Lạ là một chiến trường xưa cũ thì có gì để Lương Ung phải khẩn trương thế chứ?
Ngón tay của Vân Khâm chạm lên vết kiếm quen thuộc nọ, nàng hiểu rất rõ cả kiếm lẫn kiếm pháp của người ấy, chỉ một ánh nhìn thôi nàng cũng đã nhìn ra ngay rồi, vết kiếm này chính là của Mộ Sơ Lương, dù đã cách mấy chục năm về trước mà nó vẫn còn rõ mồn một, lưu lại ký ức về trận chiến ấy.
Ngón tay ma sát với vách đá sần, để lại cảm giác lạnh băng.
Mà cũng ngay lúc đó, một đốm sáng nhạt nhòa mà êm dịu như đom đóm bỗng nổi lên từ bên trong vách đá, chậm rãi xuất hiện trước mặt Vân Khâm.
Nét mặt Vân Khâm vụt thay đổi, còn chưa kịp thăm dò lai lịch của nó thì đã nghe Mạch Trì ở sau lưng hét lớn: “Cẩn thận!”
Bên trong mật thất đột nhiên dâng lên một luồng linh lực cực mạnh, Vân Khâm cảm giác được mối nguy hiểm đang ập tới bèn mau chóng bứt ra, mà ngay khi nàng lui lại Mạch Trì cũng vội bắt lấy cổ tay nàng, kéo nàng ra khỏi căn mật thất.
Bên trong mật thất tỏa ngợp hồng quang, Vân Khâm và Mạch Trì đứng vững lại bên ngoài mật thất rồi mới phát hiện trên bốn vách mật thất có vẽ vô số pháp trận, mà tất cả dường như đều bị khởi động cùng một lúc khiến vô số tia sáng đỏ chiếu ngợp cả căn phòng, gần như muốn nhấn chìm nó.
Loại sức mạnh này rất dũng mãnh, nó đã đạt tới đỉnh cao và vượt qua đẳng cấp của con người, dù chỉ còn lại vài pháp trận nhưng cũng đủ khiến người ta sợ hãi, không tài nào động đậy.
Song loại sức mạnh này lại vô cùng quen thuộc với Vân Khâm, vì hơn năm mươi năm trước nàng đã từng đối mặt trực diện với cái người sở hữu nó.
Đây là sức mạnh của đảo chủ Thập Châu Lương Ung, mà trận pháp bên trong căn mật thất này có lẽ cũng là do Lương Ung lưu lại.
Giờ đây trận pháp đã khởi động, vô số linh khí cuộn trào khiến không khí bên trong căn mật thất đảo lộn, không cho phép bất cứ ai đặt chân vào nữa, còn Vân Khâm, Mạch Trì và Phượng Tuyên đang đứng cách nó chỉ một bức tường thì lại không bị chút tổn hại nào cả.
“Trận pháp này chỉ ở bên trong mật thất thôi.” Vân Khâm nhanh chóng đoán ra.
Mạch Trì khẽ gật đầu, nhưng trong mắt vẫn ánh lên vẻ khó hiểu: “Trong căn mật thất này chẳng có gì cả, thế thì trận pháp này dùng để làm gì?”
Tầm mắt Vân Khâm vẫn nhìn thẳng vào trung tâm mật thất, lắc đầu nói: “Là vì thứ đó.”
“Thứ gì cơ?” Phượng Tuyên nghe mà thộn mặt ra, hỏi lại.
“Cái thứ đang phát sáng đó.”
Nghe tới đây ngay cả Mạch Trì cũng ngoảnh đầu nhìn Vân Khâm, hỏi: “Cô nhìn thấy gì?”
Vân Khâm như phát hiện ra điều khác lạ, bèn dời mắt nhìn sang hai người: “Hai người không nhìn thấy sao?”
Phượng Tuyên và Mạch Trì đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời lắc đầu, quay lại nhìn Vân Khâm với vẻ mặt ngơ ngác.
Vân Khâm đưa tầm nhìn của mình về lại bên trong mật thất, thấp giọng nói: “Bên trong mật thất có một vật, những trận pháp này… có lẽ là dùng để trấn áp nó, hoặc là trừ khử nó.”
Trong tầm mắt của Vân Khâm căn mật thất kia đang bị vô số tia sáng đỏ tàn phá, mà bên trong ánh sáng tỏa ngợp cả căn mật thất đó là một dải khí tức màu trắng bạc đang trôi lơ lửng, dải khí tức đó vừa nổi lên từ cái chạm nhẹ của Vân Khâm lên vách đá, bây giờ nó đang chìm nổi bên trong biển linh khí trào dâng, trông chẳng khác nào một ngôi sao bé nhỏ trong bóng đêm mịt mù, sắp bị đêm đen nuốt chửng.
Nhìn ánh sáng của nó đang dần tối xuống, Vân Khâm bỗng khẩn trương ra mặt, nàng mím chặt môi, lát sau mới nói: “Chúng ta giúp nó đi.”
Nàng không biết đốm sáng đó rốt cuộc là gì, rồi tại sao chỉ mình nàng nhìn thấy, nhưng nàng có thể cảm giác được bên trong đốm sáng đó truyền tới một hơi thở rất quen thuộc, dự cảm này mách bảo cho nàng biết rằng nàng nhất định phải giúp nó.
Khi nghe thấy câu này của Vân Khâm, Mạch Trì cũng nhanh chóng phối hợp mà chẳng chút do dự: “Giúp thế nào?”
Vân Khâm định thần quan sát tình hình bên trong mật thất, tuyên bố một cách nghiêm túc: “Phá trận, cho nó thoát.”
Mạch Trì gật đầu, trong tay lóe ánh bạc, trường cung đã vào tay, y lắp tên giương cung, động tác nhẹ nhàng nhanh nhẹn, năm loạt mưa tên bắn vụt ra cùng một lúc, khi chúng cắm lên vách đá của mật thất thì lông đuôi run lên bần bật, khiến hàng loạt đất đá rơi xuống rào rào.
Luồng linh khí đang khuấy động khắp mật thất đột nhiên khựng lại giây lát, rồi lập tức tung ra đòn đáp trả còn cuồng bạo hơn gấp bội, vách đá của mật thất bị phá ra một lổ hổng càng rộng hơn!
*
Mà cùng lúc đó, trên đài ngắm sao ở Doanh Châu.
Màn đêm đã giăng phủ khắp đại địa, chỉ riêng đảo Doanh Châu là vẫn sáng rực như ban ngày, trận chiến đáng sợ nhất trong suốt trăm ngàn năm qua đã diễn ra khá lâu, thế nhưng trừ nổi lên con sóng lớn ra thì chẳng khơi lên quá nhiều hiện tượng kinh thiên động địa nào, nó được tiến hành trong yên tĩnh, hệt như xuân và hạ đang giao hòa giằng co mà không có hồi kết.
Mưa xuân lất phất gió hè hanh khô, mưa xuân chưa tạnh gió hè chẳng ngưng, nhưng các mùa trong thiên hạ không thể nào cùng tồn tại trong cùng một thời gian, cũng như trong thiên hạ chỉ có thể có một loại thần.
Thắng bại của trận chiến này nếu chưa tới hồi kết thì chẳng ai biết được.
Thế rồi đột nhiên nét mặt Lương Ung thoáng thay đổi, đưa mắt nhìn về bên kia đại dương, hướng của vực sâu Thất Hải.
Vẻ mặt bất biến xưa nay của hắn rốt cuộc cũng đã thay đổi trong khoảnh khắc này.
*
Vực sâu Thất Hải.
Mười loạt mưa tên kéo theo vệt sáng rực rỡ lại bắn phập lên vách đá mật thất.
Luồng năng lượng vô tận bao phủ mật thất lại bộc phát thêm lần nữa khiến cả ngọn núi chao đảo nghiêng ngã cứ như ngay sau đó sẽ sụp đổ, Vân Khâm nhìn chằm chằm vào đốm sáng đã tối xuống kia, lòng càng lo hơn.
“Chỗ này sắp sụp rồi.” Phượng Tuyên bám hết cả tay lẫn chân lên vách đá, la oai oái: “Nếu chúng ta không đi thì thể nào cũng bị chôn luôn cho coi!”
“Im miệng.” Mạch Trì quát trả lại một câu rồi không buồn quan tâm tới Phượng Tuyên nữa, chỉ nói với Vân Khâm: “Trận pháp này cứ như không tài nào phá nổi, ta càng đánh thì nó càng bộc phát ra sức mạnh đáng sợ hơn, có lẽ không đơn giản đâu.”
Vân Khâm khẽ gật đầu, đầu óc vẫn hoạt đầu không ngừng.
Mật thất rung chuyển ngày càng dữ dội hơn, vô số vết nứt đã xuất hiện trên tường rồi lan nhanh ra bốn phía, chẳng mấy chốc đã tới bên chân của ba người.
Vân Khâm nhìn những vết nứt này mà mặt đanh lại, lên tiếng: “Ta biết rồi.”
Mạch Trì nghe Vân Khâm lên tiếng thì bất giác nhìn về phía nàng.
Vân Khâm chỉ vào vết nứt bên trong mật thất: “Chúng ta bổ cái mật thất này ra, mật thất bị phá rồi thì trận pháp cũng bị phá theo.”
