Đây là lần đầu tiên Vân Khâm gặp mặt người này.
Nhưng nàng không cần ai giới thiệu cả, vì từ khi nhìn thấy người này xuất hiện nàng đã biết ngay hắn chính là Lương Ung, đảo chủ của Thập Châu.
Tất cả những việc liên quan tới hắn, cũng như cảnh tượng đẫm máu ở Tiểu gia nhiều năm trước đều khắc sâu trong óc nàng không thể xóa nhòa.
Rốt cuộc thì Thập Châu đã tồn tại từ khi nào, vì thời gian quá xa xưa nên chẳng ai có thể nói ra đáp án chính xác. Tuy Thập Châu thần bí khó lường nhưng nó luôn ghi dấu trong suốt quá trình lịch sử, ngày nay thế lực này đã nổi lên mặt nước, ấy cho nên mọi người mới tìm ra vết tích của mười tòa tiên đảo này trong vô số điển tích, họ đã tồn tại chừng mấy ngàn năm hoặc có khi còn lâu dài hơn thế nữa.
Chẳng ai biết con số cụ thể, nhưng mọi người lại biết ban đầu ở Thập Châu chỉ có ba người cư ngụ.
Một là lão đảo chủ, một là Lương Ung, còn một người nữa, sự tồn tại của y đã chôn vùi vào vạn cổ, không rõ họ tên.
Không ai có thể chạy khỏi vòng luân hồi của thời gian, chỉ cần đặt chân vào thế gian này thì dù là thần cũng có ngày hồn phi phách tán. Trong suốt hành trình thời gian dài đăng đẵng đó, từ ba người ban đầu, bây giờ ngoảnh lại chỉ còn mỗi Lương Ung.
Có lẽ Lương Ung là một dị số trong chúng sinh, hắn vẫn còn sống đến tận bây giờ, cũng như Thập Châu trên Đông Hải mờ mịt mênh mông này, tồn tại qua ngàn năm vạn năm.
Mà giờ đây, cái người từng sống qua ngàn vạn năm đó đang đứng trước mặt Vân Khâm, ngay trước cửa điện mở toang, mang theo khí tức bình thản hiền hòa cất bước về phía họ.
Người ngoài rất khó hình dung được dáng vẻ của Lương Ung, vì hắn sống vô cùng bình thường, dường như chẳng khác bất kỳ ai trên thế gian này, nhưng khi hắn đứng ở trước mắt, trên người tỏa ra thần lực ôn hòa ấm áp hệt như mùa xuân tháng ba, thì phong thái của hắn chẳng còn giống với bất cứ ai trên đời nữa. Tướng mạo của hắn khó mà dùng thời gian để đo đếm, dù Vân Khâm nhìn hắn vô cùng chăm chú thì cũng chỉ thấy dung mạo này vô cùng mơ hồ, chỉ có cặp mắt là sâu hút thâm thúy, như hàn đàm chưa từng nổi sóng suốt ngàn vạn năm qua, chỉ có bình lặng và trang nghiêm, vô cùng phẳng lặng.
Chẳng biết từ lúc nào hắn đã cách Vân Khâm không xa.
Cũng không biết từ lúc nào bé trai và Vũ Thiện đã tới bên cạnh hắn, tách ra trái phải, ánh mắt vô vàn thành kính.
Nếu như nói Vân Khâm cảm thấy trên người bé trai kia tỏa ra khí tức như thần, thì vào lúc này, Lương Ung nghiễm nhiên chính là một vị thần thực thụ, hắn vừa xuất hiện mọi người đã im lặng ngay lập tức, không dám manh động nữa.
Nhưng trong “mọi người” đó chẳng hề bao gồm Mộ Sơ Lương.
Tiếng ho khan của hắn vẫn nhỏ và dai dẳng, dội lại trong đại điện im ắng, kéo tuột áp lực mà Lương Ung mang tới.
Vũ Thiện khẽ cau mày, vứt cái nhìn chán ghét về phía phát ra âm thanh.
Ánh mắt của bé trai không dao động, chỉ khẽ nhướng mày biểu đạt sự bất mãn của mình.
