• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Yunchan

Âm cuối Vân Khâm phát ra rất vang và rất rõ, đủ để Mộ Sơ Lương hiểu được ngụ ý trong lời nàng nói, cũng đủ để Mộ Sơ Lương bình tĩnh lại.

Mộ Sơ Lương quả nhiên không lên tiếng nữa, nét mặt y thoáng chốc trở nên rối rắm, nhìn thiếu nữ đứng trong bóng đêm mà im lặng hồi lâu.

Vân Khâm không nói gì thêm, nàng chỉ đứng chờ trong yên lặng.

Trên bờ đá gió đã bắt đầu rú rít, sóng biển tung bọt nước mằn mặn và tanh nồng lên gò má của Vân Khâm, tựa nước mưa mà cũng như nước mắt.

Nàng nâng tay lên xoa xoa, động tác này trông khá giống với lau nước mắt, sau đó nàng đặt tay xuống, tiếp tục nhẫn nại nhìn Mộ Sơ Lương.

Mộ Sơ Lương chớp chớp mắt, rồi đột nhiên bật cười.

Đoạn y giơ bàn tay sạch sẽ lên lau khô giọt nước trên má Vân Khâm, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Chuyện ta làm có hơi điên rồ, muội đi theo ta có lẽ sẽ chết.”

Dĩ nhiên Vân Khâm sẽ không từ bỏ vì một câu này của y, nàng đã thốt ra lời đó thì cũng đã chứng tỏ quyết tâm của mình, giọng cũng nghiêm túc: “Nhưng nó có liên quan tới Thập Châu đúng không?”

Mộ Sơ Lương không phủ nhận mà nhẹ gật đầu.

Vân Khâm nói tiếp: “Chỉ cần diệt được Thập Châu, dù muội chết thì có làm sao?”

Nói rồi nàng dừng lại giây lát mới bồi thêm: “Hai chúng ta dù sao cũng mạnh hơn một người.”

Đây là đạo lý đơn giản, mục đích của Vân Khâm giống Mộ Sơ Lương cho nên nàng phải đi, hai người cũng dễ thành công hơn nên suy ra nàng càng phải đi. Không liên quan tới cảm xúc mà chỉ liên quan tới sự thật, tính mạng chỉ có một, Mộ Sơ Lương lại định dùng nó vào chuyện này, Vân Khâm không thể cản nhưng nàng có thể đồng hành cùng y, và y cũng không thể cản nàng.

Mộ Sơ Lương không có lý do gì để cự tuyệt.

Thế là đáy mắt y hiện lên ý cười, quay người đi: “Vậy chúng ta đi.”

Mộ Sơ Lương không để cho Vân Khâm dìu nữa, nhưng y bước đi rất vững, chẳng còn nhìn ra sắc mặt tái nhợt và dáng vẻ suy kiệt ho ra máu vừa rồi. Vân Khâm nhìn bóng lưng y, mọi cảm xúc lại dằn xuống đáy lòng, chỉ kiên định nối gót theo sau Mộ Sơ Lương trở về với khu rừng tối đen. Giờ phút này lẽ ra nàng nên nghĩ rất nhiều thứ, nhưng nàng đã quên hết chúng rồi, nàng quyết định không nghĩ gì cả, nếu Mộ Sơ Lương nói bây giờ họ phải đi làm chuyện điên rồ, vậy thì nàng sẽ điên hết mình.

Hai người quay lại rừng, chẳng qua hướng đi đã thay đổi, hướng đi bây giờ của họ là hướng Đông Bắc của hòn đảo này, nơi có cây cầu nối tới Viêm Châu.

*

Trên đảo Lưu Châu có hai cây cầu, một ở Tây Nam và một ở Đông Bắc, mọi người đều cho rằng Vân Khâm và Mộ Sơ Lương sẽ tới đầu cầu ở góc Tây Nam, cho nên người của Lưu Châu đều tập trung ở Tây Nam, chẳng ai ngờ họ lại quay ngược về góc Đông Bắc, thế nên canh giữ ở đây chỉ có hai người.

Hai người này có tu vi ngang tầm với bọn bạch y nhân ban nãy, hơn ba mươi tên canh giữ ở đầu cầu Tây Nam Vân Khâm và Mộ Sơ Lương cũng có thể đối phó, bây giờ muốn xử lý hai tên này dĩ nhiên chẳng thành vấn đề.

Nhưng khi tới đầu cầu, Mộ Sơ Lương chuẩn bị xuất thủ thì Vân Khâm bỗng ngăn y lại.

Tuy Mộ Sơ Lương xuất thủ rất gọn, đối phó với hơn ba mươi tên cũng chỉ trong chớp mắt, nhưng sau khi thu kiếm y lại hộc máu, tình huống đó thật tình khiến cho Vân Khâm hiếm khi hoảng hốt phải sợ hết hồn.

Bây giờ Vân Khâm không muốn bị dọa lần nữa, cho nên nàng mới ngăn Mộ Sơ Lương lại.

Mộ Sơ Lương nhìn thấu suy nghĩ của Vân Khâm, lần này y rất nghe lời, dừng chân lại nhìn Vân Khâm bước lên một mình với ánh mắt chịu thua.

Y không lo cho Vân Khâm, vì y ở ngay sau lưng nàng, nếu gặp nguy hiểm y sẽ xuất kiếm ngay tức thì.

Vân Khâm tiến lên nghênh đón hai tên bạch y nhân, xuất kiếm.

Nàng vẫn dùng Uẩn Hoa kiếm, chẳng qua lần này lại tương đối khác với mọi lần, kiếm quang hừng hực, vẫn sắc lẹm và giá rét, nhưng trong giá rét còn mang theo hơi thở mạnh mẽ mà kiên quyết, kiếm khí như hàn mai thuộc về vị tông chủ Lăng Quang Tông luôn kiệm lời xưa nay.

Tích tắc sau, kiếm khí chợt dừng, tiếng gió chợt lặng.

Ngay lúc kiếm về bao, hai tên bạch y nhân còn chưa kịp dùng tới nhuyễn kiếm đã té vật xuống.

Vân Khâm mím môi nhìn hai người vừa ngã xuống, lát sau mới quay đầu lại nhìn Mộ Sơ Lương.

Mộ Sơ Lương đang cười, đôi mắt y phản chiếu ánh lửa ở đầu cầu, tỏa sáng trong bóng đêm: “Đây là thế công trong năm đạo kiếm chiêu của Mai sư thúc, không ngờ muội chỉ mới nhập môn hơn một năm mà sư thúc đã truyền thụ chiêu này cho muội.”

Vân Khâm không giải thích Mai Nhiễm Y đã truyền thụ cho mình kiếm chiêu này trong tình huống nào, bởi vì chuyện đó khá dài, bây giờ không phải là thời điểm để kể chuyện. Vừa rồi khi ở đầu cầu Tây Nam nàng phải dùng Uẩn Hoa kiếm ra tổng cộng năm chiêu mới đánh gục được một tên, nhưng bây giờ, ở đây, nàng chỉ cần dùng một chiêu đã hạ được hai tên. Đó không phải vì cảnh giới của nàng tiến bộ trong thời gian ngắn, mà vì nàng đang đánh cược.

Thế kiếm của Mai Nhiễm Y nàng học đã lâu, nhưng trừ lúc đấu tay đôi với Trọng Phong trong đại điện hôm đó ra thì nàng chưa dùng lần nào nữa, vì nàng không nắm chắc.

Kiếm chiêu này chỉ có một chiêu, một chiêu giáng xuống bất kể sinh tử vẫn chỉ có một chiêu, nàng chưa thể thay chiêu và thu chiêu tự nhiên như Mai Nhiễm Y, cho nên nếu trong một chiêu không diệt được kẻ địch, thì có lẽ nàng sẽ chết.

Nàng không phải người sẵn lòng mạo hiểm nên trước giờ chưa dùng tới nó, nhưng bây giờ theo Mộ Sơ Lương tới đây, nàng biết bản thân mình đang mạo hiểm. Hiện tại thân thể Mộ Sơ Lương suy yếu, họ chỉ có hai người, nàng nhất định phải mạnh mẽ hơn mới có thể đi tiếp với Mộ Sơ Lương, thế nên nàng không tiếc mạo hiểm dùng tới chiêu này.

Cũng may là nàng thành công.

Một chiêu này không chỉ là một chiêu bình thường mà còn là một cái hố sâu, một cái hố sâu ở phương diện kiếm đạo.

Bây giờ nàng đã nhảy qua nó rồi.

Sắc mặt của Vân Khâm vẫn như thường, dường như chẳng quá vui mừng khi kiếm đạo của mình có bước đột phá, bởi vì nàng biết thế này vẫn chưa đủ, sự chênh lệch giữa nàng và Mộ Sơ Lương còn rất xa, nàng không muốn trở thành gánh nặng cho y.

“Sư huynh, chúng ta đi thôi.” Vân Khâm bước tới trước Mộ Sơ Lương.

Mộ Sơ Lương thu lại nụ cười, gật đầu rồi sóng bước với Vân Khâm lên cây cầu xích sắc.

Phong cảnh trên cầu rất đẹp, gió thổi vi vu trăng sáng vằng vặc, bên dưới còn vọng lên tiếng sóng biển rì rào, bóng trăng in lên mặt biển dao động bập bềnh tỏa ra quầng sáng nhạt.

Nếu không có sương mù phiêu đãng ở xa xa thì sẽ đẹp hơn nữa.

Tiếc là Vân Khâm chẳng còn lòng dạ đâu để ngắm cảnh, nàng chỉ muốn nhìn người, hoặc phải nói người trước mắt chính là phong cảnh của nàng.

Ánh mắt nàng như đóng đinh lên người Mộ Sơ Lương, cực nghiêm túc, cực chuyên chú, cứ như đang suy tư, cũng như chẳng nghĩ gì.

Có lẽ vì ánh mắt này nóng rực quá sức, khiến Mộ Sơ Lương vốn đang đưa mắt nhìn về phía Viêm Châu xa xa không nhịn nổi phải quay đầu sang, cười hỏi: “Muội đang nhìn gì?”

Đáp án của câu hỏi này chẳng cần nghĩ làm gì, Vân Khâm trả lời nhanh gọn: “Nhìn sư huynh.”

Câu trả lời này thật sự quá nhanh quá bất ngờ, khiến cho lão hồ ly thích làm bộ làm tịt như Mộ Sơ Lương khi nghe phải câu này cũng đứng khựng lại.

Cũng may Vân Khâm đã bồi thêm ngay sau đó: “Muội lo cho thân thể của sư huynh.”

Ánh mắt của Mộ Sơ Lương hơi xao động, lúc này mới cất bước đi tiếp: “Dù sao trước khi làm xong chuyện ta cũng không chết được, sư muội yên tâm.”

Trước đó, Vân Khâm luôn tin tuyệt đối vào từng câu từng chữ của Mộ Sơ Lương, nhưng câu này lại khiến nàng hơi do dự. Nhưng nàng không nói ra suy nghĩ này mà chỉ đi theo sau lưng Mộ Sơ Lương, hỏi nhỏ: “Chuyện sư huynh phải làm rốt cuộc là gì thế?”

Mộ Sơ Lương không dừng chân, hai người một trước một sau đi băng qua cây cầu xích sắc dài tít tắp, tấm ván dưới chân khẽ vang động theo bước chân nghe hết sức tĩnh mịch: “Mười năm trước ta đã từng tới Doanh Châu.”

“Ta gặp đảo chủ của Thập Châu, nhưng khi đó đảo chủ của Thập Châu không phải là đảo chủ bây giờ.” Khi Mộ Sơ Lương nói tới chuyện này trong giọng điệu chẳng có cảm xúc gì, vẫn đều đều bình thản: “Hiện tại có lẽ phải gọi y là lão đảo chủ mới đúng. Mục đích ban đầu của lão đảo chủ khi thành lập Thập Châu là muốn cứu những người không thể nào đặt chân lên Trung Nguyên được nữa, để cho họ có cuộc sống yên tĩnh ở nơi tiên cảnh đào nguyên này, cho nên nơi này thu nhận rất nhiều người không có nhà để về.”

“Chẳng qua thời gian trôi qua, người của Thập Châu ngày một nhiều hơn, tu vi cũng ngày một cao, suy nghĩ lệch lạc cũng ngày một nhiều, lão đảo chủ cũng bắt đầu phát hiện ra điều bất thường, y nghĩ phải làm một điều gì đó, thế nên y tìm ta tới Doanh Châu.”

Doanh Châu là hòn đảo trung tâm của Thập Châu, và cũng là nơi ở của tổng đảo chủ Thập Châu.

Đây là lần đầu tiên Vân Khâm được nghe bí mật liên quan tới Thập Châu, nàng không dằn được hỏi tới: “Tại sao là huynh?”

Mộ Sơ Lương mỉm cười, đáp rất nhanh như thể biết trước Vân Khâm sẽ hỏi câu này: “Vì thanh danh của ta mọi người đều biết, trong toàn Trung Nguyên thời bấy giờ chỉ có ta là đáng tin tưởng nhất, cũng là người đáng phó thác nhất.”

Vân Khâm phát hiện về mặt tự khen mình trước giờ Mộ Sơ Lương chưa hề kiệm lời chút nào.

Mộ Sơ Lương không cảm thấy mình khen mình có gì không đúng, bởi vì y nói đúng sự thật, thế là cứ thản nhiên nói tiếp: “Lão đảo chủ nói với ta một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Y nói cho ta biết rằng y sắp chết.”

Bước chân của Vân Khâm đột ngột chững lại, hỏi với giọng khó hiểu: “Chẳng phải thực lực của lão đảo chủ cao cường, vốn là tiên nhân sắp phi thăng sao? Tiên nhân cũng sẽ chết sao?”

Mộ Sơ Lương đáp với giọng khẳng định: “Tiên nhân cũng sẽ chết, chỉ cần tiên lực cạn kiệt thì cách cái chết rất gần.”

Vân Khâm vẫn chưa hiểu, Mộ Sơ Lương bèn giải thích tiếp: “Lúc ta gặp y thì y đã cạn kiệt tiên lực, cách cái chết chẳng còn  bao xa. Y nói với ta chuyện mà y lo lắng nhất, chính là sau khi y chết, nhị đảo chủ không cam lòng ở mãi trên đảo, muốn thao túng Thập Châu xuống tay với Trung Nguyên, vì vậy y đã cố tình lưu lại một món đồ cho ta, một thứ có thể đối phó với nhị đảo chủ.”

Mộ Sơ Lương nói tới đây thì sửa lời: “Bây giờ phải gọi là đảo chủ Thập Châu thì đúng hơn. Nếu một ngày nào đó y không còn và nhị đảo chủ thật sự nhắm tới Trung Nguyên thì chỉ có món đồ này có thể ngăn cản hắn.”

Câu này của Mộ Sơ Lương khiến Vân Khâm tò mò: “Rốt cuộc đảo chủ Thập Châu mạnh tới mức nào?”

Đây là vấn đề mà nàng luôn muốn biết, cũng là vấn đề mà nàng luôn muốn hỏi.

Nghe thấy câu hỏi của Vân Khâm, ngay cả Mộ Sơ Lương cũng thấy khó mà trả lời, hai người lúc này đã đi tới giữa cầu, cây cầu này thật dài, trước sau đều mờ mịt trong sương mù không thể nhìn rõ, ánh mắt y nhìn về đầu cầu chìm trong màn sương bên kia, nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: “So với mọi thứ mà muội tưởng tượng, đều mạnh hơn.”

