Mục lục
Con Dâu Trời Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đàm Hi và An An nằm đầu đối đầu nói chuyện với nhau.

An An: “Hi, cậu nói xem chiều nay huấn luyện viên sẽ tuyên bố cái gì?”

Đàm Hi: “Kết thúc tập quân sự. Đương nhiên đây chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của riêng tớ thôi.”

An An như suy tư gì: “Lỡ như thật thì sao?”

Đàm Hi cười khẽ: “Thế thì tốt quả.”

Buổi sáng, sau khi kết thúc huấn luyện, lần đầu tiên Phó Kiêu dùng tới micro, đứng trước mặt toàn thể sinh viên hai thành thị nói rằng chiều nay sẽ có chuyện quan trọng muốn tuyên bố.

Rất quan trọng ư?

Xem ra, câu nói của Hứa Trạch đã ứng nghiệm rồi…

“Mười ngày vừa qua tiến hành luyện tập như tập quân sự bình thường, cũng chính là như chúng ta bây giờ. Sau đó, sẽ từ trong những người chúng ta chọn lấy những người có tiềm lực để tham gia huấn luyện với cường độ cao trong mười ngày còn lại, cuối cùng sẽ là tiến hành diễn tập thực chiến với bộ đội đặc công của quân khu Tây Nam, tổ đội nào đủ tư cách sẽ được đưa vào đội ngũ dự trữ của bộ đội đặc công đấy…”

Từ một cái hố to này đã nhảy sang một cái hố siêu to khác.

Quả nhiên…

Hai giờ chiều, tiếng còi liền vang lên rất đúng hẹn.

Trải qua mười ngày huấn luyện, dường như mọi người cũng đã quen rồi. Bật dậy từ trêи giường, nhanh nhẹn mặc quần áo, rửa mặt, xuống lầu, tập hợp.

Nói “được huấn luyện nghiêm khắc” cũng không phải nói quá.

Không có ai tới muộn mà bị phạt, cũng không có ai mắc phải sai lầm cấp thấp như không mặc áo ngụy trang nữa.

Thậm chí, trong quá trình xuống lầu tập hợp, mọi người đã chuyển từ tò mò, hưng phấn, chầu đầu ghé tai nhau chuyển sang nhanh nhẹn, đúng quy tắc, có trật tự.

Như thể có gì đó đã thay đổi.

Mười phút xuống lầu, ba phút tập hợp, khi các lớp trưởng đã đứng vào hàng ngũ, Phó Kiểu bắt đầu nói chuyện.

“Đây là ngày tập luyện thứ mười, thời gian đã trôi qua một nửa, sự tiến bộ của mọi người cực kỳ rõ ràng. Là huấn luyện viên, tôi thực sự cảm thấy tự hào vì các em.”

Phó Kiểu mà cũng biết nói mấy câu lừa tình thế này sao?

Mọi người tỏ vẻ: Có lẽ trước mặt chúng ta là “huấn luyện viên” giả rồi.

“Mười ngày này mọi người đã rất vất vả, nhưng tôi tin rằng, những ký ức khó quên này sẽ cắm rễ trong sâu thẳm trái tim mỗi người, hơn nữa nó còn tạo ra sự ảnh hưởng không thể xóa nhòa trong sinh hoạt của mọi người sau này!”

Chính xác.

Trong khoảng thời gian tập luyện này, không những mọi người nói chuyện và làm việc trở nên nhanh nhẹn và tự giác mà còn học được cách “tự lực cánh sinh”, ví dụ như…

Gấp chăn, giặt đồ, quét tước vệ sinh…

Kỹ năng sinh hoạt tăng lên tỷ lệ thuận với trình độ chịu đựng tra tấn.

Đau đớn chắc chắn là có.

Thu hoạch cũng chắc chắn có.

“… Tôi có thể cực kỳ kiêu ngạo mà nói rằng, mục đích của đợt tập quân sự này đã đạt được, mà các em đã giao ra được một bài thi đủ tư cách! Nhưng chuyện quan trọng hôm nay tôi nói không phải chuyện này.”

Phó Kiểu dừng một chút, ánh mắt đảo qua một sân đứng đầy sinh viên bên dưới, lọt vào tầm mắt là quân phục màu xanh biếc khiến người ta cảm thấy phấn chấn, nó đại biểu cho khí chất của quân nhân, đại diện cho linh hồn của quân nhân.

Anh ta tiếp tục nói: “Chúc mừng nhiều người trong số các em đã thoát khỏi tra tấn thành công, cũng chúc mừng một số người sẽ tiếp tục tham gia một cuộc tra tấn càng tàn khốc hơn!”

Lời này vừa nói ra, rốt cuộc mọi người không nhịn được nữa, lập tức ổ lên.

“Là sao?”

“Sao tớ chẳng hiểu chút nào thế?”

“Thoát khỏi tra tấn thì còn hiểu được, nhưng tiếp tục tra tấn thì có gì đáng để chúc mừng chứ?”

Hàn Sóc: “Em gái, trong lòng anh có một dự cảm rất không lành.”

Đàm Hi: “Tin tớ đi, tương lai không xa nữa nhất định sẽ trở thành sự thật.”

Hàn Sóc: “…”

Lòng bàn tay Nhiễm Dao đổ đầy mồ hôi, giác quan thứ sáu cũng đang mách bảo cô rằng, tin tức mà huấn luyện viên sắp nói ra kia hoàn toàn không phải tin tức tốt đáng ăn mừng gi.

Phó Kiểu cho mọi người đủ thời gian để châu đầu ghé tai nhau.

Đây là lần đầu tiên mọi người xôn xao bàn tán mà không bị ai phạt, nhưng cũng có câu “chuyện bất thường tất có lý do bất thường”, trong lòng mọi người đều thấy không thoải mái cho lắm.

“Rõ ràng là có chuyện lớn sắp xảy ra rồi!”

“Ăn hành rồi.”

“Có âm mưu…”

Đợi đến khi những tiếng bàn tán ngừng nghỉ, Phó Kiểu mới lại một lần nữa mở miệng, lúc này lại lập tức tung ra một tràng bom cực nặng.

“Trêи tay tôi là một tờ danh sách. Người được đọc tên thì tiếp tục ở lại huấn luyện. Người không được đọc tên thì tối nay có thể thu dọn đồ để rời đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK