“Bát gia~”
Một phát nhảy lên chui vào lòng bát gia làm nũng, Phó Tuyệt Ca hạnh phúc cười cong mắt mèo. Đông Phương Tầm Tuyết sớm lấy làm quen, thoải mái dang tay ôm nàng bế lên cao, cảm giác giống như trưởng tỷ bế bồng ấu muội.
“Tiểu ngốc biết ta đến sao?”
“Hôm nay là ngày thứ bảy ngài nhất định sẽ đến thăm ta.” Chui đầu vào cổ bát gia cọ dụi một phen: “Tuyệt Ca nhớ ngài, muốn ngày ngày đều được gặp ngài đi chơi.”
“Là muốn đi chơi hay là muốn gặp ta nha?”
“Tất nhiên là muốn gặp ngài!”
Đông Phương Tầm Tuyết khanh khách cười, cố ý đề cao giọng cho mọi người cùng nghe: “Vậy hôm nay chúng ta chơi trốn tìm đi, tứ hoàng tỷ không đi theo ta càng trốn dễ dàng hơn.”
Lời này còn có ý khác chính là chúng ta cùng ra phố chơi, tứ hoàng tỷ không xuất hiện làm phiền! Quen biết tiểu ngốc chưa bao lâu mà bát gia đã bắt đầu lộ đuôi hồ ly rồi?
“Hảo a.”
Đông Phương Tầm Tuyết liếc mắt nhìn Mi Cát căn dặn: “Ta sẽ chơi trong viện, các ngươi cứ ở tiền sảnh đợi đi đừng tiến vào làm phiền bọn ta.”
Cũng không phải lần đầu bát gia bắt bọn họ đứng ngoài tiền sảnh, miễn không có gì nguy hiểm Mi Cát nhất định sẽ gật đầu đồng ý.
Hai đứa nhỏ vui sướng nắm tay nhau chạy về phía tiểu viện cũ kĩ lần trước, trải qua đám cháy nơi này trở này phế thất bỏ hoang không ai lai vãng, cơ hội đào tẩu thành công càng tăng thêm mấy phần. Theo lối cũ mon men đến gần cánh cửa hỏng cháy xém phân nửa, Đông Phương Tầm Tuyết dùng sức đẩy mạnh cửa ra, xong xuôi đâu đó Phó Tuyệt Ca mới bò từ từ qua bên kia tường.
Mất vài phân thời gian đã đào tẩu trót lọt, phấn khích nắm tay nhau chạy loạn trên đường lớn, cảm xúc không khác gì lần đầu tiên được ra khỏi phủ.
“Bát gia chúng ta đi đâu chơi đây?”
“Đi nghe hát khúc.”
Đông Phương Tầm Tuyết nhìn xung quanh xác định vị trí rồi dẫn theo Phó Tuyệt Ca cùng mình đến xướng phường. Trời đổ đại tuyết nên bá tánh cũng hạn chế ra đường, quanh đi quẩn lại chỉ còn vài gian hàng buôn bán, riêng khách điếm và xướng phường vẫn hoạt động náo nhiệt như mọi ngày.
Đúng lúc một lão đầu bán hồ lô đường đi ngang qua: “Hồ lô đây! Hồ lô đường đây!”
Phó Tuyệt Ca ngơ ngác nhìn theo lão đầu, chẹp chẹp miệng, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng ăn qua hồ lô đường, tò mò không biết nó có mùi vị ra sao. Tinh ý nhận ra ánh mắt tiểu ngốc không còn trên người mình nữa, bát gia ngoái đầu lại, quả nhiên đã bị hồ lô đường câu dẫn tâm trí.
“Đại thúc, ta muốn một xâu.”
Tròn xoe mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm bát gia: “Ngài thích ăn hồ lô đường sao?”
Đông Phương Tầm Tuyết nửa thật nửa đùa nói: “Tiểu ngốc chảy cả nước bọt ta còn không mua chẳng phải quá thất đức sao?”
“Ngài lại khi dễ ta!”
Phó Tuyệt Ca mạnh miệng nhưng giận không được bát gia, vừa thấy hồ lô đường liền vui vẻ trở lại: “Trông thật ngon.”
Đem tiền đặt vào tay lão đầu, Đông Phương Tầm Tuyết dịu giọng tri kỉ: “Ngươi ăn thử xem mùi vị thế nào?”
Há miệng cắn một ngụm, vị ngọt của đường và mùi thơm nhẹ của táo gai tràn ngập trong miệng, hóa ra hồ lô đường lại ngon đến như vậy. Xoay đầu xâu kẹo về phía bát gia, hai mắt mong chờ nàng thử một miếng.
Đông Phương Tầm Tuyết không nỡ lòng cự tuyệt, cầm lấy cả bàn tay bột mềm của Phó Tuyệt Ca, há miệng định cắn một ngụm trên kẹo hồ lô. Đáng tiếc, người không nên xuất hiện lại xuất hiện đoạt mất kẹo hồ lô, sẵn miệng cắn một ngụm lên chỗ Phó Tuyệt Ca vừa cắn.
Đồng tử một trận co rút, cảm giác hít thở có chút bất thông, qua mấy lần bị phỗng tay trên Đông Phương Tầm Tuyết mới dám kết luận tứ hoàng tỷ cố ý làm như vậy.
Rốt cuộc tứ hoàng tỷ muốn làm cái gì?
Phó Tuyệt Ca buồn bực nhìn sang bên trái, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Đông Phương Tầm Liên năm lần bảy lượt khiêu chiến giới hạn chịu đựng của nàng vậy thì nàng cũng không cần khách sáo nữa. Vốn định mở miệng oán trách thì bát gia đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Tứ hoàng tỷ hành xử càng ngày càng không đúng mực.” Đông Phương Tầm Tuyết hai chân mày nhíu chặt muốn dính cả vào nhau, lạnh lẽo phun ra từng chữ từng câu: “Thỉnh tứ hoàng tỷ sau này cư xử đúng mực hơn, đừng làm chuyện gì xấu mặt hoàng tộc.”
Hai mắt Phó Tuyệt Ca trợn to muốn rơi ra ngoài, đây là lần đầu tiên nàng thấy bát gia dùng giọng điệu này nói chuyện với tứ nhân tra!
“Ta hành xử như thế cũng chưa bằng bát hoàng muội đơn độc dẫn quân quý đi dạo phố, thật không ngờ lão bát ngươi tay chân nhanh nhẹn một sớm một chiều đã câu mất lệnh ái Công tước phủ.” Lại cắn một ngụm hồ lô đường, Đông Phương Tầm Liên đảo mắt nhìn hai người, ý vị thâm trường mở miệng: “Tam lệnh ái có vẻ không ngại ngùng.”
Lửa giận trực tiếp xông lên đỉnh đầu: “Ngài nói ai không ngại ngùng? Thế ngài đoạt hồ lô đường của người khác có thấy ngại ngùng không?”
“Không phải của lão bát mua sao? Bọn ta là tỷ muội tính toán chi chút chuyện nhỏ này.”
Vạn vạn không ngờ thiên hạ còn có người vô liêm sỉ như vậy, Phó Tuyệt Ca phì phì thở ra khói, đổi lại nàng lớn hơn vài tuổi sớm đã đánh chết nữ nhân xấu xa này!
Ánh mắt Đông Phương Tầm Tuyết trầm xuống một đoạn, lạnh nhạt nhìn tứ hoàng tỷ vẫn đang luyên thuyên, căn bản không thể nhượng bộ được nữa. Lần đầu có thể là đùa giỡn, lần hai có thể là cao hứng nhưng đến lần ba thì không ai có thể chịu đựng nổi, mà nàng cũng không phải con rối tùy ý người khác đùa giỡn.
“Tứ hoàng tỷ nếu đã nói như vậy thì phiền ngươi trả lại hồ lô đường cho ta.”
“Úc? Lão bát thật sự ích kỉ như vậy sao?”
“Phải.”
Đông Phương Tầm Liên cứng người, đánh giá sắc mặt lão bát quả nhiên không dễ coi đành trả lại hồ lô đường ăn dở cho nàng. Nha đầu này ngoài mặt ôn hòa không thích tranh chấp hơn thua nhưng nếu đụng trúng vẩy ngược nhất định sẽ hướng người khác nhe nanh múa vuốt, tốt nhất vẫn nên giữ thái độ dĩ hòa vi quý.
“Của ngươi.”
Đông Phương Tầm Tuyết không nhận lại mà tiếp tục nói: “Ta muốn tứ hoàng tỷ nhớ rằng, của ta thì chính là của ta, sau này đừng tùy ý cướp đoạt mà ảnh hưởng hòa khí tỷ muội.”
