Thiên Âm nhìn chằm chằm cái chén kia thật lâu, đối diện là một tên ăn xin cũng nhìn chòng chọc vào nàng thật lâu, rốt cuộc cũng ý thức được cô nương giống như tiên nữ này không có chút ý định cho bạc nào, lập tức, từ một đôi mắt chờ đợi mong mỏi chuyển thành không còn kiên nhẫn.
"Này, ta nói cuối cùng ngươi có cho tiền hay không? Không cho tiền ngươi liền tránh ra, đừng ngăn cản ta phát tài!"
Gọng nói của hắn ào ào không dứt, khiến cho Thiên Âm bừng tỉnh, huân nàng “tinh thần sảng khoái”, suy nghĩ vui vui mừng mừng trở về hiện tại.
Nàng lúng túng đứng dậy, nghĩ tới những người này cũng thật sự không dễ dàng, suy tư liên tục vẫn là lấy ra một viên Kim Thạch rơi vào trong chén của tên ăn xin. Ngay lập tức, những tên ăn xin ở xung quanh đều trở nên ngây dại, sau khi phục hồi tinh thần lại đồng loạt xông lên, rối rít cướp đoạt!
Cách đó không xa Tru Tiên nhìn viên Kim Thạch này, lẩm bẩm nói: "Vật này nhìn có mấy phần quen mắt......"
Khóe môi Mặc Tử Tụ rụt rụt, nhắc nhở: "Đó là vật trang trí được khảm ở trên mặt tường trong mật thất của ngươi."
"......!! Tiểu ma đầu tiểu cường đạo tiểu bại hoại! A a ~~" Mặc Tử Tụ bình tĩnh vỗ vỗ đầu của hắn, phòng ngừa hắn xông lên bóp chết cái người đang vui sướng nhặt Kim Thạch rơi xuống đất.
Thiên Âm đi tới, thấy dáng vẻ Tru Tiên giương nanh múa vuốt giận đời, giống như hiểu ra mà an ủi mấy câu: "Mỹ nam Tru Tiên, nhất định đời này của Tam hộ pháp ngươi đều sẽ liên tục bị ném tới làm nam quan cả đời, ngài nén bi thương!"
Lại vuốt Thiên Tuyết trong ngực, một hồi lâu mới ngẩng đầu đối với Mặc Tử Tụ nói: "Mặc ca ca, ngươi có thể giúp ta tìm người không?"
Mặc Tử Tụ dịu dàng vuốt ve đầu của nàng, cười nói: "Trước đưa Tru Tiên đi thanh lâu, ngươi muốn làm cái gì ta đều làm với ngươi."
Thiên Âm hưng phấn cười một tiếng.
Vì vậy Tru Tiên kêu thảm thiết bị Mặc Tử Tụ ném vào thanh lâu tên Thanh Phong làm nam quan, lúc rời đi, tiếng kêu cực kỳ bi thảm vang mãi cho đến khi đi vào một tòa thành trì khác, Thiên Âm vẫn là cảm thấy âm thanh ma quỷ còn quanh quẩn bên tai cực kỳ mới mẻ.
Thiên Âm theo Mặc Tử Tụ đi thành trì, nhìn trên cửa thành hai chữ to “Tiêu Dao”, cảnh vật bốn phía mơ hồ quen thuộc, bỗng có chút không dám đi xa vào trong hơn, mọi người nói đây tình cảm e sợ quê hương, nàng cũng như thế.
Trong thành này nàng từng quen thuộc mỗi một chỗ, A Hoa dẫn theo nàng đi qua từng nơi, ngay cả cửa thành này, A Hoa đã từng dẫn nàng đi ăn xin qua.
Có lúc, duyên phận chắc chắn là một thứ rất kỳ diệu, Mặc Tử Tụ tùy tiện dẫn theo nàng tới một nơi ở Nhân giới, lại chính là nơi đã từng là “cố hương” của nàng.
Trong thành trước sau nháo nhiệt như một, nghe người khác nói đến mới biết được, thì ra là bởi vì tất cả mọi người biết được nhiều năm trước kia thiên kia tiểu thư Thanh chủ được Tiên Nhân thu làm đệ tử đưa đi Tiên giới. Mọi người rối rít truyền tin nói rằng thành Tiêu Dao có Tiên Nhân che chở, vì vậy có hào quang của thần thánh, người ở các địa phương khác nối liền không dứt dời đến nơi này ở, làm cho nhân khẩu* cả thành bỗng nhiên tăng lên không ít. Ít nhất so với năm đó, Thiên Âm thấy thành Tiêu Dao hiện nay đã phồn hoa không ít.
Nhân khẩu*: dân số.
Vừa vào cửa thành Mặc Tử Tụ liền phát hiện ánh mắt nàng tìm tỏi đến nơi có những tên ăn xin tụ tập, trong mắt mang theo nỗi khao khát tựa như mong mỏi thứ gì đó.
Đến gần một gian được đặt tên là “Quán rượu có gió”, ngồi vị trí gần cửa sổ ở trên lầu hai, đôi mắt nàng vẫn nhìn chằm chằm ăn xin dọc dường ở lầu dưới, nổ lực tìm kiếm đứa bé ăn xin.
Tiểu nhị dâng trà lúc kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vào Mặc Tử Tụ, ước chừng nhìn thật lâu, rõ ràng là dáng vẻ bị sắc đẹp của hắn câu mất linh hồn nhỏ bé, lúc rời đi vẻ mặt lại bình thường, bỏ khăn tiến lên đón một vị khách khác đang tới.
Thiên Âm vừa thu hồi tầm mắt liền nhìn thấy cảnh này, rất là ngạc nhiên: "Mặc ca ca, định lực của tiểu nhị này tương đối tốt, thấy dung mạo như hoa của ngươi, lại không có mất hồn."
"Năm đó Thiên Thiên thấy ta thì định lực có tốt, không có mất hồn hay không?" Mặc Tử Tụ cười khẽ trêu nói, lại giải thích một phen: "Ta làm pháp thuật, phàm là gặp qua cả ta và ngươi, xoay người sẽ quên hình dạng của chúng ta. Ở trong lòng tiểu nhị, chúng ta chẳng qua cũng chỉ là hai người khách quan bình thường mà thôi."
"Vậy sao." Thuên Âm biết đây là người của Tiên Ma giới thường khi đi lại ở Nhân gian có xài pháp thuật, tất nhiên tiên ma không giống như người phàm, chỉ cần một dáng vẻ, phong cách thì không phải phàm nhân có thể sánh được. Làm như vậy, cũng là vì giảm bớt được phiền toái không cần thiết.
Chỉ chốc lát sau, bàn đầy bàn đưa tới khiến cho nước miếng Thiên Âm chảy dài, lại kêu Thiên Tuyết đang uể oải tình dậy, một người một thú dứt bỏ toàn bộ, không coi ai ra gì bắt đầu giải quyết thịt cá trên bàn.
Mặc Tử Tụ cũng là bưng một ly trà, cười nhìn một người một thú, thỉnh thoảng nhấp một hớp, ánh mắt tình cờ nhìn về nơi xa, đáy mắt hiện ra ánh sáng.
Trọng Hoa đến rồi!
Hơi thở quen thuộc kia đang ở cách đó không xa, Mặc Tử Tụ nhấp một miếng trà, tầm mắt xuyên thấu qua mép chén nhìn Thiên Âm, âm thầm cười một tiếng.
Thiên Âm này, quả thật là báu vật!
Hắn đặt tay ở trên đầu gối âm thầm nặn ra một bí quyết, một luồng ánh sáng màu đen như sợi tơ bay về phía Thiên Âm ở đối diện, lập tức một luồng ánh sáng mà mắt thường không thể nhìn ra ở trên thân thể của nàng chợt lóe lên, liền biến mất không có tung tích.
Một người một thú hoàn toàn đắm chìm trong thức ăn ngon hấp dẫn.
"Tuyết Tuyết, gà nướng này là của ta!"
"Bì bõm!" Thiên Tuyết liều chết không nhường nhịn, một người một thú liền ở trước mặt mọi người cướp đoạt một con gà nướng trên bàn.
"Lấy móng vuốt của ngươi ra, nếu không về sau ta không cần ngươi nữa!"
Thiên Tuyết không để ý tới, hai móng vuốt cố chấp nắm chặt đùi gà, đang chơi trò kéo co tranh tài với nàng.
Uy hiếp không được, lại dụ dỗ: "Trước tiên ngươi nhường con này cho ta, một chút ta gọi tiểu nhị lấy mười con gà nướng cho ngươi có được không?"
Thiên Tuyết vẫn không để ý.
Vì vậy người nào đó chẳng biết xấu hổ lại lộ ra nét mặt bi thương: "Tuyết Tuyết, ta cực khổ cay đắng nuôi ngươi to lớn, ngươi tưởng rất dễ dàng sao? Thường ngày ta có thứ gì cũng chia phân một nửa cho ngươi, ta vì ngươi mà cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi...... Khụ khụ, mái tóc màu đen đã biến thành tóc bạc đầu đầy. Hôm nay ngươi tốt hơn, cánh cứng cáp rồi, ngay cả một con gà cũng không bỏ được mà nhường cho ta......"
Một bên khóe miệng của Ma Tôn đại nhân run rẩy, từ trên xuống dưới nhìn Thiên Âm mấy lần, cũng không nhìn ra tóc trắng của nàng từ đâu mà tới. Đối với ánh mắt tìm tòi của mọi người, bất đắc dĩ, làm một động tác Chướng Nhân pháp*, để cho người khác xem, hai người một thú đang yên lặng dùng cơm.
Chướng nhân pháp*: thủ thuật che mắt người khác.
Thiên Tuyết đối với con gà nướng trong tay là tình thế bắt buộc, Y y ai nha bắt đầu dùng nước mắt nước mũi nói tiếng Thú Ngữ tố cáo Thiên Âm. Mặc Tử Tụ dĩ nhiên là nghe không hiểu, Thiên Âm chung đụng với Thiên Tuyết mấy năm, cũng là hiểu tiếng Thú ngữ của nó. Rốt cuộc lúng túng buông tay: "Khụ, ban đầu nấu canh cho sư phụ mà không cho ngươi uống là sợ tuổi ngươi còn nhỏ không chịu được bổ, nó sẽ phản tác dung. Lần trước muốn đưa ngươi cho Dao Dao, cũng không phải là bởi vì muốn lấy lòng nàng trước mới có thể cứu Phương sư huynh ra sao!" Lại trề môi lẩm bẩm nói: "Làm sao lòng dạ lại hẹp hòi như vậy......"
Thiên Tuyết nuốt nuốt nước mắt, ngồi ở trên bàn bắt đầu đi về phía gà nướng mà cắn mọt miếng lớn.
Mặc Tử Tụ vừa nhìn dáng vẻ bực tức vừa thèm thuồng nhìn gà nướng, buồn cười: "Ngươi từ trong mật thất của Tru Tiên lấy xuống một viên Kim Thạch, đủ cho ngươi ăn gà nướng cả đời, cần gì phải giành ăn với mọt con thú nhỏ? Cũng không sợ bị người chê cười."
"Hắc hắc...... Ngươi đây lại không hiểu." Thiên Âm muốn đưa tay sờ sờ lông của Thiên Tuyết, người sau lập tức cảnh giác nhảy đến bên cạnh Mặc Tử Tụ, cất gà nướng vào sau lưng.