Mộ Sơ Lương trò chuyện với Ngụy Chước chẳng bao lâu thì quay về phòng mình.
Mấy ngày dưỡng thương này quả là chán vô cùng, lúc nhàn rỗi Mộ Sơ Lương lại bắt tay vào sáng tạo bùa chú với chú thuật, hơn phân nửa đồ đạc trong phòng đều bị hắn cải tạo lại, vừa nhác thấy hắn về là bàn ghế này nọ đều thân thiết nhào tới, huyên áo ầm ĩ.
Mộ Sơ Lương vội chặn bầy lũ mất khống chế này lại, bước thẳng tới ghế ngồi xuống, rồi lấy đầu ngón tay chấm ít nước trà, bắt đầu vẽ trận pháp lên bàn.
Chỉ chốc lát Mộ Sơ Lương đã vẽ xong trận pháp, nét mặt hắn đanh lại, đứng dậy dùng lòng bàn tay áp lên trận pháp kia, linh lực trong cơ thể được điều động, chẳng mấy đã khởi động trận pháp.
Trận pháp thoắt cái phát ra luồng sáng chói lòa, rọi sáng cả gian phòng, trong vòng sáng lưu chuyển có một bóng hình đang từ từ xuất hiện, dần hình thành diện mạo.
Bóng dáng đó có đôi phần tương tự Mộ Sơ Lương, nhưng chỉ mới mười tuổi đầu, trên nét mặt còn mang theo non nớt.
Bóng dáng đó vừa xuất hiện trong phòng đã cong mắt cười với Mộ Sơ Lương, sau đó còn ngồi lên bàn, vểnh chân chào hỏi: “Ề, còn sống thật này, còn càng cao càng đẹp hơn nữa này.”
Mộ Sơ Lương nhìn trả lại nó với nét mặt tương tự, khoanh tay nói: “Là đẹp trai hơn hồi bé.”
Người bị trận pháp của Mộ Sơ Lương triệu hồi chính là ảo ảnh của bản thân hắn, cũng như ảo ảnh ở động Tử Yên năm xưa hay ảo ảnh trong mật thất Mộ gia đang nhiều chuyện với Vân Khâm hiện tại.
Ảo ảnh chặc chặc lưỡi rồi mới chịu bỏ cái dáng khôi hài lại, nhào tới nói: “Ngươi lợi hại ghê, chẳng những sống lại mà còn hô biến thành thần, mau nói cho ta biết chuyện gì xảy ra đi!”
Nét mặt Mộ Sơ Lương có vẻ quái dị, không trả lời ngay mà ngồi xuống bên cạnh, nhìn ảo ảnh chằm chằm hỏi nhỏ: “Ngươi gặp sư muội rồi à?”
Ảo ảnh nháy mắt trông rất là khoái trá: “Dĩ nhiên.”
“Nói gì?”
Ảo ảnh chống cằm suy tư một lát: “Chuyện gì nên nói thì đều nói hết.”
Mộ Sơ Lương hỏi tới: “Còn chuyện không nên nói?”
“Có gì không nên nói à?”
Mộ Sơ Lương: “…”
Điệu này là nói hết luôn rồi.
Bản thân lúc bé ra sao chỉ có mình là hiểu nhất, bây giờ Mộ Sơ Lương chỉ hận không thể nhét mình lúc bé về bụng mẹ rồi cải tạo lại từ đầu, hắn nhìn ảo ảnh mà đau khổ ra mặt, hồi lâu mới lắc đầu thở dài: “Sư muội biết rồi có phản ứng gì…”
Ảo ảnh nghe Mộ Sơ Lương hỏi vậy thì lại cười: “Ngươi yên tâm đi, nàng khen chữ ngươi đẹp.”
Mộ Sơ Lương: “…”
Hay lắm, vậy là quyển sách nhỏ đó cũng bị sư muội đọc luôn rồi.
Mộ Sơ Lương cố nhớ lại năm xưa mình viết những gì, nhưng do quá lâu mà còn là chuyện từ hồi tấm bé nên hắn chẳng tài nào nhớ nổi, thế là cũng đành bỏ qua.
Vậy mà lúc này hắn còn nghe ảo ảnh bỏ vào một câu: “Có điều tiểu cô nương đó mấy năm qua cũng thay đổi rất nhiều, ta nhớ hồi ta mới gặp nàng, nàng vẫn còn là một bé gái mà.”
Mộ Sơ Lương hơi ngẩn ra, nhất thời hiểu được hàm ý trong câu này, bèn quay ngoắc qua nhìn nó.
“Trước đây ngươi từng gặp muội ấy rồi?”
“Phải.” Ảo ảnh cười: “Nhiều năm trước ở trong động Tử Yên.”
Nói rồi nó chau mày, nghiêm túc nói: “Nói thế thì nàng dâu này là do ta tự tìm cho mình, ta đã nhìn ra từ sớm rồi mà, lúc ấy nàng đã thích ta, thích mãi tới tận bây giờ, thích bao nhiêu là năm.”
Mộ Sơ Lương sa sầm mặt, hồi lâu mới nói: “Khi đó muội ấy còn chưa gặp ta.”
“Đúng, nàng ấy còn chưa gặp ngươi mà lại đi thích ngươi, ngươi tin không?”
Mộ Sơ Lương trừng mắt nhìn ảo ảnh, rồi lôi mạnh nó xuống, làm nó la í ới: “Ngươi tính làm gì!”
Mộ Sơ Lương nói tỉnh bơ: “Muốn biết chuyện khi đó thôi ấy mà, mau giao trí nhớ của ngươi cho ta.”
Ảo ảnh bất mãn: “Ngươi đối xử với bản thân thế mà được à!”
Mộ Sơ Lương cũng bất mãn y chang nó: “Còn ngươi hãm hại bản thân thế mà được à?”
“…”
Hai người nhìn nhau nín thinh, đều cảm thấy hình như mình hơi ngu.
*
Tới chạng vạng, khi ráng chiều trôi lãng đãng trên nóc nhà và góc mái hiên Không Thiền phái thì Vân Khâm đã trở về.
Mộ Sơ Lương ngồi bên cửa sổ, nhìn bóng dáng xa xa đang đi về hướng này.
Hắn đã biết Vân Khâm nói gì với mình ở động Tử Yên, và cũng biết mình đã nói gì với nàng.
Hóa ra từ lúc ấy hắn đã biết được tâm ý của đối phương.
Hóa ra vòng vo luân chuyển, điểm bắt đầu lại ở ngay đó.
Vậy thì thâm tình đã trao tay, có lý nào cô phụ.
Mộ Sơ Lương đứng dậy đón nàng, trong mắt ánh lên ý cười, kêu khẽ: “Sư muội, muội về rồi.”
Trong lúc Mộ Sơ Lương nhìn Vân Khâm thì Vân Khâm cũng đang nhìn Mộ Sơ Lương, bây giờ nàng đã biết quá khứ và hiện tại của Mộ Sơ Lương, mai sau nàng còn có thể biết được tương lai của hai người nữa.
Chỉ nghĩ tới thôi đã thấy rất đáng mong chờ rồi.
~ Hết ~