“Hảo, hảo, ngươi nói gì cũng đều đúng cả.”
Mắt thấy bầu không khí có chút nghiêm trọng Đông Phương Tầm Liên đành xuống nước lấy lòng: “Tiểu ngốc ngươi mau nói vài câu xem, lão bát giận ta mặt mũi đều biến thành xấu xí rồi.”
“Bát gia thế nào cũng uy phong hơn ngài.”
“Ta sao lại không uy phong?”
Phó Tuyệt Ca nhìn tứ nhân tra từ trên xuống dưới rồi bĩu môi không trả lời, quay sang bát gia làm nũng: “Ta còn muốn ăn hồ lô đường.”
Đông Phương Tầm Tuyết đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm lão đầu bán hồ lô rồi ôn nhu mở miệng: “Ta đi mua cho ngươi ngoan ngoãn ở đây chờ ta.”
“Hảo ni.”
Xung quanh người qua lại thưa thớt, tuyết lất phất bay bám một ít lên y phục. Phó Tuyệt Ca kiễng chân nhìn theo bóng lưng bát gia mà không để ý nón lông từ lúc nào đã rơi xuống, hai gò má nhiễm lạnh hồng nhuận như quả táo. Trong mắt trong tâm chỉ duy nhất một thân ảnh, bất kể là ai cũng không thay thế được.
Phát hiện nón lông của tam lệnh ái rơi xuống, Đông Phương Tầm Liên phong độ bước đến giúp nàng đội lại cẩn thận. Nào ngờ Phó Tuyệt Ca không những không cảm kích còn hoảng loạn tránh như tránh tà, dùng ánh mắt nghi hoặc xen lẫn cảnh giác mà quan sát nàng.
“Ta chỉ đang giúp…”
“Không cần.”
Phó Tuyệt Ca lạnh lùng cắt đứt lời Đông Phương Tầm Liên, tiếp tục kiễng chân trông ngóng bát gia.
“Ta nghĩ bản thân chưa làm gì đến mức bị ngươi chán ghét như vậy.” Đông Phương Tầm Liên có chút ấm ức mở miệng: “Lần đầu gặp ngươi đã bài xích ta, những lần tiếp theo cũng chẳng khá hơn, liên tục xem ta là địch nhân mà công kích. Rốt cuộc ta đã làm gì khiến ngươi phật ý?”
“Tứ gia đánh giá ta quá cao rồi, ta hoàn toàn không dám nhận hai từ ‘phật ý’.”
“Hẳn là ngươi đã hiểu lầm, có phải lão bát nói không tốt về ta trước mặt ngươi?”
Phó Tuyệt Ca nghe xong liền cười khẩy: “Bát gia không cần thiết phải nói xấu ngài trước mặt ta, vốn dĩ bọn ta chưa từng nói chuyện gì liên quan đến ngài.”
“Nếu không như thế tại sao ngươi lại có thái độ này với ta!?” Đông Phương Tầm Liên cực kì chán ghét ai đó xem nàng như vô hình rồi vứt bỏ ra sau lưng chẳng buồn đoái hoài: “Tam lệnh ái, hôm nay ta cũng thẳng thắn nói với ngươi, chúng ta hảo hảo làm hòa có được không?”
“Tùy ý ngài thôi, dù sao ta chưa từng tức giận ngài.”
Ta chỉ hận ngươi!
Đáy mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt, Đông Phương Tầm Liên thỏa mãn nhấc khóe môi: “Vậy thì tốt, lần tới các ngươi có đi đâu cứ báo ta một tiếng ta lập tức phụng bồi.”
Phó Tuyệt Ca không buồn trả lời, mắt thấy bát gia quay về liền vui vẻ chạy đến đón: “Bát gia!”
“Nón sao lại rơi rồi?”
Đông Phương Tầm Tuyết đặt xâu kẹo hồ lô vào tay tiểu ngốc rồi giúp nàng kéo nón lên che chắn đầu tóc. Động tác đặc biệt ôn nhu không khác tỷ tỷ chiếu cố muội muội, thậm chí còn chu đáo hơn như thế.
Tránh chuyện cướp kẹo hồ lô diễn ra lần nữa, Phó Tuyệt Ca đưa xâu kẹo đến bên miệng nàng giục: “Bát ăn mau ăn.”
“Ngươi cứ ăn đi.”
“Ngài mau ăn nha!”