Bước chân của Lương Ung bỗng khựng lại, tiếp tục phóng ra áp lực quái dị đó.
Phương Vọng luống cuống đỡ lấy Mộ Sơ Lương, trong tình huống này y chẳng biết nên nói gì cho phải, chỉ dè dặt nhìn về phía bọn Lương Ung, mi tâm xoắn lại thành một nút.
Mộ Sơ Lương toàn thân đẫm máu, sống lưng run lên khe khẽ theo tiếng ho khan dai dẳng như khó lòng chống nổi sức nặng của cơ thể, khi cảm giác thấy ánh mắt quái dị bắn về phía mình, hắn bèn che miệng giở giọng khó xử: “Đánh ta ra thế này… khụ khụ… thế này, ta cũng… khụ khụ… có muốn ho đâu…”
Phương Vọng: “…”
Màn ho sù sụ của Mộ Sơ Lương đã giúp Vân Khâm bình tĩnh lại, nàng điều động năng lực huyết mạch tiếp tục điều khiển viên Vụ Châu thần bí, máu đỏ bên trong hạt châu lập tức chiếu ra ráng đỏ ngợp trời.
Động tĩnh này đã kéo sự chú ý của mọi người về lại với thạch đài và người bên cạnh thạch đài, Vũ Thiện và bé trai bước lên một bước toan ra tay, song đã có người còn nhanh hơn họ.
Lương Ung bình thản tiến lên, ráng đỏ nhuộm thắm cả đại điện đột nhiên tắt ngấm dưới ánh mắt của mọi người, trở về với hư vô.
Vân Khâm lạnh mặt, sắc môi trắng hếu, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Nàng không biết phải sử dụng hạt châu này như thế nào, dù hành động vừa rồi khiến nàng mất rất nhiều sức nhưng cũng không địch lại một bước của Lương Ung. Năm xưa lão đảo chủ từng nói thứ này có thể đối phó với Lương Ung, nhưng bây giờ nó ở trong tay Vân Khâm thì lại không tài nào phát huy được tác dụng vốn có của mình.
Chỉ trong một bước mà thắng bại đã định rồi.
Vẻ mặt Vân Khâm không cam, lòng nàng càng không cam hơn nữa.
Lương Ung cũng nhìn thấu được sự không cam này của nàng, nhưng không hề có ý định giữ lại mạng cho họ, thế là hắn lại bước tới trước một bước.
Chỉ một bước mà hắn đã dập tắt toàn bộ cơ hội phản kháng của bọn Vân Khâm, thế thì hậu quả của bước tiếp theo sẽ là gì, mọi người đều không đoán được.
Mọi người chỉ có thể nín thở chờ đợi, không ai có thể ngăn cản.
Nhưng một bước này còn chưa kịp giẫm xuống thì một bóng người đã phóng ào ra từ trong cửa đá mật đạo cách đó không xa, chẳng khác nào cuồng phong cuốn qua bụi bặm và đá vụn trên mặt đất, sau cùng xuất hiện ngay trước mặt Lương Ung.
Một quả đấm nện thẳng lên ngực Lương Ung mà chẳng hề do dự.
Sức mạnh khổng lồ phát ra từ nắm đấm nhất thời xuyên qua cơ thể, kình khí mạnh mẽ hất tung đất đá, cát bay đá chạy, điện Thái Huyền vốn đã ngổn ngang tan hoang bây giờ lại càng thảm thê hơn, nhìn đâu cũng là hố.
Lương Ung hưởng trọn một quyền này mà vẻ mặt không hề thay đổi, chỉ bình thản nhìn người vừa ra đòn —- một bước lẽ ra đã giẫm xuống rốt cuộc lại thu về.
Đảo chủ Thập Châu sâu không lường được hóa ra cũng có người cản được.
Người đứng chắn trước mặt Lương Ung vượt ngoài dự liệu của phần lớn mọi người có mặt ở đây, vì y vốn là người của Thập Châu, hơn nữa còn giữ một vị trí vô cùng đặc biệt, chẳng có ai ngờ được y sẽ đột ngột xuất hiện ở đây, còn tức giận nện cho Lương Ung một quyền.
Người này chính là đảo chủ Viêm Châu, Ngụy Chước.
“Lão già, thả họ đi!” Vóc người của Ngụy Chước hơi thấp hơn Lương Ung đôi chút, một quyền này của hắn vẫn còn ở trên ngực Lương Ung chưa lấy ra, đầu mày cũng nhướng lên không nén được, trừng mắt với Lương Ung.
Lương Ung vẫn bất động như núi, liếc nhìn y một cách vô cảm: “Con có biết mình đang làm gì không?”
“Dĩ nhiên biết.” Đối mặt với khí tức mạnh mẽ trên người Lương Ung, Ngụy Chước chưa từng thành tâm kính ngưỡng như bé trai và Vũ Thiện, cũng không bị ép tới khó thở như bọn Vân Khâm, y trông chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả, chỉ đứng bám rễ tại chỗ hệt như hòn đá cứng đầu, chắn kín bọn Vân Khâm sau lưng mình, trừng mắt nói lý với Lương Ung: “Ta biết, cho nên mới tới đây cản ông.”
Lương Ung lẳng lặng nhìn y hồi lâu, không định bước tới nữa mà chỉ nói với giọng lãnh đạm: “Xem ra ta đã cưng chiều con quá mức rồi.”
“Cưng chiều? Lão già, ông chỉ không cho ta biết bất cứ thứ gì thôi.” Ngụy Chước cười nhạt, y thu quyền lại, nhưng không thả lỏng mà vẫn đanh mắt quan sát động tác của Lương Ung, cứ như sẵn sàng tẩn thêm quyền thứ hai bất cứ lúc nào: “Ông biết không, mấy hôm nay ta đã ra khỏi Thập Châu.”
Lương Ung rũ mắt nhìn y, không rõ biểu cảm.
Ngụy Chước xem như hắn đã nghe, bèn nói tiếp: “Ta tới Trung Nguyên một chuyến.”
Vân Khâm ở ngay sau lưng y, khi nghe thấy câu này thì bất giác nhớ tới đoạn đối thoại của y và Mộ Sơ Lương hôm đó, Mộ Sơ Lương nói Ngụy Chước có muốn đích thân ngắm nhìn thứ mình muốn thấy hay không, nghĩ rồi nàng buột miệng hỏi chen vào: “Ngài đi thật à?”
“Ừ.” Ngụy Chước nói đến đây thì ngoái đầu đáp lại Vân Khâm một tiếng, sau đó như nhớ tới điều gì, giọng chợt đổi sang căm phẫn: “Sao các ngươi không nói sớm cho ta biết cô nương ở Trung Nguyên đáng sợ như vậy hả?! Nàng nào nàng nấy cũng bổ nhào lên người ta, nếu không nhờ ta chạy lẹ thì da đã bị họ lột luôn rồi!”
Vân Khâm câm nín, nàng quả thật không biết mấy ngày nay Ngụy Chước đã trải qua chuyện gì nữa.
Trái lại Mộ Sơ Lương thì chật vật ngẩng đầu lên, nói với vẻ mặt quái đản: “Ngươi tới thanh lâu?”
Ngụy Chước thấy ai là lườm đó, lườm Vân Khâm xong thì nguýt sang Mộ Sơ Lương: “Quỷ mới biết đó là cái gì, ta… ta chỉ bảo họ dẫn ta tới chỗ nhiều nữ nhân nhất thôi…”
Vân Khâm: “…”
Mộ Sơ Lương vừa che ngực ho khan vừa cười sặc sụa, nhìn còn khổ hơn bị người ta đánh trọng thương.
“Sao ngươi không cười chết luôn đi!” Ngụy Chước mắng một tiếng không chút khách sáo, rồi quay ngoắc đi không thèm ngó tới hai người sau lưng nữa, đanh mặt nhìn về phía Lương Ung.
Lương Ung như để chứng minh mình nghe thấy lời của Ngụy Chước nói, hàng mi hắn rũ thấp, thả ra một câu nhàn nhạt: “Con còn nhìn thấy gì nữa?”
“Người bệnh.” Ngụy Chước nghiêm túc lại, gằn từng chữ: “Rất nhiều bệnh nhân, có cả người chết.”
Chưa đợi Lương Ung nói gì Ngụy Chước đã lạnh giọng nói tiếp: “Thiên hạ đại loạn, mọi người đều sống lang thang, có người bị đói đến ngã bệnh, có người bị lạnh đến chết cóng, có người bị sơn phỉ đả thương, có người bị chiến loạn dồn vào đường cùng, mất hết nhà cửa.”
“Mà tất cả đều do ông mà ra.”
Ánh mắt của Ngụy Chước nhìn xoáy vào Lương Ung, nghiến răng nói: “Thập Châu tấn công Trung Nguyên, còn điều động những thế lực từng đến Trung Nguyên nhằm phát động nội loạn, thế là tại sao? Ông nói hành nghề y là để chữa bệnh giúp đời, ta nghe lời ông học y bao nhiêu năm qua, cớ gì ta chỉ thấy ông giết người chứ chưa từng thấy ông cứu người? Rốt cuộc thì… ông muốn gì?”
Ngụy Chước vừa thốt ra câu này bốn phía đều lặng ngắt như tờ. Lương Ung đón lấy ánh mắt của y, hồi lâu sau mới phất tay áo hất văng đối phương ra, cất giọng bình thản: “Con nghĩ xem thần có giết người không?”
“Chúng thần từ bi nên dĩ nhiên sẽ không giết người.” Ngụy Chước cau mày, đáp chắc nịch: “Cho nên ông không phải là thần, cũng không thể thành thần được đâu.”
“Sai rồi.” Lương Ung như rất có kiên nhẫn, hắn nhìn Ngụy Chước chậm rãi nói tiếp: “Thần chẳng những giết người mà còn giết thần.”
Giọng bình thản lãnh đạm vang khắp đại điện, mờ mịt hư ảo không rõ tung tích, hệt như vọng lại từ thời xa xưa nào đó: “Ba ngàn năm trước, vào trận đại chiến Thần Ma, quân chủ mạnh nhất trong mấy vạn năm qua của Ma giới đại chiến với bốn vị đại đế của Thần giới, bốn vị đại đế tổn thương hai người, Tử Vi đại đế phải lấy thần hồn tụ tán mới phong ấn được Ma quân, thiêu hủy tất cả ma tướng dưới vực sâu Thất Hải. Nhưng trong số họ chẳng ai ngờ được, ma binh bị thiêu rụi hầu như không còn thế mà còn để lại một viên đá, đó là một viên Vạn Linh Ma Tâm. Hễ ai ở gần viên Ma Tâm ấy thì sẽ lây nhiễm ma khí, biến thành kẻ khát máu cuồng sát. Năm xưa tất cả thần binh thiên tướng trong vực sâu Thất Hải đều lần lượt bị ma tính ảnh hưởng, xâm phạm vào nhân giới tạo ra cảnh sinh linh đồ thán.”
“Trường Sinh đại đế của Thần giới không đành lòng nhìn thế gian chìm trong khổ nạn, bèn đích thân hạ phàm dùng vạn đạo lôi kiếp hủy thần diệt ma, thiêu rụi tất cả ác quả. Tất cả thiên tướng bị lây nhiễm ma khí đều bị huyền lôi của y tiễn về cát bụi.” Giọng Lương Ung lắng lại, hắn đưa mắt nhìn quanh đại điện, tay áo phất qua bức họa trải dài: “Ngụy Chước, con nói xem đây có tính là giết thần hay không.”
Vẻ mặt Ngụy Chước khẽ biến, hồi lâu mới đáp: “Đây là chuyện bất khả kháng.”
“Ta cũng bất khả kháng đấy thôi.” Lương Ung hạ tay xuống, đáp trả: “Lũ thần ấy đã hóa ra dơ bẩn nên đáng chết. Còn lũ người ở Trung Nguyên hiện tại, chúng đã trở nên bẩn thỉu, nên cũng đáng chết.”
“Bẩn thỉu?” Ngụy Chước cười khẩy như không hiểu ý của Lương Ung.
Lương Ung tiếp lời: “Một ngày nào đó chúng sẽ bị người ta điều khiển, thế nên ta phải khống chế chúng trước khi điều đó diễn ra, cái thiên hạ này chỉ nên có một tiếng nói duy nhất mà thôi. Hôm nay cửa vào Thần giới và Ma giới đã đóng kín, thế gian chẳng còn thần mà cũng chẳng còn ma, chuyện trong thiên hạ này chỉ có thể do chúng ta tự giải quyết mà thôi, không phải ư?”
Ngụy Chước cau mày không hiểu ý hắn.
Lương Ung cũng chẳng màng để tâm tới Ngụy Chước nữa, quay gót bước về phía bọn Vân Khâm.
Nhác thấy Lương Ung cử động, Ngụy Chước bèn vung ra một quyền ngay lập tức, nhưng lần này y lại bị Lương Ung chộp lấy cổ tay.
Không thấy Lương Ung vận sức nhưng sắc mặt Ngụy Chước lại trắng bệch ra, trên cổ cũng nổi gồ gân xanh, y nghiến răng nhìn Lương Ung, nghe đối phương thở dài thật khẽ: “Ngụy Chước, con vẫn chưa hiểu ư?”
Ngụy Chước vùng vẫy cực lực nhưng không tài nào thoát khỏi vòng kiềm kẹp của Lương Ung, y cau mày gắt lên: “Ta không biết ông đang muốn nói cái quái gì, nhưng ta là đại phu, bây giờ dù ta không cứu được chúng sinh nhưng bảo ta trơ mắt nhìn ba người này chết trước mặt mình thì ta không làm được.”
Giọng điệu đầy khí phách chẳng hề kém cạnh gì Lương Ung.
Hàng mi rũ thấp của Lương Ung rốt cuộc cũng nâng lên, ánh mắt đó không còn bình thản nữa mà như có một đốm lửa nhen nhóm, sau đó là bùng cháy.
Ngụy Chước thấy có gì đó không ổn bèn tung ra thêm một quyền, y không ngoái đầu lại, nhưng lời phát ra lại vô cùng rõ ràng nghiêm túc: “Các ngươi còn chưa chịu chạy hả, cứ ngồi đó nghe cho hết cái chuyện vứt đi này à?!”
Vân Khâm hiểu rõ hiện tại mình hoàn toàn không phải đối thủ của Lương Ung, cho dù không cam lòng đến đâu đi nữa thì cũng chỉ còn cách chộp phắt lấy viên Vụ Châu nhuộm máu trên đài cao rồi bước thật nhanh tới trước Mộ Sơ Lương: “Sư huynh, chúng ta đi mau lên.”
Phương Vọng ở ngay bên cạnh vội đỡ Mộ Sơ Lương đứng lên, nhưng ba người còn chưa kịp làm gì thì Vũ Thiện và bé trai kia đã ép sát tới gần.
Đã được chứng kiến thực lực của hai người này nên nét mặt Vân Khâm càng nặng nề hơn, nàng biết rõ Mộ Sơ Lương bây giờ đã không còn sức để chiến thêm một trận nào nữa, còn Phương Vọng cũng đã bị thương khắp người, người duy nhất có thể đối phó với họ lúc này chỉ có nàng mà thôi.
Nhưng nàng phải làm sao mới vận dụng được sức mạnh của Vụ Châu bây giờ?
Vân Khâm phân vân giây lát rồi bất ngờ ném Vụ Châu tới trước mặt hai người. Đứa bé và Vũ Thiện lách mình tránh, mộc trượng lại vung lên, trường kiếm sắp quét tới. Cả hai đang định ra tay thì bỗng thấy Vân Khâm chau mi tâm, tay phải vồ về phía Vụ Châu, sau đó hồng quang chói lọi, thần quang hồi sinh!
Một tiếng rồng gầm nổ vang trong màn hồng quang sáng lóa, rồi bất thình lình một bóng rồng khổng lồ phóng vụt ra từ huyên náo, cắp lấy bọn Vân Khâm rồi lướt ra khỏi đại điện, phóng thẳng lên trời cao.