Phượng Tuyên nghe thấy sáng kiến của Vân Khâm mà hết nhịn nổi phải hét váng lên: “Bổ ra á hả?!”
Vân Khâm gật đầu, Mạch Trì nghe đến đây thì đã hiểu ý Vân Khâm, y nhướng mày lên rồi đột nhiên cười ngất, nhìn vào mắt nàng nói: “Phá núi.”
“Chính xác, phá núi.” Nét mặt Vân Khâm rất nghiêm túc.
Phượng Tuyên nghe mà muốn phát ngốc: “Mấy người điên rồi hả?!”
Vân Khâm lắc đầu: “Giờ chỉ còn mỗi cách này thôi.”
Sơn động rung chuyển không ngừng, đá vụn cứ lăn xuống rào rào từ vách đá, những vết nứt đang lan rộng bốn phía đã ngày một lớn hơn, bóng tối trong vết nứt đó như muốn nuốt gọn tất cả. Vân Khâm phát biểu ý kiến xong thì nhìn nhanh về phía Mạch Trì, nụ cười của Mạch Trì vẫn giữ nguyên trên môi, hào hứng ra mặt, đã thế còn háy mắt với Vân Khâm: “Không hổ là Vân Khâm Không Thiền phái.”
Vân Khâm cười khổ, nếu không phải đã tới nước này thì còn lâu nàng mới ra quyết định điên rồ này.
Nhưng Mạch Trì thì có vẻ phấn khích lắm, y rút năm mũi tên từ sau lưng ra, rồi đứng ở cửa mật thất, kéo căng dây cung ngắm thẳng lên nóc của mật thất, hô lớn: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Xong!” Vân Khâm đáp lại.
Đầu ngón tay của Mạch Trì kết ra một luồng linh khí màu xanh, luồng linh khí kia vốn nhạt như mây trôi, nhưng ngay tích tắc mũi tên bắn ra thì nó đột nhiên tụ lại một chỗ, phát ra quầng sáng hệt như mặt trời chói chang! Năm mũi tên phá toang ánh sáng đỏ, rạch nát bóng tối, xé phăng màn linh khí đang va đập tán loạn bên trong mật thất, mở ra một con đường trên không trung, nhắm thẳng tới chân trời!
Mà ngay khi loạt mưa tên bắn ra, Vụ Châu trong lòng bàn tay của Vân Khâm cũng tỏa sáng, năng lượng được rót vào, cự long trắng ngần bay vụt ra từ trong Vụ Châu tức tốc bám theo năm mũi tên, nhắm thẳng hướng trời cao, trong khi mặt đất cứ chao đảo điên cuồng, hai luồng sức mạnh bàng bạc kéo theo thế tấn công sát phạt phá tan đỉnh mật thất, đâm xuyên qua đá tảng cứng chắc, bay đi cao hơn xa hơn!
Từng tảng đá to rơi xuống ầm ầm khuấy lên vô số cát bụi, mọi thứ chung quanh dường như cũng rung lắc kêu gào vì trận công phá này, bọn Vân Khâm ngẩng đầu lên dõi mắt theo hướng bay của mưa tên và bạch long, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Cơn rung chuyển chưa dừng lại, ba người vẫn đứng bất động ngay trong tiếng cát đá lăn xuống rào rào ầm ì, rồi ở một nơi xa xôi trên đỉnh mật thất hiện ra một luồng sáng!
Luồng sáng này càng lúc càng lớn hơn, càng lúc càng gần, vách đá hai bên lập tức bị tách đôi theo sự lan rộng của luồng sáng ấy, thế là cả căn mật thất chật hẹp trong chớp nhoáng đã sáng trưng! Phơi mình dưới ánh sao!
Khi nghe thấy sơn thạch ở bên cạnh vọng tới tiếng nổ vang rền, tâm trạng của Mạch Trì tốt vô cùng, còn dư hơi để nói đùa: “Ta nghe nói trong vực sâu Thất Hải này có rất nhiều oan hồn, trước giờ ta đã muốn đánh sập vách núi này để cho oan hồn ra ngoài phơi nắng rồi.”
Mắt Vân Khâm hơi sáng lên, cũng nhoẻn miệng cười.
Vách núi sụp đổ khuấy lên màn bụi mù cuồn cuộn, qua trận sụp đổ này vực sâu Thất Hải chưa hề nhìn thấy ánh mặt trời bây giờ đã phơi trần dưới đêm tối, Vân Khâm nhìn khung cảnh không còn quen thuộc vì trận công phá này mà không khỏi hoài cảm.
Trong khi Phượng Tuyên bị dính bụi lút mặt lút mũi lại trưng ra cái mặt nhăn nhó: “Mấy người… bổ đôi núi thật hả…”
Tiếc thay chả ai rảnh để nghe câu càm ràm của Phượng Tuyên cả, bụi mù tản đi rồi Vân Khâm bèn tiến lên một bước, rốt cuộc cũng tìm thấy đốm sáng bạc vừa vùng vẫy trong pháp trận ban nãy đang trôi nổi trong một vùng trống trải thoáng đãng.
Đốm sáng bạc đó trôi lơ lửng trong bóng đêm như hòa làm một với đêm tối, hóa thành một trong những ngôi sao trên bầu trời.
Vân Khâm cất bước đi về phía nó.
Đốm sáng đó dường như cũng cảm thấy ánh nhìn chăm chú của Vân Khâm, nó lập tức trôi nhẹ về hướng nàng, nàng vô thức giơ tay lên muốn chạm vào nó, nhưng nó lại nhẹ nhàng vòng qua nàng.
Vân Khâm ngẩn ra, còn chưa kịp làm gì thì đã thấy đốm sáng đó nhanh nhẹn bay vờn quanh mình, đốm sáng nhỏ bé lượn trên không trung kéo ra một chiếc đuôi bạc thật dài, vẽ thành một chiếc vòng ánh sáng xinh đẹp lấp lánh chung quanh Vân Khâm.
Tầm mắt của Vân Khâm đi theo đốm sáng đó, cảm thấy lòng mình ấm lại, môi vô thức nở ra nụ cười dịu dàng.
Cuối cùng đốm sáng đó dừng lại trước mặt Vân Khâm, rồi cạ lên gò má nàng một cách dè dặt mà cũng như trêu đùa.
Nó vốn chỉ là một đốm sáng nhỏ bé, nhưng khi nó cọ qua bên má Vân Khâm lại có cảm giác như được một chiếc lông vũ êm ái mượt mà sượt qua làm má hơi ngưa ngứa, còn thêm chút gì đó như rung động.
Vân Khâm đứng chôn chân tại chỗ, đốm sáng đó phải rời khỏi nàng, nhưng nó vẫn vòng quanh nàng thêm một lần cuối như quyến luyến không nỡ rời, cuối cùng mới kéo chiếc đuôi thật dài của mình bay vào trong màn đêm, chẳng mấy chốc đã mất hút.
Vân Khâm dõi mắt nhìn theo, mãi tới khi nó mờ dần trong ngàn vạn ngôi sao trong đêm, lúc này nàng mới rũ mắt, nụ cười dần tắt.
Một màn này Phượng Tuyên và Mạch Trì đã quan sát từ đầu tới cuối.
Mãi tới lúc này Mạch Trì mới lên tiếng hỏi: “Cô thấy gì?”
“Nó đi rồi.” Trong ánh mắt của Vân Khâm vẫn còn mang theo nghi hoặc, nhẹ giọng nói: “Không biết đi đâu, nhưng ta cứ có cảm giác… mình biết nó.”
*
Doanh Châu.
Lương Ung cầm thần trượng trong tay đứng đối mặt với bóng người uy nghi, trận chiến vẫn chưa ngả ngũ.
Màn đêm càng thêm sâu, quầng hào quang chiếu sáng bốn phía dường như đã tối đi rất nhiều.
Thần môn trên thinh không đã nhỏ đi đáng kể, khe hở rộng mở dường như đang khép lại.
Lương Ung nheo mắt, đến đây rốt cuộc cũng lên tiếng: “Cửa vào thần giới sắp đóng rồi, Thanh Hoa đại đế, ngài muốn ở lại đây thật ư?”
Thanh Hoa đại đế không đáp lại, trông chẳng khác nào một tảng đá ngàn năm.
Rồi đúng lúc này, một con đường dệt bằng ánh sao đột nhiên chảy trôi ra từ thần môn, nom hệt như một dòng suối bạc trôi nổi, chúng hội tụ giữa đêm không tạo thành sông, đổ thành biển.
Rồi tụ thành biển sao vô tận.
Ở phương Tây xa xôi có một đốm sáng bạc bé nhỏ vượt qua bóng đêm ngàn dặm lao vút tới, hòa vào trong biển sao lấp lánh ấy.
Sau đó trong biển sao dần hóa ra một bóng người, xuất hiện bên cạnh Thanh Hoa đại đế.
Mặt Lương Ung hơi đanh lại, nhìn vào bóng người mang theo ánh sao lấp lánh đứng trong bóng đêm, rốt cuộc cũng buông ra một tiếng thở dài nặng nề.
“Tử Vi đại đế.”