Đông Phương Tầm Tuyết xấu hổ cúi đầu cắn một ngụm, hai gò má đỏ bừng chẳng biết vì lạnh hay lý do khác. Phó Tuyệt Ca hài lòng mỉm cười, giả vờ ‘vô ý’ cắn ngay chỗ bát gia vừa cắn, thỏa thích thưởng thức vị ngọt của đường và táo gai.
Mặt bát gia có điểm nóng, đi vài bước lại trộm nhìn qua tiểu ngốc hăng hái ăn kẹo hồ lô, nghĩ đến gì đó đột nhiên ngượng ngùng cúi đầu. Trước nay tiểu ngốc đối với nàng chưa từng phân ra ranh giới, hành động hôm nay tuy có chút thiếu e lệ nhưng vẫn đặc biệt khả ái ngây ngô. Cũng có thể do nàng suy nghĩ quá nhiều, chung quy tiểu ngốc vẫn còn non trẻ chưa hiểu hết ý nghĩa của hành động vừa rồi.
Trở về kiếp trước Đông Phương Tầm Tuyết ngày ngày đều ôm hy vọng tam lệnh ái thử một lần quay đầu nhìn ra sau sẽ lập tức nhìn thấy nàng.
Đáng tiếc, Phó Tuyệt Ca mười tám tuổi gả nhập tứ vương phủ.
…
Đông Phương Tầm Tuyết gặp gỡ Phó Tuyệt Ca vào ngày đại tuyết đầu tiên, năm đối phương tám tuổi còn nàng thì mười tuổi. Hành cung như thường lệ vắng vẻ không bóng người lai vãng, hôm ấy Đông Phương Tầm Tuyết khảo thí thua kém tứ hoàng tỷ một hạng mục mà ôm phiền não quay về cung Quý phi.
Chính lúc đó bắt gặp Phó Tuyệt Ca vốn đã nhập cung làm nữ sử của Ngự Vũ Phòng, đơn độc trong tiểu đình vắng vẻ luyện tập ca vũ. Khi ấy tuyết bay lất phất, hồng mai nở khắp con đường, hồng y của nàng như chìm đắm trong vạn tử thiên hồng khó lòng dứt ra.
Nho nhỏ thân thể vẫn chưa kịp trưởng thành, búi tóc vãng cao cao cài một đóa bách lí hương, uyển chuyển xoay người theo giai điệu tưởng tượng trong đầu. Gương mặt trắng trẻo vương vấn hai phần khả ái, đôi mắt phảng phất sầu muộn vô tình nhìn lướt qua còn nghĩ nàng đang khóc. Hồng tụ thỏa thích tung bay, tuyết trắng vẫn rơi, thân ảnh trong đình như hòa quyện vào khung cảnh xung quanh.
Đông Phương Tầm Tuyết tần ngần đứng bên ngoài nhìn ngắm tiểu cô nương đang luyện vũ rất lâu, trong lòng thầm nghĩ, không biết cô nương này đến từ đâu?
Với sự giáo dưỡng hà khắc của Quý phi nương nương Đông Phương Tầm Tuyết tất nhiên không dám càn rỡ bước vào bắt chuyện với nàng, chỉ biết đứng yên một chỗ mà không nỡ về.
Tiểu cô nương kia luyện tập rất lâu, quá giờ mùi mới chịu trở về dùng thiện, để lại đình viện vắng lặng đến thê lương. Bản thân Phó Tuyệt Ca không biết, khúc vũ nàng dành cả thanh xuân luyện tập biểu diễn cho Đông Phương Tầm Liên xem nhưng khiến Đông Phương Tầm Tuyết cảm động.
Tình cảm vốn đơn giản như vậy, khi chưa sở hữu thì tuyệt mỹ, khi có rồi là rác rưởi bên đường.
Đông Phương Tầm Tuyết gặp gỡ Phó Tuyệt Ca lần thứ hai vẫn trong hành cung vắng vẻ, lần này là Phó Tuyệt Ca nhìn thấy nàng trước tiên.
“Không biết vị quan nhân bên kia đến từ đâu sao lại đứng ở đây một mực nhìn ta luyện vũ?”
Bị bắt quả tang nhìn trộm Đông Phương Tầm Tuyết có chút bối rối: “Tại hạ Đông Phương thị Đông Phương Tầm Tuyết đã quấy rầy cô nương.”
