Khép mắt trong phút chốc, tất cả quang mũi nhọn biến mất trong thế giới của nàng, chỉ còn lại nhiệt độ ấm áp vây quanh thân này. . . . . .
Trọng Hoa ôm chặt lấy thân thể Thiên Âm lay động theo chiều gió, lập tức dùng tiên pháp bao bọc nàng lại, duy trì lấy này sinh mạng dần dần chạy mất.
"Lưu Cẩn!"
Đột nhiên một tiếng quát khẽ truyền đến, hắn nhìn lại, chỉ thấy Lưu Quang ôm Lưu Cẩn, một thân bể tan tành nhuốn máu vào trong ngực, trong vẻ mặt kia, là đau là bi thương, cũng là hối hận.
Nguyên Ly Nặc và Lịch Chi còn có một duy trì ý muốn đoạt vị thần cuối thời và thần khí, mắt thấy Trọng Hoa và Lưu Quang đồng thời mà đến, đều đổi sắc mặt.
Nhưng không đợi bọn họ sinh ra ý niệm trốn chạy, hai người bên kia đã đưa mắt nhìn chằm chằm trên thân mọi người, trong ánh mắt hàm chứa khiến cho lòng người chết chóc tuyệt vọng.
Trong tay Trọng Hoa kiếm Thái A phát ra ánh huỳnh quang, giống như Chiến thần đến từ Viễn Cổ, một thân sát khí bén nhọn vỡ ra xung quanh mình.
Mà Lưu Quang đã giương một tay lên, kiếm đã ở tay.
Ánh mắt của hai người, tương tự như vậy.
Trong lòng mọi người biết chạy trốn cũng đã vô dụng, ánh mắt chạm vào nhau lẫn nhau, không hẹn mà cùng vây hai người lại. . . . . .
Hai canh giờ, với mọi người trong Tiên giới mà nói, chỉ là chớp mắt một cái.
Nhưng đứng xa nhìn những nhân vật khắp nơi trên núi Đại Bì, trước đó, chưa bao giờ cảm thấy hai canh giờ là gian nan như vậy, sát khí lạnh thấu xương như vậy, tim gan run sợ như vậy.
Trọng Hoa và Lưu Quang của Thái A, đối địch Nguyên Ly Nặc Lịch Chi và hơn ba trăm người ở bên trong, chỉ hai canh giờ, thời điểm khi dãy núi Đại Bì chôn vùi ở trong mây đen, tất cả đều kết thúc.
Thời điểm hai bóng dáng từ trong mây đi ra, Lục giới khiếp sợ!
Sau nửa năm đó, mọi người trong Tiên giới không một người nào dám nữa bước vào địa giới Thái A một bước. Từ đó trong đất trời dẵ biến mất dãy núi Đại Bì và hơn ba trăm vị tiên nhân, chính là uy hiếp khắc sâu nhất đối với linh hồn người còn sống.
****
Thương tích của Thiên Âm, dưỡng cũng dưỡng tới nữa năm.
Ngày đó Trọng Hoa duy trì sinh mạng đang dần mất đi nghiêm trọng của nàng mang về đỉnh Thái A, linh khí bên trong Linh Trì cơ hồ bị nàng hút khô. Làm người ta vui chính là, dáng dấp của nàng hồi phục như lúc ban đầu, không còn là tóc trắng, không còn nếp nhăn nổi trên mặt.
Sau lần đó vẫn ngủ say ở điện Cửu Trọng chưa hề tỉnh lại.
Lưu Cẩn cuối cùng vẫn còn chết rồi, Lưu Quang mang hắn trở về Thái A ngày thứ hai, chết ở trong ngực Lưu Quang, trước mắt mọi người.
Người kế nhiệm chức chưởng môn, là đại đệ tử của Lưu Cẩn, một người yêu Hồng Trang như bảo vật, Phong Thanh Dương.
Thời điểm tất cả mọi người đắm chìm trong bi thương, Hồng Trang tay cầm cửu thiên lăng muốn giết Thiên Âm, bị Trọng Hoa đang canh giữ ở giường Thiên Âm vung tay áo chạy ra. Đúng lúc Huyền Tề đã đến,, biết được nàng muốn giết Thiên Âm, đánh nàng bị trọng thương. Sau lần đó nửa năm chưa từng bước ra điện Thái A một bước.
Sau khi Huyền Lam chết, Chấp Pháp Điện do Nhị Trưởng Lão Phục Nguyên chấp chưởng.
Trải qua trận này, Thái A mặc dù thắng, lại thắng thảm thiết. Ở phần lớn trong lòng đệ tử, người hận nhất không phải ngũ đại tiên sơn, không phải Ma tộc ở phía sau bọ ngựa bắt ve*, mà là người ngủ say trong điện Cửu Trọng, Thiên Âm.
Bọ ngựa bắt ve*: tựa như lợi dụng thời cơ.
Bất tri bất giác, Thiên Âm trở thành cừu địch cả Thái A, làm cho người ta rất muốn nhanh chóng diệt trừ, rồi lại sợ hãi Trọng Hoa, không người dám vượt Lôi Trì một bước.
Cả Thái A, tất cà liền nghỉ ngơi và hồi phục, ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong lại biến đổi liên tục, vượt qua thời gian nửa năm.
Mà nửa năm sau, có một người chậm rãi đi đến Thái A, hấp dẫn chú ý của mấy đại tiên sơn.
Có người tò mò tìm tòi, lại có thể phát hiện, đúng là vẫn hành sự khiêm tốn nhưng dã tâm lại rất ngoan độc, Thanh Đại của Côn Luân.
Cùng với con trai Thanh Huyền.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời vừa đúng.
Thanh Luân mang theo nhi tử Thanh Huyền và khoảng hai mươi người ở sau lưng được Chưởng môn Phong Thanh Dương ở điện Thái A nhiệt tình tiếp đãi.
Cho dù ở nơi nào, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có đồng minh ngắn ngủi. Nếu Thái A còn muốn đặt chân ở Tiên giới, liền không thể độc thủ một phương, đối địch với ngũ đại tiên sơn khác.
Dĩ nhiên, cũng không thể dưới tình huống này mà yếu thế đầu tiên.
Lần đầu Côn Luân lấy lòng, đây là các đại tiên sơn đã bắt đầu quan hệ hảo hữu thân thiện.
Trước đó Thanh Đại đối với bộ phận trưởng lão Côn Luân bị lợi ích mê muội mà làm ra chuyện tổn thương đến tình nghĩa thắm thiết của các đại tiên sơn, bày tỏ trong lòng mãnh liệt oán giận và áy náy.
Phong Thanh Dương thành tâm tiếp nhận.
Mà Thanh Đại nói rõ, vì xúc tiến hai nhà phát triển ngày sau sống chung với nhau, xây dựng tương lai tốt đẹp, hắn đặc biệt dẫn nhi tử Thanh Huyền vào Thái A, muốn tìm một vị phu quân, khiến cho hai Tiên môn thiết lập mối quan hệ gần gũi thân thiết hơn.
Đơn giản mà nói, lần này Thanh Đại tiến đến, chính là muốn cho nhi tử hắn tìm thê tử.
Trong điện Thái A, vẻ mặt Thanh Đại uyển chuyển vả lại thành khẩn, sau khi biểu đạt xong ý nguyện của chính mình, Phong Thanh Dương trầm mặc chốc lát, trên mặt tươi cười, vô cùng ôn hòa hỏi: "Không biết chưởng môn Côn Lôn muốn lấy người nào của Thái A ta?"
Thanh Đại nói: "Khuyển tử chưa có ai ngưỡng mộ. Bổn tọa ngược lại vừa ý hai người, không biết nên chọn hai người nào cho thỏa đáng, không bằng Phong chưởng môn thay bổn tọa đắn đo một hai?"
"Hả?" Phong Thanh Dương nhíu mày: "Ngươi trái lại nói một chút xem."
"Hai vị tiên tử một là Hồng Trang một là Thiên Âm."
Sắc mặt Phong Thanh Dương biến hóa, liền cười: "Chỉ là hai người này, Hồng Trang đã có nửa năm bế quan không ra, Thiên Âm ngủ mê không tỉnh, lại không biết ngày tỉnh dậy." Hắn ngược lại hỏi Thanh Huyền: "Không biết Thanh Huyền đối với hai người này có suy nghĩ ra sao?"
Thanh Huyền ở một bên ẩn giấu sắc mặt không cam chịu, một lúc lâu mới mở miệng: "Nghe nói ngày gần đây sư muội Thiên Âm có dấu hiệu thức tỉnh, sư muội Hồng Trang bế quan nửa năm cũng đã gần kề ngày xuất quan. Kính xin Phong chưởng môn cho ta tạm trú ở Thái A một thời gian ngắn, ta muốn hai vị sư muội quen thuộc lẫn nhau, nếu như hữu ý*, lại bàn về chuyện cưới gả cũng không muộn, như vô ý, là chọn phu quân khác."
Hữu ý*: có tình cảm.
"Như thế, cũng tốt."
Vì vậy đoàn người Côn Luân, vì bốn chữ này của Phong Thanh Dương, an tâm ở lại.