Đây là một khái niệm rất mơ hồ, nhưng đã đủ để người nghe hiểu được.

Cho nên nếu không có món đồ lão đảo chủ để lại thì họ hoàn toàn không thể đánh bại người đó.

Vân Khâm hỏi tiếp: “Vậy thứ lão đảo chủ để lại bây giờ ở đâu?”

“Ngay tại nơi chúng ta muốn đi, Doanh Châu.” Giọng của Mộ Sơ Lương nhẹ bẫng, đầu ngón tay chỉ vào bóng đêm, cũng chẳng biết đó có phải là hướng của Doanh Châu hay không, nhưng rõ ràng y không suy tính nhiều như vậy, mà chỉ đắn đo một chuyện khác: “Thứ đó được lão đảo chủ giấu ở đâu chỉ có mình ta biết, thế nên cao thủ của Thập Châu sẽ bắt ta đến đó.”

“Chúng ta phải cẩn thận hơn, không thể bị đảo chủ hiện giờ phát hiện ra hành tung, không thì chưa tìm được đồ chúng ta đã mất mạng trước rồi.”

Lúc Mộ Sơ Lương thốt ra câu này giọng điệu có vẻ nghiêm túc hiếm có, thế nhưng, nếu để người ngoài nghe thấy thì nhất định sẽ thấy hết sức nực cười.

Muốn tìm đồ dưới mắt của đảo chủ hùng mạnh đến mức không tưởng, đây gần như là chuyện quá sức viễn vông. Họ muốn tới Doanh Châu thì nhất định phải vượt qua tám hòn đảo trong Thập Châu, mà trên những hòn đảo này chẳng biết họ sẽ gặp bao nhiêu kẻ địch, giáp mặt với bao nhiêu trận đánh, có khi họ vừa mới đặt chân lên Doanh Châu đã bị đảo chủ phát hiện ra khí tức, có khi họ vừa thấy mặt đã bị đảo chủ đánh tả tơi chẳng còn sức chống trả, nhưng khả năng lớn nhất là họ cơ bản không thể tới được Doanh Châu mà chết ở dọc đường cũng nên.

Vân Khâm không biết đến cùng thì vì sao Mộ Sơ Lương lại có lòng tin thốt ra câu ấy, nàng chỉ biết bây giờ mình đã hiểu tại sao y lại nói đây là chuyện hơi điên rồ, dưới con mắt của người bình thường thì đây không phải chỉ hơi điên, mà là quá điên mới đúng.

Đầu cuối của cây cầu đã hiện rõ dần trong màn đêm, Mộ Sơ Lương và Vân Khâm gần như dừng bước cùng một lúc, bởi vì họ phát hiện ở đầu cầu có một người đang ngồi.

Khác với Lưu Châu, canh giữ ở đầu cầu Viêm Châu chỉ có một người, nhưng từ cảm giác giá rét và đáng sợ phát ra từ người nọ, hai người có thể đoán ra cảnh giới của người này đã vượt qua lục cảnh.

Vân Khâm biết, cao thủ Trung Nguyên tổng cộng chia làm lục đẳng, lần lượt là Bạch Nghiệp cảnh, Kim Dương cảnh, Xích Diễn cảnh, Thanh Viêm cảnh, Tử Tiêu cảnh, Huyền Nguyên cảnh.

Hiện tại Vân Khâm đang ở cảnh giới Thanh Viêm, còn Mộ Sơ Lương là Tử Tiêu.

Song người này rõ ràng đã không còn nằm trong sáu cảnh giới này, trên cảnh giới Huyền Nguyên là gì Vân Khâm không biết, đối với nàng nó quá mức xa xôi.

Nhưng Mộ Sơ Lương đã cho nàng đáp án, y nhìn chăm chú người ở đầu cầu, trầm giọng nói: “Thái Định.”

Kẻ đứng chắn ở đầu cầu là một cường giả đã vượt qua lục cảnh, bước vào cảnh giới Thái Định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK