Mục lục
Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi từ trong tủ một quả túc cầu da cá, Phó Tuyệt Ca cúi đầu hướng bát gia vẫy vẫy tay, đối phương liền từ từ hạ thấp người xuống đến khi chân nàng chạm đến mặt đất. Ngăn tủ quá cao chỉ có thể nhờ bát gia ôm nàng lên để lấy, quả túc cầu này Phó Tuyệt Ca vô tình phát hiện lúc cùng nương thân sắp xếp phòng ngủ.

Hai người tiếp tục nắm tay chạy ra ngoài sân, Đông Phương Tầm Tuyết phong độ nhường túc cầu cho Phó Tuyệt Ca đá trước.

“Chỗ sau lưng bát gia là đường biên.” Phó Tuyệt Ca không biết xấu hổ chỉ vào hai bạch mai cách chừng hai trượng vuông: “Đường biên đó là của Tuyệt Ca.”

Đông Phương Tầm Tuyết dở khóc dở cười: “Ngươi đúng là gian xảo, được thôi, đường biên của ngươi ở đó.”

Phó Tuyệt Ca hăng hái đặt túc cầu xuống đất, vung chân ngắn đá một cước. Lực đá của trẻ con không được bao nhiêu chỉ lăn được vài ba vòng thì dừng lại. Đông Phương Tầm Tuyết còn đang tính chạy về thủ đường biên, nhìn thấy cảnh này liền cười suýt ngất, xem chừng có kéo đường biên thêm nửa trượng Phó Tuyệt Ca cũng không đá được.

Hai má bánh bao nháy mắt đỏ bừng bừng lên, xấu hổ chạy lên vung chân đá thêm lần nữa. Lần này cũng không tốt hơn bao nhiêu, vừa vặn dừng trước mũi giày Đông Phương Tầm Tuyết.

“Đến lượt ta!”

Đông Phương Tầm Tuyết duỗi chân đá một phát túc cầu lăn vài chục vòng gần đến trước đường biên. Phó Tuyệt Ca hoảng thần nhấc chân ngắn đuổi theo, lạch ba lạch bạch đến chỗ túc cầu đá một cước, túc cầu lại lăn ngược trở về.

Có thể nhìn thấy bát gia cố tình nhường cho nàng chạy trước rồi lại đá trở về, Phó Tuyệt Ca giống như mao cầu lăn qua lăn lại đuổi theo túc cầu không biết mệt. Bát gia lại hăng hái bừng bừng đá một vòng xa tít tắp hại Phó Tuyệt Ca chạy muốn tắt thở. Cảm thấy tình hình không ổn, nếu còn chạy như vậy nhất định sẽ thua, lập tức khom người ôm túc cầu chạy đi.

Lưu thị bắt gặp nhi nữ gian lận liền khanh khách cười lớn: “A Xán ngươi xem, có thiên kim tiểu thư nào như nàng không?”

A Xán nhìn theo hai đoàn bột đuổi nhau trong sân cũng cười hùa theo: “Tam lệnh ái thật sự hoạt bát.”

Chạy đến đường biên thì đặt túc cầu xuống vung chân ngắn đá một cước, túc cầu không biết xấu hổ lăn thẳng qua đường biên. Đông Phương Tầm Tuyết không ngờ nha đầu này lại dám gian lận, vừa buồn cười vừa hừng hực ý chí chiến đấu gỡ lại bàn thua.

“Bát gia thua rồi!” Phó Tuyệt Ca duỗi ngón tay chỉ về phía túc cầu: “Ta đá qua đường biên, ngài đi nhặt túc cầu đi!”

“Hảo, ngươi hay lắm, lần này ta nhất định không thua!”

Đông Phương Tầm Tuyết nhặt lại túc cầu đặt xuống đất, một cước đá thẳng về phía đường biên của Phó Tuyệt Ca. Lực đạo rất lớn, túc cầu lăn đến cách khoảng đường biên nửa trượng, chỉ thêm một cước nữa sẽ trực tiếp vượt qua đường biên.

Phó Tuyệt Ca lạch bạch đuổi theo, duỗi chân muốn đá vào túc cầu. Lập tức cả người bị nhấc lên, bát gia đột ngột ôm nàng lên cao đồng thời duỗi chân đá túc cầu vượt qua đường biên.

“A!! Bát gia, ngài gian lận!”

A Xán che miệng khúc khích, quay đầu nhìn Lưu thị đang cười rộ lên: “Tứ nương tử, bát gia như vậy lại gian lận.”

“Hài tử mà, được chơi vui nhất định rất thích.”

Phó Tuyệt Ca chơi bẩn tiếp tục ôm túc cầu bỏ chạy, bát gia đuổi theo ôm nàng chạy ngược về đường biên, chưa kịp ăn gian đã bị phỏng tay trên. Há miệng la hét không biết mệt, mắt thấy sắp đến đường biên thì ném ngược ra sau, bản thân như cá chạch thoát ly ôm ấp của bát gia.

“Ngươi gian lận! Tuyệt Ca, ngươi chạy không thoát đâu!!”

“Hắc hắc! Bát gia chạy không bằng ta!”

Vung tay ngắn ném mạnh một phát, chó ngáp phải ruồi mà lăn qua đường biên, Phó Tuyệt Ca mừng rỡ la hét: “Vào rồi! Ta lại thắng bát gia rồi!!”

Đông Phương Tầm Tuyết khanh khách cười theo: “Ngươi xảo trá!”

“Bát gia không thắng được ta đâu.” Phó Tuyệt Ca chạy đi nhặt lại túc cầu, đứng ngay mép đường biên nói tiếp: “Ta sắp có thêm điểm nữa này.”

Ăn gian trắng trợn như thế chỉ có Phó Tuyệt Ca mới làm được!

Đông Phương Tầm Tuyết dựa vào lợi thế là tước quý nhanh như thiểm điện đoạt lại túc cầu trên tay Phó Tuyệt Ca, một phát ném mạnh về phía hai cây mai. Túc cầu như rơi xuống dốc trượt thẳng qua đường biên, sự việc diễn ra không đến một phân thời gian.

“Nha! Bát gia hảo lợi hại!” Phó Tuyệt Ca dụi mắt mấy lần, quả nhiên túc cầu đã vượt qua đường biên: “Ngài sao có thể ném qua được vậy?”

Đông Phương Tầm Tuyết nhe răng cười: “Có dạy ngươi cũng không làm được.”

Phó Tuyệt Ca phồng to hai má: “Bát gia khi dễ ta!”

“Hắc! Có muốn đấu nữa không?”

“Đấu! Ta nhất định phải thắng ngài!” Phó Tuyệt Ca sờ sờ cằm nghĩ ngợi, chỉ vào viện tử nói: “Ta có diều, chúng ta thả diều đi, ai thả xa nhất người đó thắng.”

Chỉ có thả diều mới không tốn nhiều thể lực, cơ hội thắng cũng sẽ cao hơn.

Từ nhỏ đến lớn Đông Phương Tầm Tuyết chưa từng thả qua diều, nghe có chút mới mẻ lập tức gật đầu đáp ứng. Thua cũng không sao, nàng chỉ muốn biết con diều có hình dáng như thế nào, liệu có giống trong văn thư miêu tả?

Phó Tuyệt Ca quay vào phòng tìm kiếm con diều mang ra cho bát gia, xấu xa cười lộ răng nanh nhỏ: “Ngài có biết thả hay không đó?”

“Khụ, tất nhiên.”

“Vậy ngài thả trước đi.”

Phó Tuyệt Ca ngồi xuống đất, ngước mắt chờ trông bát gia thả diều.

Đông Phương Tầm Tuyết có chút quẩn bách, còn nghĩ Phó Tuyệt Ca sẽ thả trước cho nàng xem, không nhờ nha đầu xảo trá này lại đẩy chuyện khó vào tay nàng. Lóng ngóng kéo dây ra, ném mạnh con diều lên bầu trời, kết quả không đoán cũng biết, con diều trực tiếp cắm đầu xuống đất.

“Hahahahaha!!!”

Cười đến ngã lăn xuống đất, Phó Tuyệt Ca chỉ vào bát gia trêu chọc: “Ngài căn bản không biết thả diều, hắc hắc, cười chết mất!”

Hai má nóng bừng lên, Đông Phương Tầm Tuyết xấu hổ muốn độn thổ, há miệng tính nói thì Lưu thị nhanh hơn một bước.

“Tuyệt Ca đừng càn rỡ, mau xin lỗi bát gia.”

Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn nương, lồm cồm bò dậy, nhăn nhở cười: “Hắc, xin lỗi, ngài buồn cười quá.”

“…” Đông Phương Cầm Tuyết vừa xấu hổ vừa thẹn thùng trừng mắt: “Ngươi còn dám cười?”

Phó Tuyệt Ca càng cười lợi hại hơn!

Lưu thị bất đắc dĩ để A Xán đẩy luân ỷ đến, nắm lấy gò má Phó Tuyệt Ca nhéo a nhéo: “Tam nha đầu, đừng nháo, mau hướng dẫn bát gia thả diều đi.”

Ý cười của Phó Tuyệt Ca cứng nhắc, chớp chớp mắt nhìn nương thân.

Đông Phương Tầm Tuyết tinh ý nhận ra bất thường, lập tức nhếch môi cười: “Ngươi cũng không biết thả?”

“Không có! Ta tất nhiên biết thả.”

Phó Tuyệt Ca máy móc nhặt con diều dưới đất lên, phủi phủi bớt bụi bẩn, trộm liếc nhìn nương thân cầu cứu. Nàng cũng chỉ định lấy diều ra trêu bát gia thôi, kì thật nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng thả diều qua.

Lưu thị nhìn sang chỗ khác, nghiệt ngươi gieo tự mà gánh lấy đi!

A Xán phốc một tiếng, che miệng nhẫn cười đến đổ mồ hôi lạnh.

Nương thân cứ như vậy bỏ mặc không lo, Phó Tuyệt Ca khóc không ra nước mắt, thử ném mạnh diều lên bầu trời. Kết quả không khác bát gia bao nhiêu, diều lần nữa cắm đầu xuống đất khiến bụi bay mù mịt.

“Hahahahaha!”

Lần này đến bát gia cười suýt ngất, nha đầu này mạnh miệng như vậy hóa ra cũng không biết thả diều!

Phó Tuyệt Ca thẹn quá hóa giận đá con diều hai cái: “Nó hư rồi nên không bay được nữa!”

Đông Phương Tầm Tuyết khanh khách cười lớn, tựa hồ chưa bao giờ cười sảng khoái như vậy: “Phải nha, hư rồi!”

“Ngài còn cười ta? Ngài cũng có thả được đâu!”

“Ta không có cười.”

“Ngài chảy nước mắt ra luôn kìa, còn nói không cười?”

“Hắc, ta không có cười, thật đấy!”

“Bát gia ngài xấu tính quá đi!!”

Lưu thị nhìn hai đoàn bột ra sức tranh cãi không khỏi dở khóc dở cười, khom người nhặt lại con diều, cẩn thận đánh giá hướng gió rồi ném lên. Quả nhiên diều thật sự bay lên cao, dây xành xạch xành xạch rời khỏi ống cuộn bằng tre.

Hai ấu hài ngừng tranh cãi ngẩng đầu nhìn bầu trời lộng gió, hai mắt mở to hết cỡ, hóa ra con diều có thể bay cao như vậy.

“Bát gia, Tuyệt Ca xem đi.” Lưu thị tỉ mỉ hướng dẫn hai nha đầu cách thả diều: “Muốn diều bay cao phải chọn hướng gió đúng, nếu không diều sẽ lại rơi xuống đất. Cứ nương theo gió mà thả dây, bay cao quá sẽ làm đứt dây, thấp quá sẽ rơi xuống, cho nên phải chú ý sức gió và độ cao của diều.”

Giao lại cuộn trúc cho Phó Tuyệt Ca, nàng hăng hái thả dây thêm một đoạn nữa, ngước mắt nhìn diều bay lượn trên bầu trời lộng gió.

“Bát gia ta thả được diều rồi này!”

Đông Phương Tầm Tuyết hiếu kì tiếp nhận cuộn trúc từ chỗ Phó Tuyệt Ca, dây xành xạch duỗi ra, con diều lại càng bay cao hơn nữa. Cảm giác điều khiển diều bay lượn trên bầu trời hóa ra lại vui sướng đến như thế, tựa hồ bản thân cũng đang bay cùng nó.

“Hóa ra là như thế.” Đông Phương Tầm Tuyết phấn khởi thả dây, đôi khi lại thu dây trở về tránh diều bay quá cao: “Tuyệt Ca, diều của chúng ta bay thật cao!”

Phó Tuyệt Ca nhìn không chớp mắt, sợ con diều sẽ bay đi mất, phấn khởi hét to: “Bay cao nữa đi! Bát gia, mau thả diều bay cao hơn nữa!”

Đông Phương Tầm Tuyết lập tức thả thêm dây, con diều uốn mình lượn trên bầu trời xanh, nắng ấm soi chiếu lên hai thân thể nhỏ bé. Nghe nói đặt mọi buồn phiền lên diều rồi thả đi thì sẽ không còn buồn nữa, nếu thật sự như vậy thì Phó Tuyệt Ca xin gửi tất cả u sầu của kiếp trước lên cánh diều.

Được một lúc dây diều đột nhiên căng đứt, cánh diều cứ thế bay đi mất.

Hai đứa trẻ ngẩng đầu nhìn theo phương hướng cánh diều mà tiếc nuối: “Bay rồi.”

Lưu thị đưa mắt nhìn theo rồi nhỏ giọng an ủi: “Diều cũng cũ rồi, thả một lúc dây sẽ đứt, lần sau sẽ mua cho ngươi con khác.”

Đông Phương Tầm Tuyết có chút luyến tiếc khoảnh khắc vui vẻ khi nãy, quay sang Lưu thị nói: “Tứ nương tử, lần tới ta sẽ đền ngài một con diều.”

“Không cần đâu, ta…”

Phó Tuyệt Ca đột nhiên lên tiếng cắt ngang: “Bát gia hôm nay chơi thả diều vui như vậy, có phải nên mang gì đó làm lễ vật không?”

Lưu thị tá hỏa quát khẽ một tiếng nhắc nhở: “Tuyệt Ca!”

Đông Phương Tầm Tuyết không giận trái lại còn cười rộ lên: “Ngươi làm sao biết ta có mang lễ vật?”

“Ngực áo ngài độn lên kìa.”

Phó Tuyệt Ca thản nhiên kiễng chân luồn tay vào ngực áo Đông Phương Tầm Tuyết lấy đồ ra, nguyên lai là một hộp gỗ nhỏ. Tính lắc thử nghe bên trong là gì thì bát gia đột nhiên ngăn cản, cẩn thận tiếp nhận hộp gỗ mở ra.

“Hồ điệp!?”

Đông Phương Tầm Tuyết chụp tay ngăn hồ điệp bay ra khỏi hộp: “Ta mới bắt được sáng nay, đây là con thủy lam sắc duy nhất ta tìm thấy trong cung Quý phi.”

“Ta rất thích!” Học theo bát gia chụp tay lại, nhìn hồ điệp đập cánh trong lòng bàn tay, hai mắt Phó Tuyệt Ca sáng lấp lánh như tinh tú: “Đẹp quá, ta chưa từng thấy hồ điệp thủy lam.”

“Trong cung Quý phi trồng rất nhiều hoa, nếu thấy thêm hồ điệp ta lại bắt cho ngươi.”

“Bát gia đã hứa rồi đấy nhé, không được quên đâu!”

“Tất nhiên.” Đông Phương Tầm Tuyết giúp nàng đặt hồ điệp vào hộp gỗ đã được đục những lỗ nhỏ: “Trước nuôi nó trong đây, ta tìm xem có cái lồng nào đẹp không sẽ mang cho ngươi.”

“Bát gia phải đặt hoa trong lồng nữa.”

“Hảo, ta sẽ dặn hạ nhân chuẩn bị.”

Cả hai ngồi xổm trên đất bàn về hồ điệp say sưa không biết mệt khiến Lưu thị có chút hồ đồ, bát gia sao lại nhiệt tình với nhi nữ nhà nàng như vậy? Lẽ nào còn có lý do khác mà nàng không biết?

Lưu lại chơi đến giờ dùng thiện bát gia mới chịu quay về cung, trước khi đi đã sai hạ nhân mang mấy đơn thuốc bổ và dược cao chữa thương. Phó Tuyệt Ca đích thân ra tận cửa phủ tiễn bát gia, hôm nay thật sự rất vui, nếu mỗi ngày đều trôi qua như thế thì tốt biết mấy.

Vừa quay vào phủ thì thấy Phó Yên Ca giận đỏ bừng mặt mũi, đột nhiên vung tay đánh tới tấp vào người nàng. Phó Tuyệt Ca không còn cách nào đành đứng yên chịu trận, đau đến chảy cả nước mắt.

“Nhị tỷ đừng đánh nữa!”

Phó Yên Ca điên tiết chuyển sang cào cấu: “Ngươi là đồ xấu xa! Ti tiện như nương thân của ngươi vậy! Phó Tuyệt Ca ngươi đi chết đi!!!”

Nha hoàn hoảng hốt chạy đến lôi nhị lệnh ái và tam lệnh ái sang một bên, cũng may cửa phủ đã đóng lại rồi bằng không người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá lệnh ái Công tước phủ không có gia giáo.

Chuyện kinh động đến lão Công tước, vội vàng chảy ra kiểm tra Phó Yên Ca có bị thương không: “Ai đánh ngươi? Hả? Là kẻ nào dám đánh đế hậu tương lai?”

Phó Yên Ca khóc rống như người bị đánh mới là mình: “Phụ thân, Phó Tuyệt Ca khi dễ ta! Ngươi mau đuổi nó ra khỏi phủ đi!!”

Lão Công tước lửa giận ngút ngàn quay sang rống vào mặt Phó Tuyệt Ca: “Ai cho ngươi cái gan tập kích thân tỷ vậy hả?”

“Đại nhân không phải như vậy!” A Xán vốn đi theo Phó Tuyệt Ca cùng tiễn bát gia, nhìn thấy rõ đầu đuôi sự việc liền cuống cuồng giải thích: “Là nhị lệnh ái đánh tam lệnh ái trước, ngài nhìn xem mặt tam lệnh ái còn có vết cào đây.”

Vừa nói A Xán vừa kéo tay Phó Tuyệt Ca xuống để lộ hai bên má đầy vết cào nho nhỏ. Quân quý quý gương mặt như trinh tiết, Phó Yên Ca xuất thủ muốn hủy dung, Phó Công tước cũng không thể giả vờ mù lòa câm điếc được.

“Yên Ca ngươi sao lại cào mặt muội muội?”

“Là nó câu dẫn bát gia! Ta mới là Hoàng hậu, ta cần dung mạo, Phó Tuyệt Ca không cần!!”

“Hảo, hảo, tiểu Hoàng hậu của ta đừng nóng giận, ta sẽ xử lý Phó Tuyệt Ca sau nhé.”

Phó Yên Ca không dễ dàng bị dụ dỗ như vậy, há miệng khóc lóc thảm thiết: “Ta không biết, phụ thân ngươi phải đòi lại công đạo cho ta!”

Quân quý mệnh cách hoàng hậu không phải dễ tìm, Phó gia may mắn có được không biết phải tích bao nhiêu phúc đức. Phó Công tước không dám đắc tội Phó Yên Ca, chỉ có thể lôi Phó Tuyệt Ca ra mà trút giận.

“Ngươi còn nhìn cái gì? Không mau quỳ xuống tạ lỗi với nhị tỷ?”

Phó Tuyệt Ca ôm gương mặt đầy vết cào của mình, lưng vẫn duỗi thẳng không chút phản ứng.

“Phó Tuyệt Ca!”

“Ta cũng là nhi nữ của đại nhân, nhị tỷ không nói đạo lý đánh người đã đành đến cả đại nhân cũng không nói đạo lý sao?”

Không nghĩ Phó Tuyệt Ca sẽ lớn tiếng đánh gãy lời mình, Phó Công tước vừa hổ thẹn vừa tức giận quát mắng: “Ta là phụ thân của ngươi, ngươi dám không nghe lời?”

“Ngài là phụ thân của ta hay là phụ thân của riêng nhị tỷ? Hôm nay ta bị nhị tỷ hủy dung, nhỡ như vết thương không lành lại được ta có thể gả đi hay sao? Đại nhân không thể yêu thương đồng đều thì cũng đừng ép người quá đáng như vậy…”

Chưa kịp nói dứt câu Phó Công tước đã giận dữ giáng một cái tát lên mặt nàng: “Câm miệng! Mau quỳ xuống xin lỗi nhị tỷ của ngươi!”

Phó Yên Ca đắc ý cười, ngước mắt nhìn Phó Tuyệt Ca bị phụ thân đánh đến sưng một bên mặt.

“Ngài xác định nhị tỷ là Hoàng hậu sao?”

Kiếp trước tứ gia và bát gia chết, Phó Yên Ca hoàn toàn không phải là Hoàng hậu. Bốn góc trời ửng đỏ hay là mệnh cách hoàng hậu đều là lừa người.

Hai mắt Phó Yên Ca mở lớn, giận dữ hét lên: “Phó Tuyệt Ca ngươi dám vu khống ta? Có tin ta đánh chết ngươi sao?”

Phó Tuyệt Ca trái lại không sợ, lãnh liệt mở miệng phun từng chữ chắc nịch: “Đương kim Hoàng hậu vẫn đang sống tốt trong cung, nhị tỷ một mực nói bản thân sau này là Hoàng hậu không sợ Hoàng hậu nương nương tức giận?”

Mặt Phó Công tước thoáng chốc trắng bệch, hắn sao lại quên mất chuyện này, dù sao Hoàng hậu còn tại vị vẫn nên thu liễm thì hơn.

“Được rồi, ngươi xúc phạm Yên Ca vẫn nên bị phạt, ra quỳ từ đường hai canh giờ đi.” Nói xong bên này, Phó công tước lại quay sang dỗ dành Phó Yên Ca: “Bảo bối nhi ngoan nào, chúng ta vào phòng ăn cao điểm, phụ thân mới mua cho ngươi một bộ váy mới vào thử xem có vừa vặn không.”

Phó Yên Ca hừ hừ hai tiếng, miễn cưỡng không tranh chấp nữa, cùng lão phụ thân quay về phòng.

“Sau này ngươi hầu hạ tam lệnh ái đi.”

A Xán cung kính quỳ xuống dập đầu nhận mệnh, rồi quay sang đỡ tam lệnh ái đứng dậy: “Lệnh ái không sao rồi, chúng ta về phòng bôi thuốc đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK