Mục lục
Con Dâu Trời Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn theo bóng dáng hai người dần khuất xa, Trần Khải đưa tay xoa bụng… Cơm hộp cái quỷ gì chứ, anh ta vẫn đang chết đói đây này!

BK16, một nhà hàng cơm Tây nổi tiếng ở Hồng Kông.

Đi theo người phục vụ, một đường thẳng đến vị trí sát cửa sổ, Lục Chinh và Đàm Hi cùng ngồi xuống.

Một người mang ánh mắt nghiêm nghị, một người ánh mắt đong đưa, hai trạng thái đối lập như băng vừa lửa vậy.

Trong lúc chờ đồ ăn, tròng mắt Đàm Hi hơi đảo, lên tiếng bắt chuyện trước, “Lục Thị thu mua Thiên Hồng là bút tích của anh à?”

Lục Chinh lạnh nhạt dài tầm mắt, tỏ vẻ không muốn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn này.

Đàm Hi cũng không giận, chậm rãi nói tiếp: “Còn có công ty con của Thiên Hồng là đầu tư Thiên Dụ nữa.”

Lúc này, Lục Chinh mới nhìn cô, nhưng chẳng mang theo cảm xúc gì, lạnh nhạt, không biết là anh có để tâm tới nó hay không…

“Cô muốn nói cái gì?”

“Lục Thị khởi nghiệp từ ngành công thương nghiệp, mấy năm nay lại mở rộng sang ngành địa ốc. Lục Thị đối với thương mại nước ngoài, công nghiệp, thực phẩm, hoặc dịch vụ cũng có làm qua ít nhiều, nhưng lại hoàn toàn không hề có một chút liên quan gì với nghiệp vụ ngân hàng đầu tư cả.”

“Thì sao?”

“Đóng gói Thiển Dự bán cho CK đi.”

“Nåm mơ!”

“Hoặc là, Lục Thị cầm cổ phần, giao lại quyền kinh doanh và 51% cổ phần cho CK.”

Hai mắt người đàn ông híp lại: “Cướp thức ăn từ miệng hổ, gan cô cũng không nhỏ đâu.”

“Nếu con hổ ấy căn bản không thích ăn, hoặc là ăn mà chẳng thấy ngon, chẳng phải để cướp đi càng tốt hơn sao?” Đàm Hi nhướng mày, nhoẻn miệng cười tự tin.

“Có thích hay không thích, có ăn hay không ăn, đều không do cô quyết định được.”

“Chẳng phải là em đang tranh thủ hay sao?”

“Cho dù không ăn thì cũng không nhất định phải cho cô ăn.” Lục Chinh lạnh lùng, bày ra phong thái như trêи bàn đàm phán, khai hỏa toàn bộ khí thế của mình.

“Vậy anh định cho ai?”

“Ai cũng được, nhưng tuyệt đối không phải CK.”

Đàm Hi không những không tức mà trong mắt còn mang ý cười, “Đại Điểm Điểm, anh có biết giờ anh giống cái gì không?”

Ấn đường của người đàn ông nhăn tít.

“Thằng nhóc con không có được thứ đồ chơi mà nó thích nên lúc nào cũng tỏ ra đối đầu với người lớn.” Kiêu ngạo, lạnh lùng, tùy hứng làm bậy, còn cả… nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Đàm Hi, cô đừng có được voi đòi tiên!” Bốn chữ cuối cùng như được rất qua hàm răng.

Hừ, cuối cùng cũng có tí cảm xúc giống con người rồi, mặc dù là thẹn quá hóa giận nhưng cũng còn thuận mắt chán so với cái dáng vẻ lạnh lùng, nhạt nhẽo, không dính khói lửa nhân gian trước đây.

Đàm Hi nhún vai, “OK, anh không muốn nghe thì em không nói nữa, anh có thể nghiêm túc suy xét đề nghị vừa rồi của em, không cần phải quyết định ngay đâu. Nghĩ kỹ rồi trả lời em cũng được.”

Lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, đầu vào đấy, “Vợ chồng anh chị có cần một bình rượu vang đỏ không a?”

Cấu “Không cần” còn chưa được Lục Chinh nói ra miệng thì bên kia, Đàm Hi đã nói…

“Được thôi!” Sau khi rượu được đưa lên rồi thì cô lại không có ý định mở ra.

Người đàn ông nhướng mày, “Không uống à?”

“Lái xe.”

“Thế còn gọi làm gì?”

“Hai lý do.” Đàm Hi vươn ngón trỏ và ngón giữa ra quơ quơ trước mặt người đàn ông.

Lục Chinh có linh cảm sẽ chẳng phải là những lời mình muốn nghe, nhưng ngăn cản cũng không còn kịp nữa.

“Thứ nhất, là bên mời khách, tất nhiên phải chu đáo toàn diện, cho dù khách có uống hay không thì cũng không nên có sai sót.”

“Thứ hai, cấu xưng hô của người phục vụ vừa rồi khiến em rất hài lòng, so…”

Xưng hô? Vợ chồng anh chị? Vẻ mặt người đàn ông như ăn phải phân vậy.

“Được rồi, đồ ăn đã được mang lên, ăn thôi.”

Lúc ăn, hai người không hề nói chuyện với nhau, ăn mà không nói là phép lịch sự tối thiểu. Đột nhiên, tiếng đàn vĩ cầm du dương vang lên, người kéo đàn đi tới bên cạnh bàn của hai người.

Bản “The Nutcracker” của Tchaikovsky. Đàm Hi buông dao nĩa xuống, rút khăn giấy lau miệng.

Lục Chinh thấy đĩa đồ ăn của cổ còn thừa quá nửa thì không khỏi nhíu mày.

Không hề cho anh có cơ hội lên tiếng, Đàm Hi lấy từ trong túi ra một tờ tiền đưa cho người kéo đàn: “Cho tôi mượn đàn violon dùng một chút.”

Tiếng nhạc đột nhiên tắt lịm. Đàm Hi cầm lấy, bày ra tư thế kéo đàn.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Chinh, âm thanh bản “Lương Chúc” chậm rãi vang lên.

Sau vài tiếng du dương liền đột nhiên trở nên vui sướиɠ. Tình yêu lúc đầu ngọt ngào như đường mật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK