Mục lục
Con Dâu Trời Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Yên tâm đi, họ không dám dùng lựu đạn thật đầu, cùng lắm chỉ dọa chúng ta thôi” Đàm Hi an ủi.

“Có thật không?”

“Họ là quân nhân” Tổ chức nghiêm ngặt, kỷ luật nghiêm khắc, nếu đã làm như vậy thì chắc chắn là có lý do không thể không làm!

Nhiễm Dao thở phào một cái.

Đàm Hi còn một câu nữa chưa nói: Không chết được đâu, nhưng không có nghĩa là sẽ không bị thương.

“Sau đó chúng ta phải làm thế nào?”

“Đợi đủ người rồi hoàn thành đợt việt dã này”

Nhiễm Dao ỉu xìu, nói tới nói lui, vẫn không thể thoát được kiếp chạy việt dã…

Đột nhiên trong lùm cỏ có tiếng đồng loạt xoạt truyền tới.

Nhiễm Dao tế dại cả da đầu, “Hình… hình như có rắn.” Cố không dám cử động, cũng không dám kêu to, chỉ sợ sẽ làm kinh động đến cái thứ đồ chơi đáng sợ đang mai phục ở chỗ tối là cái lưỡi dài kinh khủng ra kia.

Đàm Hi cũng nghe thấy tiếng động, nhanh chóng lùi về bên cạnh Nhiễm Dao, đánh giá xung quanh.

“A…” Một bóng đen vọt lên phía trước. Nhiễm Dao không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi nữa, hét toáng lên.

“Là tớ đây! Cậu gào cái gì chứ?!”

Hàn Sóc dẫn Phòng Tiểu Nhã đến trước mặt Nhiễm Dao, ánh mắt khó hiểu, chợt quay đầu sang nhìn Đàm Hi, “Cậu ấy bị sao thế?”

“Cậu ấy tưởng cậu là rắn”

“Hả?”

Rất nhanh sau đó An An cũng đưa Chân Quả Quả đến nơi, ba nhóm hội họp với nhau.

Đàm Hi cất bình nước vào ba lô, “Đủ người rồi, lên đường thôi.”

“Này cô em, có thể thay bằng cách nói khác không? Lên đường, lên đường, nghe không may mắn cho lắm”

“Vậy đổi thành cái gì?”

“Xuất phát nghe hay hơn đấy, he he..”

“Ờ, vậy chúng ta xuất phát thôi!”

Bởi vì ban ngày đã đi qua một lần, mọi người dựa theo ký ức tìm đường đi.

Giữa đường, Hàn Sóc thể hiện tâm trạng vô cùng nôn nóng.

“Sao vậy?” Đàm Hi nhíu mày.

Hàn Sóc thận trọng nhìn xung quanh đánh giá, một lúc sau mới nói: “Đường đi không đúng lắm”

“Cậu có chắc không?”

“Chắc chắn! Sau khi đi ra khỏi thảm cỏ đó, theo lý mà nói chúng ta sẽ đi theo tuyến đường ban ngày đã đi, cảnh vật xung quanh cũng phải giống như vậy, nhưng cậu nhìn đi.” Hàn Sóc đi sang bên đường, nhổ một cây cỏ lên, để lộ ra một tấm bia đá, “Ban ngày tớ không nhìn thấy thứ này”

An An hồi tưởng lại rồi nói, “Tớ cũng không nhìn thấy nó”

Đàm Hi nhíu mày, không cần phải nói nữa, cô cũng vậy.

Hàn Sóc dựa vào tấm bia đá, khẳng định nói: “Không chỉ có tấm bia đá này, trêи đường đến đây tớ đã phát hiện ra mấy tấm nữa, Có những tấm bị vùi sâu toàn bộ trong thảm cỏ, có tấm để lộ ra một nửa”

“A! Bên trêи có viết chữ kìa!” Chân Quả Quả lại gần, không nhịn được hô lên kinh ngạc.

“Có chữ à?” Hàn Sóc cúi người nhìn, nhưng đáng tiếc trời quá tối cho nên không thể nhìn rõ được.

Phòng Tiểu Nhã, “Để Quả Quả nhìn đi, cậu ấy nhìn trong bóng tối tốt lắm”

Hàn Sóc tránh sang một bên.

Chân Quả Quả cúi người sát tấm bia đá, khó khăn đọc từng chữ: “Phần… mộ… ông… Đinh… Học… Khánh!”

“Là bia mộ!” Phòng Tiểu Nhã kinh hãi hố lên lùi về phía sau mấy bước.

Chân Quả Quả sợ đến suýt tè cả ra quần.

Hàn Sóc đang dựa vào tấm bia đá bống cứng đờ người, sau đó cố tránh sang một bên với tốc độ nhanh như chớp: “Sao, sao lại có thứ này chứ?!”

Bỗng nhiên một luồng gió lạnh lướt qua, thổi lên trêи lưng.

Từng hối ớn lạnh.

“Meo…”

“A a a a a! Có ma..” Chân Quả Quả hét lên. Tiếng vang còn kinh khủng hơn cả tiếng hét của Nhiễm Dao lúc trước khi tưởng rằng có rắn.

Trong quần thể, chỉ cần có một người sụp đổ trước, thì cánh cửa đè nén sự sợ hãi sẽ hoàn toàn bị mở ra.

Tiếp đó, Phòng Tiểu Nhã cũng sụp đổ theo.

Sắc mặt Nhiễm Dao trắng bệch, tiếng thét “a” đã đến miệng nhưng chỉ một giây sau…

“Bán đứng tình yêu của em, ép em phải rời xa, cuối cùng khi biết được sự thật em chỉ biết nước mắt tuôn rơi… Tình yêu không phải là thứ anh muốn bán thì bán, muốn mua thì mua…”

Không cần phải nghi ngờ gì nữa, người đang đứng hát bài “Mua bán tình yêu” với tấm bia mộ chính là Đàm Hi.

Người ta không chỉ hát mà thỉnh thoảng còn huýt sáo đệm nhạc. Bầu không khí vốn dĩ đang u ám mênh mang bỗng trở nên tràn ngập hơi thở dở hơi và tức cười.

Nhiễm Dao há hốc miệng. Cô đã quên luôn cả chuyện định kêu lên thất thanh, tiếng thét “a” đó đã hoàn toàn bị nuốt lại vào trong bụng.

“Phụt… phụt ha ha ha..” Hàn Sóc không nhịn được, vừa cười vừa vỗ đùi.

An An ngẩn người ra, rồi khóe môi cong lên, đáy mắt tràn ngập biểu cảm vừa bất đắc dĩ lại khâm phục.

Chân Quả Quả không hét nữa, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn Đàm Hi, sau đó quay sang nhìn Phòng Tiểu Nhã nói: “Cậu ấy…. Có phải là cậu ấy bị ma nhập rồi không?”

“Ec… ma có biết hát nhạc thể ɖu͙ƈ nhịp điệu không?”

“Hình như là không”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK