Hai người cùng trở về nhưng không ai nói với ai, duy trì bầu không khí trầm mặc xa cách, thậm chí bát gia còn không để cho Phó Tuyệt Ca hầu hạ. Mọi người trong Di Tình Thư Sử lờ mờ đoán ra gì đó nhưng không dám nói thẳng, có vẻ như bát gia và Phó cô nương cãi nhau rồi.
Đôi tình nhân trẻ tuổi tuy thường xuyên quấn quít nhưng vẫn có lúc xảy ra mâu thuẫn, bị đánh gục hay dễ dàng vượt qua phải xem vào tình cảm hai người thâm sâu bao nhiêu.
Phó Tuyệt Ca không nói, Đông Phương Tầm Tuyết cũng không nói, hai người ban ngày chạm mặt liền vội vã chuyển đi tầm mắt. Chính vì buông không được tôn nghiêm, sợ phải tổn thương mà che giấu tình cảm dưới đáy lòng.
Nàng hiểu, bát gia cũng hiểu, chỉ là không muốn nói.
Tình yêu là một thứ gì đó rất huyền diệu, ngay cạnh bên vẫn cảm thấy không đủ, xa cách lại đau đớn như đánh mất linh hồn. Chấp niệm là tâm ma quẩn quanh không lối thoát nhưng cam nguyện chìm đắm trong mật ngọt ái tình. Không nhất định phải đi dưới cơn mưa thu hối hả nhưng lại không thể ngừng tìm kiếm thân ảnh dưới màn mưa.
Đôi khi để hiểu một người giống như không mang ô đi dưới mưa, phải thấm ướt mới biết lạnh lẽo.
Kiếp người tựa ánh đèn vụt tắt trong đêm đen, quay lại chỉ còn một mảng trống rỗng thê lương. Phó Tuyệt Ca từng ôm ấp hy vọng đi trên con đường tối tăm, thứ nàng tìm không phải tình yêu bất diệt mà là người từng sống trong hồi ức.
Tương tư là độc dược không có thuốc giải, cố ngậm chặt trong miệng khước từ mật ngọt bày ra trước mắt. Rõ ràng không nhất thiết phải là đối phương, nhưng vẫn cố chấp không chịu buông bỏ. Hàng trăm hàng vạn con người bước qua cuộc đời, ngoảnh đầu lại trong mắt chỉ duy nhất một thân ảnh.
Phó Tuyệt Ca từng có một giấc mộng, nàng mộng thấy bản thân ngồi trong kiệu hoa bên ngoài tiếng cười nói xen lẫn tiếng kèn nhạc inh ỏi. Ánh nắng ấm áp len lỏi qua mành vải, mơ hồ nhìn thấy A Xán cùng nha hoàn nào đó vui vẻ tán gẫu. Kiệu hoa đi rất lâu rồi dừng lại, một tiếng đông thật khẽ do đạp vào kiệu hoa phát ra, trước mắt xuất hiện một cánh tay nhẹ nhàng đem mành vải vén qua một bên. Trong mộng Phó Tuyệt Ca ngàn vạn lần hy vọng sẽ nhìn thấy gương mặt bát gia, nhưng không, người vén mành kiệu vẫn là Đông Phương Tầm Liên.
Gió thổi rát hai mắt lại không thể khóc tiếp, có những người từ đầu đã định hữu duyên vô phận…
Một ngày xuân gió thổi lay động nhành lan treo trên cửa sổ, khói trầm lãng đãng bay. Tiếng bước chân giữa một trưa mùa xuân phát ra đặc biệt rõ ràng, dựa theo tiếng bước chân mà phán đoán rất có thể là một cô nương trẻ tuổi. Động tác tay thoáng khựng lại, hơi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa vừa vặn phát hiện Phó Yên Ca đứng sau thềm.
Phó Tuyệt Ca giữ nguyên tư thế châm trà, nước trà sóng sánh tràn ra mặt bàn.
“Cô nương!” A Bích kêu to thu hút sự chú ý của Phó Tuyệt Ca: “Nước trà đổ rồi, cô nương cẩn thận phỏng.”
“X-Xin lỗi, vô ý quá.”
Hoảng thủ hoảng cước đem ấm trà đặt lại lên than lô, tìm kiếm trong tay áo khăn lụa ra sức chà lau mặt bàn.
“Tam muội vẫn bất cẩn nhỉ?” Phó Yên Ca ôm tập thi thư bước vào Di Tình Thư Sử, hướng người ngồi trên thư án mỉm cười: “Bát gia không phiền khi ta đến thỉnh giáo ngài chứ?”
Đông Phương Tầm Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, do dự một lúc rồi chỉ tay vào vị trí đối diện: “Thỉnh.”
Phó Yên Ca vui vẻ bước đến thư án khom người hành lễ, tao nhã vén váy ngồi xuống nệm vải. Cô nương thiên sinh mệnh cách phượng hoàng dù là tác phong hay thần thái đều khác xa tất cả quân quý bình thường, dường như trên người luôn tỏa ra một loài hào quang đặc biệt.
Khẽ dời đi ánh mắt, Phó Tuyệt Ca chua chát cười nhạo bản thân, nàng lấy gì để so sánh với Phó Yên Ca chứ?
“Cô nương…” A Bích rụt rè bước đến bên cạnh nàng thì thầm: “Phó nhị cô nương ngày nào cũng tìm cơ hội đến gặp bát gia, ngài lẽ nào không sốt ruột? Hay là nô tỳ đến giúp cô nương nói một tiếng, bát gia thích ngài như vậy nhất định sẽ cự tuyệt Phó nhị cô nương.”
“Không cần đâu.” Phó Tuyệt Ca đứng từ xa quan sát hai người bàn luận thi thư, ngón tay vô thức siết chặt trản trà đến trắng bệch: “Có những người được sinh ra chỉ để làm nền cho kẻ khác.”
“Hả?”
Đem hai trản trà đặt vào khay, Phó Tuyệt Ca quay sang A Bích nhắc nhở: “Ngươi mang trà cho bát gia và Phó nhị cô nương, ta ra ngoài quét dọn.”
“Ách, hảo.”
A Bích ngơ ngác nhìn theo Phó cô nương càng đi càng xa, trong lòng nghi hoặc, hai người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?
Phó Yên Ca liếc mắt nhìn, đắc ý kéo khoé môi: “Bát gia tài học cao thâm Yên Ca bì không kịp, mong có thể được lĩnh giáo nhiều hơn.”
A Bích đem trản trà đặt xuống thư án: “Bát gia, Phó nhị cô nương thỉnh dùng trà.”
Cánh tay cầm sách thoáng run rẩy, mắt vẫn chăm chú dán vào nội dung trong sách nhưng hồn chẳng biết đã thả đi nơi nào.
“Tiểu ngốc đâu?”
“Phó cô nương ra ngoài quét dọn rồi hay là nô tỳ giúp ngài gọi cô nương vào?”
Đông Phương Tầm Tuyết đặt lại quyển sách xuống bàn, giả vờ bình thản cầm trản trà lên uống một ngụm.
“Không cần, lui xuống đi.”
“Tuân mệnh.”
Ôm khay trà quay trở về trà án, A Bích hơi ngoái đầu nhìn, chán nản trút một tiếng thở dài. Rõ ràng thích đến như vậy vẫn phải giả vờ không quan tâm, đến người ngoài như nàng nhìn còn hiểu huống chi người trong cuộc.
Phát hiện sắc mặt bát gia không tốt, Phó Yên Ca suy nghĩ một chốc rồi cười nói: “Có phải lệnh muội đã làm gì khiến bát gia phật ý không? Nếu thật ta nhất định hảo hảo giáo huấn lại nàng.”
“Không có.” Đông Phương Tầm Tuyết thổi lá trà trên mặt nước, vân đạm phong khinh đáp lời: “Lệnh ái còn gì không hiểu cứ hỏi nếu không còn gì nữa có thể trở về.”
“Bát gia sao lại lạnh lùng như vậy? Chẳng phải chúng ta từng là thanh mai trúc mã sao?” Phó Yên Ca áp tay lên má trút tiếng thở dài: “Yên Ca vẫn còn nhớ ngài lúc đó còn cùng ta và phụ thân ăn cơm chung một bàn, cùng nhau đá túc cầu, lẽ nào ngài đều quên rồi?”
“Ta không quên.”
“Vậy bát gia có thể cùng ta hồi phủ ăn một bữa cơm không? Giống như trước kia chúng ta cùng nhau tán gẫu dùng thiện, sau đó đến hoa viên bắt hồ điệp.”
“Lệnh ái vẫn không hiểu sao?” Đông Phương Tầm Tuyết dời tầm mắt từ nước trà trong trản đến gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Phó Yên Ca: “Hoàng hậu nương nương nói với ngươi những gì ta không quan tâm, nhưng mong ngươi đừng xem là thật. Ta trước nay chưa từng nghĩ sẽ thú ngươi cũng chưa từng là thanh mai trúc mã của ngươi, xin đừng ra ngoài nói lung tung những chuyện này.”
Nháy mắt mặt Phó Yên Ca cắt không còn giọt máu, gượng gạo nở nụ cười: “Bát gia nói gì Yên Ca nghe không hiểu.”
“Ta biết ngươi vì Hoàng hậu nương nương mới đến đây, nhưng mong ngươi hiểu ta đã có người mình thích rồi. Dù cho nàng không thích ta thì ta vẫn không thể thú ngươi, đó là phản bội ngươi cũng là phản bội chính bản thân ta.”
“Lẽ nào Yên Ca có chỗ nào không xứng đáng với ngài sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết lắc đầu: “Không có, cô nương rất tốt, cho nên không cần phải day dưa với loại người như ta.”
“B-Bát gia ngài không nghĩ kĩ lại sao? Yên Ca có thể đợi được ngài, chúng ta trước đây cũng coi như có quen biết, ngài thú ta sẽ không chịu thiệt thòi đâu!” Phó Yên Ca khẩn trương nắm lấy bàn tay bát gia, lòng bàn tay chẳng biết từ lúc nào rịn ướt mồ hôi: “Hoàng hậu nương nương đã nói người thích hợp với bát gia nhất chính là Yên Ca, ngài sẽ không tìm được người thứ hai như ta.”
“Phải đến bao giờ ngươi mới chịu hiểu đây?”
“Yên Ca hiểu, đều hiểu những gì ngài nói, chỉ là…”
“Lệnh ái nhiêu đây đủ rồi.” Đông Phương Tầm Tuyết lạnh lùng rút tay lại, ánh mắt sa sầm nhìn không ra cảm xúc: “Ta đã có ý trung nhân không phải nàng sẽ không thú, thay vì lãng phí thời gian ở chỗ ta xin lệnh ái tìm người khác tốt hơn.”
Phó Yên Ca suy nhược ngã ngồi xuống nệm vải, ngỡ ngàng không tin vào tai mình, nàng chính là không ngờ có người dám cự tuyệt nàng. Cô nương thiên sinh mệnh cách phượng hoàng trăm năm hiếm gặp lại chẳng là gì trong mắt bát gia.
“Yên Ca hiểu rồi…” Phó Yên Ca kiên cường không khóc, nhất là trước người vừa cự tuyệt nàng: “Làm phiền rồi, nhưng Yên Ca sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Dứt câu liền ôm thi thư đứng dậy rời khỏi Di Tình Thư Sử, tóc dài đong đưa đẹp đẽ như ánh nắng xuân phủ trên cánh hoa lan. Phó Yên Ca bước ra cửa liền trông thấy Phó Tuyệt Ca, lửa giận từ nơi nào ùn ùn kéo đến, từng bước vững chãi đến trước mặt đối phương.
Phó Tuyệt Ca cũng nhận ra có người đến gần, hơi ngoái đầu nhìn lại, quả nhiên là Phó Yên Ca.
“Nhị tỷ an hảo.”
“Tam muội cũng vậy.” Phó Yên Ca chỉnh sửa hoa nhung trên búi tóc, tựa tiếu phi tiếu mở lời: “Không biết tam muội có rảnh không? Cùng tỷ tỷ ôn chút chuyện cũ được không?”
Trước nay Phó Yên Ca và nàng nước sông không phạm nước giếng, gặp nhau cũng chẳng vui vẻ gì, hôm nay lại chủ động muốn cùng nàng ôn chuyện cũ nhất định không có ý tốt. Bất quá Phó Tuyệt Ca tìm không ra lời cự tuyệt, đành đem kéo cắt cỏ đưa cho cung nữ bên cạnh cùng Phó Yên Ca ra ngoài nói chuyện.
Phó Yên Ca đi trước Phó Tuyệt Ca theo sau, hai người đi đến con đường nhỏ vắng người thì dừng lại.
Nắng xuân soi trên tường cung lạnh lẽo, khí lạnh vờn đùa trên da thịt trắng tuyết. Cung nữ lâu lâu bưng chậu nước đi ngang qua chỗ hai người, có vẻ như các nàng đang đứng ở con đường gần với Hoán Y Cục.
“Đã lâu không gặp, ngươi khác xưa không ít nhỉ?”
“Đa tạ nhị tỷ khen ngợi, nhị tỷ cũng vậy, xinh đẹp không ít.”
“Là lẽ dĩ nhiên thôi.” Phó Yên Ca vẫn mân mê hoa nhung trên búi tóc, kiêu ngạo khoe khoang với nàng: “Ngươi có biết thứ trên búi tóc ta là gì không? Chắc là ngươi cũng không nhận ra đâu. Đây là kim điền* chính tay Hoàng hậu nương nương tặng cho ta, cung nữ như ngươi cả đời cũng chưa được nhìn thấy qua.”
(Hoa vàng cài đầu, một loại trang sức ngày xưa)
Phó Tuyệt Ca không cho ý kiến, ngây người nhìn kim điền sắc sảo trên búi tóc Phó Yên Ca, trong lòng nảy sinh một tia ghen tỵ.
“Nhị tỷ cài rất đẹp, rất hợp với ngươi.”
“Bất quá kim điền bẩn rồi.” Phó Yên Ca rút kim điền trên búi tóc ném xuống đất, cao ngạo giương mắt nhìn Phó Tuyệt Ca: “Nhặt lên, giúp ta lau sạch, cẩn thận đừng làm hỏng, ngươi có bán mạng cả đời cũng không đủ đền đâu.”
Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn Phó Yên Ca rồi nhìn kim điền trên mặt đất, nữ nhân này cũng chỉ muốn ức hiếp nàng. Nếu nàng không làm không biết lời lẽ khó nghe thế nào truyền đến tai Hoàng hậu nương nương. Mười ngón tay hết siết rồi thả, chậm chạp khom người nhặt kim điền lên.
Còn chưa kịp ngẩng đầu đã bị Phó Yên Ca một cước đạp ngã xuống, mũi giày thêu đẹp đẽ chuẩn xác giẫm lên bàn tay nàng.
“Nghe nói ngươi tú hoa rất đẹp, đánh đàn rất hay còn biết nấu ăn làm bát gia vui lòng có phải không?” Phó Yên Ca nghiến chặt bàn chân, từ trên nhìn xuống Phó Tuyệt Ca đang cố rút bàn tay: “Dựa vào ngươi cũng dám tranh người với ta? Tiện nhân Lưu thị dạy ngươi như vậy sao? Hả?”
Phó Tuyệt Ca nghiến chặt răng không trả lời, cố hết sức rút tay nhưng bất thành, lòng bàn tay trực tiếp ma sát với mặt đất truyền đến cảm giác đau nhói. Không được, nếu bị giẫm hỏng nàng sẽ không thể tú hoa đánh đàn.
“Nhị tỷ đây là Tử Cấm Thành, ngươi dám làm càn không sợ Hoàng hậu nương nương tức giận sao?”
“Hoàng hậu nương nương sẽ không tức giận với ta, ngài còn muốn ta làm đích nương tử cho bát gia đây.” Phó Yên Ca hạ thấp người xuống, chuẩn xác túm lấy búi tóc Phó Tuyệt Ca kéo mạnh lên: “Đừng tưởng ta không biết, ngươi câu dẫn bát gia khiến ngài thần hồn điên đảo mà cự tuyệt ta. Nhưng sớm thôi ta sẽ lột mặt nạ của ngươi xuống, để bát gia thấy rõ ai mới là người phù hợp với ngài nhất.”
Phó Tuyệt Ca nén nhịn đau đớn cố đẩy bàn chân Phó Yên Ca: “Nhị tỷ có bản lĩnh cứ nói thẳng với bát gia, hà tất giày vò ta như vậy?”
“Ngươi còn dám nói?!”
Hổ thẹn đè nén mấy ngày qua không chỗ trút liền trút hết lên người Phó Tuyệt Ca, hung hăng nhấc chân đạp thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn đến đáng ghét. Dựa vào cái gì tiểu tiện nhân này trưởng thành xinh đẹp như vậy, dựa vào cái gì bát gia lại thích ả chứ không thích nàng?
“A!”
Phó Tuyệt Ca ăn đau ngã xuống đất, cảm giác có gì đó rất nóng từ trên đỉnh đầu chảy xuống. Bên tai truyền đến tiếng lộc cộc, Phó Tuyệt Ca đau đớn giãy dụa, bao nhiêu năm Phó Yên Ca vẫn không chịu tháo miếng thiết dưới đế giày.
“Ây u, mặt nhỏ bị thương rồi?” Phó Yên Ca túm lấy cằm nàng nhấc lên một đoạn: “Hảo đáng thương, ta không cố ý đâu, là ngươi không cẩn thận ngã vào tường nha.”
“Ngươi muốn thế nào mới tha cho ta?”
“Quỳ xuống sủa tiếng chó cho ta nghe, cảm thấy vui vẻ ta sẽ tha cho ngươi.”
Phó Tuyệt Ca siết chặt nắm tay, hận không thể muốn kiếm xuyên chết Phó Yên Ca.
“Mau sủa a, bản lệnh ái đang cao hứng, nói không chừng có thể thưởng ngươi mấy cục xương nha.”
“Lệnh ái đang làm cái gì vậy!?”
Phó Yên Ca nghe động lập tức rút chân lại, nhận ra cung nữ bên cạnh bát gia liền sợ đến mặt mũi trắng bệch, hoảng hồn khiếp vía xoay người bỏ chạy.
Mi Cát ba bước biến hai chạy đến đỡ Phó Tuyệt Ca đứng dậy: “Bát gia nói không sai, nhị lệnh ái thật sự không phải người tốt mà. Ngươi cũng thật, biết rõ ra đây sẽ bị chà đạp vẫn đi theo, có phải ngốc hay không?”
Lúng túng đưa tay lau máu trên trán, chút hơi tàn còn lại không đủ để nàng kể lể: “Ta không sao.”
“Hảo, hảo, ta đưa ngươi về.”
Danh Sách Chương: