Pháo hoa đang nở rộ trên đầu, màu sắc huyền ảo nhuộm sáng của màn đêm, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương sóng vai nhau đi dạo trên con phố sầm uất trong thành Xạ Nguyệt, hòa vào dòng người trước mắt, thế mà cả hai lại tìm được sự bình yên hiếm có ngay trong khung cảnh tấp nập này.
“Có phải bất ngờ lắm không?” Mộ Sơ Lương nắm tay Vân Khâm, cẩn thận dẫn nàng đi nép vào bên đường bán hàng rong, cười nói: “Ta cũng rất bất ngờ.”
Vân Khâm biết Mộ Sơ Lương đang nói tới bất ngờ nào, bèn gật đầu nói: “Không ngờ Huyền giới lại là một nơi thế này.”
Hòa bình, yên vui, như cách rất xa với tất cả phân tranh.
Nếu đem ra so thì Nhân giới vừa trải qua mấy chục năm chiến đấu tàn phá còn đen tối hơn rất nhiều.
“Có lẽ những người ở đây vẫn chưa biết gì về kế hoạch của tôn chủ, cũng không biết Huyền giới sắp khai chiến với Nhân giới.” Mộ Sơ Lương trầm ngâm chốc lát, tầm mắt đảo qua từng đóa hoa đăng xinh đẹp: “Ta nghĩ, với khung cảnh này thì cũng có rất nhiều người ở Huyền giới không hy vọng cuộc chiến này diễn ra.”
Vân Khâm ngước mắt lên, mượn ánh đèn để ngắm nửa bên mặt của Mộ Sơ Lương, nàng thấp giọng nói: “Ý huynh là muốn thay đổi kết cục của trận chiến này thì cần xuống tay từ đây sao?”
Mộ Sơ Lương cười nói: “Chúng ta đã tới đây rồi, dù sao cũng phải làm chút chuyện ở Huyền giới mới được chứ.”
Song đó là chuyện của ngày mai, còn hôm nay không nên lãng phí cảnh tốt ngày lành thì hơn.
Ở đằng trước có một màn náo nhiệt, Mộ Sơ Lương bèn kéo Vân Khâm đi về hướng đó: “Chúng ta tới đó xem chút đi.”
Mộ Sơ Lương chững chạc bên ngoài nhưng trong thâm tâm vẫn còn cất giấu mấy phần trẻ con, khi thấy trò hay thì lúc nào cũng muốn tới xem một lát, Vân Khâm theo hắn ngắm hết từ đầu đường tới cuối hẻm, biết được khá nhiều món đồ thú vị của Huyền giới, Mộ Sơ Lương còn dùng một miếng ngọc bội để đổi lấy ngân lượng Huyền giới, hai người ăn uống vui đùa thỏa thích rồi nghỉ chân ở một quán trà nhỏ bên sông, vừa thưởng thức hoa đăng trên sông và cảnh đêm, vừa nghe lão thuyết thư tiên sinh trong quán trà kể chuyện.
Dù là đâu đi nữa cũng sẽ có những điểm chung, ví như mọi người đều thích nghe kể chuyện truyền kỳ, cũng mơ ước tới vị anh hùng lấy một địch trăm trong chuyện kể.
Huyền giới cũng có lịch sử của riêng mình và những câu chuyện kể của riêng mình, qua những câu chuyện mà mọi người kể lại, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương dần dần đã hiểu được đôi nét về nơi này.
Huyền giới không phân chia thế lực như Nhân giới, không có phân biệt chính tà, ở chốn này phần lớn đều là người thường, không có năng lực huyết mạch cũng như không tu hành, tất cả những người có năng lực huyết mạch đều nhờ vào truyền thừa. Và những người mang trong mình năng lực huyết mạch cũng đến từ một nơi duy nhất, nơi ấy được gọi là Cực Thượng Điện, mà tôn chủ của Cực Thượng Điện chính là người hùng mạnh nhất của Huyền giới, có năng lực huyết mạch cường đại nhất.
Nghe đến đây, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đưa mắt nhìn nhau, đọc được suy nghĩ của đối phương qua ánh mắt.
Có người từng nói muốn mở cửa Huyền giới thì phải có mấy trăm cao thủ hợp lực, mà Huyền giới có thể triệu tập được nhiều cao thủ trong một khoảng thời gian ngắn, còn cử nhiều cường giả thiêu hủy Dĩnh thành như thế, nguyên nhân đều xuất phát từ đây. Vì tất cả kẻ mạnh ở Huyền giới đều nghe theo hiệu lệnh của một mình tôn chủ, muốn triệu tập các cao thủ dĩ nhiên cũng nhanh hơn Trung Nguyên rất nhiều.
Huyền giới cũng không phải toàn những cao thủ mang trong mình năng lực huyết mạch như Vân Khâm nghĩ, đổi lại tất cả cao thủ đều tập trung cùng một chỗ, với tình hình này thì muốn công phá Huyền giới độ khó cũng tăng lên rất nhiều. Thậm chí cũng như trước đây Nhân giới không hề biết tới sự tồn tại của Huyền giới, người thường ở Huyền giới cũng không biết về Nhân giới, đối với họ nơi này chính là thế giới duy nhất mà họ biết tới.
Kẻ chỉ đạo tất cả và âm thầm lên kế hoạch chỉ có Cực Thượng Điện mà thôi.
Chuyện có vẻ phiền hơi một chút, nhưng lại đơn giản hơn trong tưởng tượng.
Vân Khâm đứng dậy, nói với Mộ Sơ Lương: “Sư huynh, chúng ta về thôi.”
“Ừ, cũng hơi trễ rồi.” Mộ Sơ Lương đáp lại một tiếng, trước khi họ ra ngoài đã nói chuyện với đôi phu thê kia, khi biết họ không có chỗ để đi thì đã nhiệt tình đề nghị họ ở lại, hai người thấy không cần mất thời gian tìm nơi ở khác nên đã đồng ý ngay, vì thế sau khi dạo quanh trong thành cả hai bèn đi dọc theo con sông rợp đầy đèn hoa sen để về nhà.
Lúc này quả là đã hơi trễ, người đi đường cũng đã thưa dần, đèn đuốc sáng rực trong thành đã hơi tối xuống, khiến hoa đăng trôi trên dòng sông càng thêm xinh đẹp lung linh, Mộ Sơ Lương nhìn hoa đăng trôi trên sông mà bất giác mỉm cười: “Nghe nói mọi người thả hoa đăng là để cầu phúc cho người trong lòng, phù hộ cho người ấy bình an.”
“Thật sao?” Vân Khâm hơi dừng chân lại, nhìn về phía con sông lung linh màu sắc, cảm giác lần này đã hơi khác rồi.
Nàng phân vân một lát rồi ngó về phía con phố trong thành, Mộ Sơ Lương hỏi: “Sao thế?”
Vân Khâm nhìn qua Mộ Sơ Lương: “Muội cũng muốn thả hoa đăng, cầu phúc cho sư huynh.”
Mộ Sơ Lương bật cười: “Ta là thần, muội định nhờ ai phù hộ cho ta đây?”
Vân Khâm lắc đầu: “Không giống nhau.”
Dù sao đi nữa nàng cũng hy vọng Mộ Sơ Lương có thể sống tốt.
Mộ Sơ Lương im lặng chốc lát rồi mới lên tiếng: “Đã trễ lắm rồi, e là chợ trong thành đã dọn sạp cả rồi, bây giờ có muốn cũng không mua được đèn… hay là để sư huynh thả hoa đăng cho muội được không.”
Vân Khâm nhìn Mộ Sơ Lương chằm chằm, nàng biết đầu óc của người này toàn chứa những thứ quái đản nên cũng chẳng kinh ngạc làm gì, chỉ chờ xem hắn định biến đâu ra một ngọn đèn.
Ai ngờ Mộ Sơ Lương chỉ nhìn lướt qua con sông bên cạnh rồi dời mắt đi, chỉ lên bầu trời trên đầu: “Muội nhìn xem, bầu trời này có giống sông ngân hay không?”
Vân Khâm nhìn theo hướng Mộ Sơ Lương chỉ, ánh đèn trong thành đã dần tối vì đêm khuya, nhờ đó hàng vạn ngôi sao trên trời cũng đã sáng lên, những ngôi sao lấp lánh hội tụ trông hệt như một con sông lấp lánh huyền ảo, mênh mông vô tận.
Thinh không quang đãng trong vắt, gần đến mức cứ như ngàn vì sao đang vờn quanh thân, chỉ cần với tay là chạm tới.
“Đẹp quá.” Vân Khâm lẩm bẩm.
Giọng êm ái của Mộ Sơ Lương vỗ về bên tai: “Ta đốt một ngọn đèn trên sông ngân, nguyện cầu muội trọn đời bình an.”
Ngay khoảnh khắc giọng Mộ Sơ Lương lắng xuống, tay hắn đã giơ lên, tay áo như hòa theo ánh sáng phất qua trước mặt, Vân Khâm chợt ngước mắt nhìn lại, trông thấy giữa trời đêm lóe lên một ngôi sao sáng chói, hào quang của nó trải khắp sông ngân, cũng rọi lên ánh đèn rực rỡ đang trôi trên sông, trong phút chốc mọi nguồn sáng dường như đều tập trung vào ngôi sao ấy, đến khi chẳng còn lại bất cứ thứ gì ngoài nó.
Bất kể là Nhân giới hay Nhân giới đều có trời cao và đất rộng, vùng trời của hai nơi cũng chẳng hề khác nhau, Vân Khâm nhìn ngôi sao kia tới thất thần, Mộ Sơ Lương lại dời mắt khỏi thinh không cao vút nhìn về Vân Khâm bên cạnh mình, im lặng mỉm cười.
Khung cảnh này nào cần phải nói thêm gì nữa.
Đoạn đường trở về cả hai đều rảo bước rất chậm, tới khi về lại mảnh sân nhỏ của đôi phu thê thì trời đã rất khuya rồi, nhưng không ngờ họ vẫn còn chờ, thậm chí khi Vân Khâm và Mộ Sơ Lương vào phòng họ còn hâm nóng thức ăn để cả hai ấm bụng, dặn dò xong họ mới về phòng, giao căn phòng này lại cho Vân Khâm và Mộ Sơ Lương.
Gian tiểu viện này vốn đã nhỏ hẹp, kể ra chỉ có hai phòng, đôi phu thê ở một phòng, chỉ còn là một phòng khách cho Vân Khâm và Mộ Sơ Lương ngủ lại, sau khi đôi phu thê đi rồi trong phòng nhất thời chìm vào yên tĩnh, Mộ Sơ Lương khép cửa phòng lại, rồi quay đầu nhìn về phía Vân Khâm.
Hai người cứ nhìn nhau như thế, thoáng chốc bầu không khí đã thay đổi một cách kỳ diệu.