Cho dù ai cũng không có nghĩ đến, ở nơi này sau ngày Thứ năm, truyền ra tin tức Thiên Âm tỉnh lại, Hồng Trang cũng bước ra cửa phòng.
Mọi người kinh ngạc phát hiện, lúc này Hồng Trang, tiên thể đã thành.
Nàng là người thứ hai đến từ Nhân giới, chỉ mấy năm thời gian liền tu thành tiên thể!
Ngày hôm đó điện Cửu Trọng, cực kỳ náo nhiệt.
Thiên Âm mở mắt trong chốc lát, nhìn người vây quanh ở mép giường, vẻ mặt đều lo lắng giống nhau, hốc mắt ẩm ướt.
Nàng gọi tên từng người: "Huyền Tề ca ca, Trường Khanh, Phương sư huynh, Nguyên Già sư huynh, Lưu Quang. . . . . ."
Còn lại không gian, không chỉ còn lại không khí, lòng của nàng cũng trống rỗng, chỉ còn dư lại tự giễu.
Huyền Tề nghiêng mặt sang bên, đưa tay không biết lau cái gì ở trên mặt, lúc quay đầu lại đã đỏ mặt cười nói: "Thiên Thiên, tỉnh là tốt rồi."
Trường Khanh vỗ vỗ cằm chậc chậc than thở: "Không tệ không tệ, sinh mệnh ngoan cường như vậy, cũng khiến cho ta bắt đầu động lòng với ngươi."
Trên mặt lạnh lùng của Phương Diệc Nhiên cũng nhiều hơn một chút dịu dàng: "Người này nằm trên giường nửa năm hại chúng ta lo lắng."
Nguyên Già nhìn qua giống như một thư sinh bạch diện* vô hại, nhìn thấy nho nhã yếu ớt nhưng lại mang một ít giảo hoạt: Quỷ nha đầu này trước lúc ngủ cũng không nói cho ta biết một phòng sách quý của người kia giấu ở nơi nào, để ta dễ tìm!"
Thư sinh bạch diện*: người còn tr̉ẻ non kém; thiếu kinh nghiệm; tri thức nông cạn
Mọi người đồng loạt đá về phía hắn, Thiên Âm cười nước mắt cũng chảy ra: "Xem ra các ngươi đúng là muốn siết chặt ta, nếu không cần gì khổ khổ canh giữ ở trên giường chờ ta tỉnh lại."
"Lòng người cảm động ta liền không nói." Nàng vừa mở miệng, mọi người im lặng nhìn lại, vẻ mặt nàng hoài niệm ánh mắt sâu thẳm than: "Khổ khổ canh giữ ở giường của ta chỉ chờ ta nhìn trúng một cái như thế, nghĩ đến các ngươi quả thật muốn siết ta thật chặt, liền nướng mấy con Tiên Hạc cho ta đi!"
Trên trán của mấy người này lập tức trợt xuống mấy vạch đen!
Chỉ có Lưu Quang thủy chung không nói một lời, mang theo nụ cười nàng quen thuộc, lỗ mãng lười biếng, rồi lại khuynh quốc khuynh thành.
Thiên Âm nghiêm túc kêu: "Lưu Quang."
"Ngươi rất dũng cảm tiểu Thiên Âm, một người một mình đấu nhiều người như vậy." Lưu Quang vừa nói, mọi người nghiêng tai lắng nghe. Đối với ngày đó Đại Bì đánh một trận, mọi người chỉ biết kết quả, Trường Lưu và Hiên Viên bị tổn thất thảm trọng trong trận chiến ấy, không chỉ có mất đi Tiên Tôn, còn mất đi một đám trưởng lão.
Phải biết, một tiên môn, trưởng lão chính là lực lượng quan trọng. Vốn là le que có thể đếm được, nhưng hai tiên môn này ở Đại Bì che giấu một số đông người ở bên trong, trừ bỏ một ít Tán Tiên, thuận tiện chôn theo một số trưởng lão có liên quan. Lần sau này, Trường Lưu và Hiên Viên xuống dốc, đã là khuynh hướng tương lai trong mấy trăm năm.
Hôm nay bỗng dưng nghe Lưu Quang nhắc tới, mọi người chần chờ ở ngoài lại thêm mấy phần tìm tòi nghiên cứu.
Hình như, cả chuyện tình, có liên quan rất lớn đến Thiên Âm. . . . . .
Lưu Quang quét mắt qua từng người một, tươi cười trong mắt không tiếng động uy hiếp một vòng xung quanh, mấy người dù có không cam không nguyện chưa từ bỏ ý định, nhưng vẫn là bên trái quay đi đều bước ra ngoài cửa.
Cửa phòng thoáng chốc khép lại, một tầng kết giới dựng đứng lên.
Lưu Quang thay nàng duỗi duỗi góc chăn, trên mặt không biết là nét mặt gì, chỉ nhẹ giọng nói: "Lưu Cẩn chết rồi."
Thiên Âm toàn thân chấn động.
"Lúc hắn chết, muốn ta bảo vệ ngươi thật tốt." Một câu nói của Lưu Quang, khiến trong lòng Thiên Âm nhớ tới hồi ức trước khi cái chết của Lưu Cẩn, ánh mắt bi thương tuyệt vọng xông thẳng vào đầu.
Đó là trong trí nhớ, Lưu Cẩn để lại cho nàng ánh mắt cuối cùng.
Hắn ngước mắt, khẳng định nói: "Hắn nói cho ta biết, ngươi là thần."
"Ta không phải." Thiên Âm nhìn hắn chằm chằm, trong tròng mắt đen như có tử quang như ẩn như hiện: "Nếu ta là thần, trưởng lão gia gia sẽ không bởi vì ta, trước ngực có một cái hố lớm như vậy. Nếu ta là thần, Chưởng Môn sư bá sẽ không bị Nguyên Ly Nặc một tay bóp vỡ trái tim ôm hận mà chết. Nếu ta là thần, Thái A sẽ không bị mọi người khi dễ xâu xé như vậy. Nếu ta là thần. . . . . . Ta sẽ bảo vệ tốt tất cả những người ta yêu."
"Đáng tiếc ta không phải. Cho nên ta chỉ có thể trơ mắt nhìn trưởng lão gia gia và Chưởng Môn sư bá chết ở trước mắt ta, nhìn Thái A mà bị khi dễ không thể ra sức."
"Ta không muốn làm thần. Khi một vị thần, cái gì cũng không làm được."
Thân thể của nàng như lá rụng ở trong gió, khẽ run lên, âm thanh giống mèo nhỏ bị thương gào thét bén nhọn như vậy: "Ai muốn làm thần! Khi thần lại không thể để cho ta như nguyện, ta muốn làm thần cái gì? ! Ta tuyệt không làm!"
Trong đôi mắt của nàng đột nhiên lóe lên hồng quang, rơi vào trên mặt Lưu Quang khiến cih hắn có cảm giác toàn thân đau nhói, gấp rút giữ lấy Thiên Âm đang mất khống chế quát lạnh: " Thiên Âm! Ngươi bình tĩnh một chút!"
"Là ta hại chết bọn họ, là ta. . . . . . Đều là ta làm hại!"
Đôi tay nàng níu lấy chăn thật chặt, trong mắt hồng quang to lớn, mà lúc này, khắp nơi trên bầu trời Thái A, mây đen quỷ dị che kín, thoáng như đêm tối!
Trên mặt Lưu Quang không một chút biểu tình, lạnh lẽo kinh người. Nhìn Thiên Âm như vậy, trong lòng hắn khẽ thở dài một cái.
Không phải là tiên không phải là ma, không phải người cũng không phải quỷ, nói chính là nàng. . . . . .
Đứa bé này từng ngước đầu nhỏ dùng một đôi mắt to bao hàm sùng bái nhìn mình, đã từng nhiều lần trải qua tử vong cũng không thể làm phai nhạt sự ngây thơ của. Hôm nay nàng, khi người khác tử vong, làm cho người ta ứng phó không kịp, trưởng thành.
Hắn thương tiếc nàng đồng thời, lại hết sức hoài niệm tiểu Thiên Âm trước kia.
Hắn tự tay ôm chặt thân thể nàng đang phát run, dịu dàng nói: " Thiên Âm, chớ tự trách, Lưu Cẩn bọn hắn chết không trách ngươi. Ngũ đại tiên sơn tuy là nói rõ vì ngươi mà đến, nhưng bọn họ đã nhìn trộm Thái A thật lâu, sớm có lòng chèn ép thậm chí trừ đi. Đó chẳng qua chỉ là lấy một cớ thôi, ngươi không phải vì thế mà đeo trên lưng trách nhiệm không thuộc về của ngươi."
Thiên Âm chôn ở trong ngực hắn, lặng yên khóc không một tiếng động, ngón tay nắm chặt vạt áo của hắn rơi vào trong thịt tiết ra máu.
Đột nhiên một luồng gió mát đánh tới, chân mày Lưu Quang không thể không cau lại, hắn vỗ lưng của nàng cười trừng mắt nhìn: "Ngươi mới tỉnh lại, thân thể còn rất yếu ớt, trước nghỉ ngơi, không cần nghĩ quá nhiều, dễ dàng già."
Bị hắn trêu chọc trong chốc lát, vừa muốn khóc vừa muốn cười, Thiên Âm thật sự không biết nên phản ứng thế nào, chỉ duỗi ra quả đấm hời hợt đánh vào bả vai hắn, chọc cho hắn cười ha ha.
"Bì bõm ~"
Đang lúc này, Thiên Tuyết đột nhiên nhảy đến giữa hai người, dựng thẳng mắt thú lo lắng nhìn nàng, nếu cẩn thận nhìn lại, trong mắt kia thậm chí mang theo chút áy náy.
Tiếp theo âm thanh Trọng Hoa truyền vào trong tai nàng: "Thiên Âm."
Không thể nói trong âm thanh kia không có tình cảm, chỉ là Thiên Âm nghe cái âm thanh này tựa như bình bình đạm đạm một chút cũng không có phập phồng khẽ gọi một tiếng, không khỏi rung động dưới thân thể.
Lưu Quang buông nàng ra, đứng dậy đi tới.
Hắn như cũ không thích ở chung một phòng với Trọng Hoa.
Thấy nàng ngốc trệ không nói, Thiên Tuyết đưa ra móng nhỏ lôi kéo nàng tóc đen phủ kín giường. Nàng chậm rãi giương mắt, nhìn chằm chằm Trọng Hoa thật lâu, vừa mở miệng, âm thanh là ngay cả chính nàng đều chua chát chưa quen.
"Sư phụ, ta còn sống."
"Còn sống là tốt rồi."
Hắn nói, còn sống là tốt rồi.
Thiên Âm đột nhiên có chút oán, hắn thậm chí ngay cả một nụ cười an ủi cũng không cho mình.
Lời của hắn vẫn còn ở khóe miệng, Thiên Âm bỗng nhiên đứng dậy nhào tới, Trọng Hoa cả kinh, vội vươn tay tiếp được.
Rơi xuống đầy cõi lòng.
"Sư phụ, ta cho là mình sẽ chết, ta cho là sẽ không còn được gặp lại người. Cho tới bây giờ ta cũng không có sợ hãi như vậy, ta sợ từ đó về sau, người cũng không nhìn thấy ta nữa, ta sợ cho dù ta chết, người cũng sẽ không nghĩ tới ta, sẽ không nhớ được từng có một người đệ tử tên là Thiên Âm. . . . . ."
Nàng khóc thở không ra hơi, ở trong trí nhớ Trọng Hoa, nàng chưa từng khóc giống đứa bé như giờ phút này.
Nàng trưởng thành, so với đứa bé yếu ớt hơn.
"Thiên Âm, vi sư cũng sợ."
Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, làm như thở dài: "Vi sư sợ đệ tử trẻ tuổi và đáng yêu nhất lại biến mất, cũng sợ từ đó điện Cửu Trọng này không có một người tên là Thiên Âm, một đứa bé cả ngày đòi phải bảo vệ cả đời ta, càng sợ ngày không có Thiên Âm, vi sư sẽ cảm thấy tịch mịch."
"Ta chờ tương lai ngươi bảo hộ ta, mà không phải hi vọng gặp lại ngươi liều mạng kêu một tiếng “sư phụ” cuối cùng cho ta nghe. Ngày sau cho dù xảy ra chuyện gì, đều không cho lấy Mệnh Tướng Bác. Ngươi thích nhất là đi theo sư phụ, nhưng nếu ngươi chết, vi sư sẽ khiến cho dấu vết ngươi tồn tại trong điện Cửu Trọng, toàn bộ loại bỏ sạch sẽ. Tựa như ngươi chưa bao giờ xuất hiện tại Thái A, vi sư cũng chưa từng có một người đệ tử gọi là Thiên Âm. Khiến tất cả tất cả, lại trở về thời điểm ngươi chưa từng đi tới."
" Thiên Âm, thật xin lỗi."
". . . . . . Để cho ngươi chịu uất ức."
Âm thanh của hắn không nhiều có tình cảm, nhàn nhạt, trong như nước.
Nhưng trong lòng Thiên Âm dâng lên cảm giác phong phú, khiến cho nàng cảm thấy hạnh phúc vừa khóc vừa cười, nước mắt muốn ngừng cũng ngừng không được, lau lại lau, nhịn lại nhịn, cuối cùng giọng nói bi thương và cảm động hóa làm sức lực của đôi tay, ôm thật chặc ở cổ của hắn, thiên ngôn vạn ngữ, cũng chẳng qua cuối cùng một câu:
Sư phụ.