“Nguyên lai là bát hoàng nữ.” Phó Tuyệt Ca vẫn đứng ở trong đình, hơi nâng tay áo che khuất gương mặt mình: “Không biết bát gia đến đây là có việc gì dạy dỗ?”
“Trùng hợp đi ngang qua nhìn thấy nàng một mình khiêu vũ trong đình nên mới mạo muội đến gần, không biết Phương Hoa lệnh ái đến từ đâu?”
“Phương Hoa tài nữ vạn kiếp là tấm gương cho nữ tử trong thiên hạ, tiểu nữ tử tài hèn sức mọn sao dám nhận hai từ phương hoa từ bát gia?” Phó Tuyệt Ca rụt rè hạ thấp tay áo nhìn thử gương mặt bát gia: “Tiểu nữ tử đến từ Khang Ninh Công tước phủ, Phó thị tam lệnh ái Phó Tuyệt Ca.”
Bao nhiêu ngày mòn mỏi chờ đợi cuối cùng cũng biết được tên cô nương khiêu vũ, Đông Phương Tầm Tuyết vui mừng tiếp lời: “Tuyệt Ca hai từ này rất có ý vị.”
“Tuyệt vọng trường ca.”
“Sao có thể đặt tên như thế này?” Bát gia hơi nâng mắt cười, gấp nhẹ quạt giấy trên tay: “Thiên hạ tuyệt ca, ý tứ này mới đúng.”
“Chỉ sợ khiến bát gia cười chê.” Phó Tuyệt Ca hạ tay áo xuống, lấy hết dũng khí tiến đến sát bậc tam cấp: “Tiểu nữ tử mỗi ngày đều đến đây ca vũ sợ đã làm phiền đến bát gia rồi.”
“Ta tất nhiên không phiền.”
Căn bản nàng cầu còn không được!
Đông Phương Tầm Tuyết ngập ngừng vài phân thời gian rồi nói tiếp: “Lệnh ái ca vũ đều tinh thông nếu có thể ngày ngày đều được xem nàng biểu diễn thì tốt biết mấy.”
Nghe mấy lời ca ngợi này Phó Tuyệt Ca tránh không khỏi xấu hổ, hai má đỏ bừng bừng như quả táo: “Tiểu nữ tử không dám khoa trương, nếu bát gia có ý tiểu nữ tử xin biểu diễu một khúc.”
Đáng tiếc, kiếp trước nàng chưa từng có một khúc vũ nào dành riêng cho bát gia.
Thẳng đến sau vài năm trở về từ Cao Ly, Đông Phương Tầm Tuyết phát hiện ánh mắt Phó Tuyệt Ca không còn nằm trên người nàng nữa mà hướng về thân ảnh khác, tứ hoàng tỷ Đông Phương Tầm Liên.
Nhân sinh đau thương nhất là gì?
Chính là nhìn nữ nhân mình yêu thương nhất ngồi kiệu hoa gả cho người khác.
Biết rõ Đông Phương Tầm Liên không tha thiết yêu thương gì Phó Tuyệt Ca nhưng căn bản nàng không đủ dũng khí để vạch trần, cũng không đủ dũng khí nhìn cô nương yếu đuối kia chịu tổn hại. Một mình gặm nhắm đau đớn chua xót, có khóc cũng phải lặng lẽ tìm một nơi không người mà rơi nước mắt.
Năm dài tháng rộng lặng lẽ ôm ấp bóng dáng một người là chuyện bi thống cỡ nào, nhưng Đông Phương Tầm Liên chấp nhận. Mãi đến một ngày nàng nhìn thấy Phó Tuyệt Ca ấm ức khóc trong Tứ vương phủ vì bị quan gia lạnh nhạt, còn phải chịu đựng chèn ép của thiếp thất. Lúc đó nàng chỉ nghĩ phải mong chóng cứu tiểu cô nương này ra, mang cho đối phương chân chính nhân sinh khoái hoạt. Mỗi ngày chăm chỉ tìm nhiều quân quý tư sắc đưa vào tứ vương phủ để thiếp thất chuyển sang đấu đá tranh sủng, sau đó mới bắt đầu nhúng tay thao túng quan lại trong triều.
Từng bước từng bước sắp xếp mang tiểu cô nương năm đó quay về bên cạnh nhưng nhân sinh có thể nào trọn vẹn?
Dù thân xác vùi trong tuyết lạnh, hơi thở có cạn kiệt thì nàng vẫn là khúc thiên hạ tuyệt ca trong lòng ta…
Danh Sách Chương: