, sống tốt với Mặc Tử Tụ."
"Thiên Âm, cuộc đời này không hẹn gặp lại, ngươi phải bảo trọng."
Lúc Trọng Hoa xoay người rời đi, Thiên Âm chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng vô cùng đau đớn giống như bị đao đâm qua, muốn khóc, ánh mắt lại vô cùng khô khốc.
"Sư phụ xin yên tâm, Mặc ca ca nhất định đối tốt với ta hơn người. Ta sẽ cố gắng quên sư phụ, làm một thê tử hiền lương thục đức, ta sẽ hạnh phúc hơn so với bất kì kẻ nào. Bởi vì ta vĩnh viễn đều sẽ nhớ, sư phụ là một Tiên Tôn nhân từ cỡ nào."
Thân hình Trọng Hoa cứng đờ, ngay sau đó tỉnh táo lại, khẽ xoay người, trên khóe miệng nhếch lên ra nụ cười sung sướng: "Như thế rất tốt."
Như vậy quả thật rất tốt.
Trọng Hoa kéo theo bước chân nặng tựa như chì, đi nhẹ nhàng tự nhiên, tiên khí bừng bừng.
Thiên Âm đưa mắt nhìn bóng dáng của hắn dần dần từ từ mất ở cua quẹo, một khắc kia, nàng giống như nghe được tiếng thở dài như trút được gánh nặng của hắn.
Nàng nhìn vân tiêu được cắm vào Thông Thiên Tháp, khẽ mỉm cười.
Tất cả đều sắp kết thúc, bao nhiêu năm sau, Tiên giới vẫn có Tiên Tôn Trọng Hoa, Ma tộc Mặc Tử Tụ, mà nàng, từ mới vừa bắt đầu đã không nên tồn tại ở thế gian.
Nếu không nên tồn tại, như vậy liền khiến tất cả lại trở về ban đầu. . . . . .
Một giọt máu lệ ở khóe mắt, lung la lung lay rốt cuộc rơi xuống!
"Sư phụ, cuộc đời này không hẹn gặp lại, ngài phải bảo trọng."
***
Một ánh trăng treo cao, nhóm tiên chúng từ Ma giới bỏ chạy ra ngoài lục tục trở lại Tiên giới.
Một đêm này, nhất định không phải là một đêm tầm thường.
Một đêm này, dãy núi hai giới tiên ma rung chuyển, trời xanh phảng phất như thạch bảo được chồng lên nhau của một phương, lảo đảo muốn sập.
Bầu trời Thần Đãng Sơn độc nhất một cảnh, trên đá lớn bên ngoài Đại Liệt Cốc, Trọng Hoa nhìn bầu trời xanh đã đỏ như máu, sắc mặt đều là buồn bã ưu thương.
Kinh ngạc nhìn trời xanh hồi lâu, hắn bày ra kết giới quanh mình, đôi tay bắt ấn ngồi xếp bằng trên đất.
Mà Thông Thiên Tháp bên trong Đại Liệt Cốc, Thiên Âm lấy máu tươi của mình vẽ xong một trận đồ cuối cùng, sắc mặt đã hiện ra vẻ xanh trắng. Nàng đưa thân mình vào trung tâm của trận pháp, bỗng biến hoá ra tám Thiên Âm, chia ra trấn thủ tám phương.
Nàng tay trái dò tư thế của mặt trăng, tay phải nắm giữ xu hướng của mặt trời, tám bóng dáng giao thoa ở giữa, trong Đại Liệt Cốc linh khí đất trới lập tức bắt đầu sôi trào!
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm nhẩm niệm chú, một lát sau không gian giãy dụa, nàng thở khẽ ra mấy cái chữ, giống như thở dài: "Thời gian đổ về!"
Theo âm thanh của nàng rơi xuống đất, thời gian thật sự ngừng như bước chân ở nơi này, yên lặng một hơi lâu, hình ảnh bốn phía bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau!
Chỉ có một mình Thiên Âm, ở trong hình ảnh hỗn loạn này, một thân tím nhạt, từng bước từng bước đạp thời không trong đường hầm. . . . . .
Mà bên cạnh nàng chảy theo dòng, là hình ảnh thanh xuân niên thiếu trôi qua rực rỡ.
Nơi đó có một Lưu Cẩn quý khí bức người, trưởng lão Huyền Lam hiền lành hòa ái, Huyền Tề không hề biết tư vị của buồn, có Lưu Quang tính tình tùy tiện không kềm chế được, còn có mỹ nhân rắn rết Hồng Trang, Phương Diệc Nhiên ngoài lạnh trong nóng, Bạch Dao đơn thuần cố chấp. . . . . . Có thật nhiều rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều chuyện. . . . . .
Từng chút từng chút vĩnh cửu khắc sâu trong trí nhớ, sau đó từng cố nhân, cuối cùng là Mặc Tử Tụ cũng đánh không lại nàng bị ném xuống tiên sơn Thái A thì giữa không trung này nhìn thoáng qua!
Thiên Âm muốn đưa tay đi bắt lấy một màn kia như gió thu thì trước mắt xẹt qua bóng dáng, kêu một tiếng “sư phụ”, tố cáo mình bị tổn thương một phen. Vậy mà đột nhiên thân thể đau xót, nàng cố nén một ngụm máu tươi không phụt ra ngoài.
Vậy mà trong cơ thể tinh khí cung cấp cho trận pháp đột nhiên hơi chậm lại, sau một khắc, trong nháy mắt khí tức giống như bị thổi, trước một khắc rỗng tuếch, giờ khắc này, nàng lại cảm nhận được trong cơ thể tràn đầy cảm giác!
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu của nàng là: người nào ở ngoài trận giúp ta?
Lúc Thất thải Thiên Lôi thứ nhất rơi xuống, nàng từ bỏ tạp niệm, tập trung tinh thần thúc giục lực chống lại trận pháp, lại không nghĩ rằng, lúc Thất thải Thiên Lôi này rơi xuống đất lại như đá chìm xuống biển, nàng không có chút cảm giác khó chịu nào!
Chẳng lẽ là trong sách gạt ta?
Thiên Âm nghĩ như thế, trong lòng mơ hồ lo lắng, nhưng thời gian lại bỗng dừng lại lúc nàng ngu dại một đời kia, trên đài Tru Thần nàng ngốc nghếch khiêu vũ cho Trọng Hoa xem.
Giống như hình ảnh dừng lại vĩnh cửu!
Ở trong hình ảnh này, nàng lại thấy được trong mắt của Trọng Hoa lúc đó, là bi thương thảm thiết thống khổ.
Nàng ngớ ngẩn, nghĩ là, chỉ cần tiếp tục tiến lên một phần, chỉ cần Mặc Tử Tụ chạy tới, nàng liền có thể mang hắn từ quá khứ tới trong hiện thực giờ phút này! !
Thất thải Thiên Lôi lại ở một khắc này liên tiếp rơi xuống, đều giống như không có gì, nàng một chút cũng không có cảm giác sét đánh này. Nhưng trong cơ thể tinh khí cũng từ từ mất đi, mắt thấy không có sức chống đỡ để trận pháp vận chuyển, khi Thất thải Thiên Lôi thứ bốn mươi chín rơi xuống, nàng chợt cắn răng một cái, một tiếng quen thuộc tiếng thở dài vang ở đáy lòng, nàng lại không rảnh bận tâm, đôi tay không ngừng biến ảo bắt đầu làm ấn, hét lớn một tiếng: "Thời gian đổ về!"
Oanh ——! ! !
Làm một tiếng nổ vang rung trời, nàng nguy hiểm bắt được vạt áo Mặc Tử Tụ, kéo hắn trở về trong hiện thực!
Danh Sách Chương: