Tin tức Hoàng hậu nương nương bị Hoàng thượng khiển trách truyền ra khắp hậu cung, người chứng kiến kể lại do Hoàng hậu nương nương cho người vả mặt Kim Quý tần nên mới phải chịu ghẻ lạnh. Vài ngày sau lại có người loan tin Phượng ấn của Hoàng hậu nương nương bị thu hồi giao cho Thái hậu nương nương quản lí, nghe xong chuyện này ai cũng cho rằng sớm muộn Phượng ấn cũng rơi vào tay Kim Quý tần.
Thanh xuân, mỹ mạo, quyến rũ, đây là lợi thế của Kim thị, dù Hoàng hậu nương nương muốn tranh cũng tranh không được. Về phần Trưởng hoàng tước mang tội trêu ghẹo hậu phi bị đày đến biên ải xa xôi không ngày trở về còn mất cả tư cách con thừa tự. Hạ trường này không phải ai cũng tưởng tượng ra được, lần này cứ ngỡ Kim Quý tần xong đời rồi, nào ngờ phút cuối Hoàng đế xuất hiện dang tay cứu một mạng bảo trụ toàn bộ Cao Ly.
Phó Tuyệt Ca sớm đoán ra kết cục này nhưng ở trong cung rồi mới biết mọi chuyện thê thảm hơn những gì nàng từng được nghe. Mất hết tư cách quản lý hậu cung, Hoàng hậu thời gian dài không dám nhìn mặt ai mà chọn cách bế môn thanh tịnh tránh nghe chuyện thị phi bên ngoài. Biện pháp này miễn cưỡng lấy lại mặt mũi nhưng chẳng khiến Hoàng hậu đứng vững trong hậu cung, phải vài năm sau đó khi tứ hoàng tước trưởng thành mới miễn cưỡng khôi phục vị thế.
Buổi chiều xuân lộng gió thổi tung cánh hoa phiêu đãng khắp trời, cung nữ dù bận rộn vẫn ngoái đầu nhìn lại lần nữa, quả nhiên cảnh xuân có thể khiến tâm trạng thư thái. Phó Tuyệt Ca có dịp cùng nữ sử Ti Chế Phòng đến Nội Vụ Phủ thu thập vải vóc chuẩn bị lễ phục mùa xuân, màu sắc chủ đạo năm nay là thiển hạnh hoàng thêu nổi hoa cúc. Nghe Trần Túc Vũ kể lại năm ngoái các nương nương yêu cầu trên lễ phục phải thêu bách hoa bách thảo, tất cả nữ sử đồng loạt bắt đầu chuẩn bị từ đầu đông nhưng vẫn không kịp. Lễ phục đưa ra quá mức khoa trương tục diễm nên Thái hậu năm nay chủ động đề xuất thêu hoa cúc lên lễ phục vừa trang nhã vừa đơn giản.
Năm nay công việc tương đối nhàn hạ, việc thêu hoa cúc không đến mức khó khăn, các nàng chỉ việc thêu xong mẫu gửi đến Ti Y Phòng ráp thành bộ y phục hoàn chỉnh. Lựa chọn vải vóc mất cả ngày trời, mọi người tay ôm vài cây vải hạnh hoàng quay về xưởng thêu, riêng Phó Tuyệt Ca được đặc cách cầm chỉ màu.
“Mấy hôm nay thời tiết ấm lên nhiều không cần phải mặc ba bốn lớp y phục nữa tự nhiên cơ thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.”
Trần Túc Vũ nghiêng đầu nhìn sang, ôn nhu mỉm cười: “Trời tuy ấm lên một chút nhưng vẫn phải cẩn thận cảm lạnh.”
“Xem Trần tỷ tỷ lại biến thành gà mẹ rồi a.” Hoa Tiêu Ý kéo tay Phó Tuyệt Ca đến gần, cố tình kéo phi phong trên người nàng cho mọi người cùng xem: “Các ngươi mau nhìn đi, trời xuân ấm áp như vậy Trần tỷ tỷ cứ nhất định bắt tiểu Phó quấn thành đòn bánh có phải rất quá đáng hay không?”
Phó Tuyệt Ca cười cười, mặc thành quen nàng cũng không cảm thấy có vấn đề gì lớn.
“Tiểu Phó mới bao nhiêu tuổi sao có chịu được gió lạnh?” Trần Túc Vũ không hài lòng kéo tay Hoa Tiêu Ý ra khỏi phi phong của Phó Tuyệt Ca, tiện tay giúp nàng chỉnh sửa cho ngay ngắn: “Mỗi ngày mặc ấm bảo vệ cơ thể tránh cảm nhiễm phong hàn.”
“Đa tạ Túc Vũ tỷ tỷ.”
Trần Túc Vũ nhéo mặt nàng hai cái mới chịu đứng dậy, dắt tay nàng cùng mọi người quay về Ti Chế Phòng. Hiếm khi có cơ hội ra ngoài nên mọi người cố ý đi chậm một chút, nào ngờ trở về lại thấy Chưởng Chế chờ sẵn ở cửa cùng một người mặc trường sam nguyệt nha bạch trò chuyện.
Cẩn thận nheo mắt nhìn kĩ lần nữa, xác định đúng là bát gia, Phó Tuyệt Ca nhanh như thiểm điện giãy khỏi tay Trần Túc Vũ chạy đến bên cạnh nàng.
Đông Phương Tầm Tuyết tất nhiên nhìn thấy nàng, chuẩn xác dang tay đón tiểu ngốc vào lòng, ở trên đỉnh đầu nàng xoa vuốt một trận: “Tiểu ngốc ngươi ở đây cũng không báo ta một tiếng, mấy hôm nay ta đến Đông Viện không thấy ngươi đâu cả.”
“Ta không gặp được Mi Cát tỷ tỷ nên không báo được tin.” Phó Tuyệt Ca dụi mặt vào ngực áo bát gia, thỏa thích hít đầy buồng phổi hương thơm quen thuộc: “Ngài đến rồi thật tốt, ta chờ ngài rất lâu.”
“Cung trung trăm sự ta không có nhiều thời gian tìm ngươi.”
Đông Phương Tầm Tuyết nhéo nhéo mặt bánh bao của nàng cho thỏa thích: “Hôm nay đến Đông Viện xem ngươi mới biết ngươi chuyển đến Ti Chế Phòng học luyện, làm sao rồi? Không chịu nổi học luyện ở Đông Viện nên tìm cách chạy trốn sao?”
Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi: “Ta được nữ quan đại nhân đưa đến Ti Chế Phòng học luyện, hoàn toàn không có bỏ trốn.”
Chưởng chế tinh ý nhận ra không nên lưu lại lâu liền ngoắc tay ra hiệu nữ sử đi vòng ra cửa sau vào xưởng thêu, bản thân nàng cũng lặng lẽ khom lưng lui xuống. Bầu không khí dần trở về an tĩnh vốn có, lúc này Phó Tuyệt Ca mới để ý bên cạnh bát gia không có Mi Cát.
“Ngươi thật sự đến Ti Chế Phòng học luyện?”
“Tất nhiên.” Phó Tuyệt Ca nghịch ngợm nháy mắt: “Ta tú hoa rất đẹp, nữ quan ngày nào cũng khen ngợi ta, bát gia có muốn xem mẫu thêu ta làm hay không?”
Đông Phương Tầm Tuyết mạc danh kì diệu quan sát đoàn bột trắng trẻo trước mặt, không nghĩ tiểu ngốc có thể tú được hoa: “Hảo, ta muốn xem.”
“Ngài đợi ta một chút.”
Nhanh nhẹn chạy vào xưởng thêu cất kĩ chỉ màu tiện tay mang bức Phượng Hoàng cho bát gia chiêm ngưỡng. Không ngoài dự đoán, bát gia thật sự bị kĩ thuật tú hoa của tiểu ngốc làm cho kinh ngạc liên tục lật tới lật lui kiểm tra xem nàng có giở trò gì không.
“Đây thật sự là ngươi làm sao?”
Phó Tuyệt Ca giận dỗi phồng to hai má bánh bao: “Bát gia lại không tin ta!”
“Không phải như thế!” Đông Phương Tầm Tuyết tranh thủ trước khi Phó Tuyệt Ca nổi giận mà sải tay kéo nàng vào lòng: “Ta chỉ đặt nghi vấn thôi! Thật sự đấy! Ngươi phải tin tưởng ta.”
Lần nào cũng là Phó Tuyệt Ca khiến bát gia cuống cuồng đánh mất dáng vẻ vân đạm phong khinh, thậm chí bản thân còn không phát hiện bộ dáng của mình có bao nhiêu ngốc nghếch. Phó Tuyệt Ca che miệng nén tiếng cười khúc khích, đưa tay học theo bát gia nhéo nhéo mặt hai cái.
“Ngài sợ ta tức giận hay sợ ta không cùng ngài chơi nữa?”
“Chẳng phải như nhau sao?”
Phó Tuyệt Ca lắc lắc đầu, xoay người quan sát khung cảnh mai hoa loạn vũ, trong mắt phản chiếu tia hồng sắc diễm mỹ: “Ngài sợ ta tức giận vì ngài coi trọng ta, còn sợ ta không cùng chơi nữa vì lo lắng cô đơn.”
“Ngươi nói những lời này không phải rất kì quặc sao?” Đông Phương Tầm Tuyết đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng nho nhỏ của nàng: “Sợ cô đơn không có nghĩa không coi trọng ngươi, có phải do thời gian này chuyển đến nhiều chỗ nên tâm lý bất an?”
Bình tĩnh nhún vai không cho ý kiến, dù sao nàng cũng không muốn dọa sợ bát gia.
“Không nói chuyện này nữa, lần này đến đây để nhìn ngươi một lát, chốc nữa ta còn phải quay về cung Quý phi luyện chữ.”
Chợt nghĩ gì đó không nhịn được mà hỏi: “Mấy ngày trước nữ quan toàn bộ đến Dực Khôn Cung, sau ta lại nghe các vị tỷ tỷ nói Hoàng hậu nương nương bị Hoàng thượng phạt cấm túc nửa năm. Không biết địa phương Quý phi nương nương có phát sinh chuyện gì nguy hiểm hay không?”
Không nghĩ tiểu ngốc sẽ hỏi chuyện này, Đông Phương Tầm Tuyết dịu giọng trấn an: “Hoàng hậu nương nương chỗ đó đúng là bị phụ hoàng khiển trách nhưng đối với chỗ Quý phi thì không có ảnh hưởng, ngươi yên tâm, từ trước đến nay Quý phi không thường xuyên qua lại với Hoàng hậu nương nương mà dính bãi nước bẩn này.”
Tuy đoán trước được ba phần nhưng Phó Tuyệt Ca không dám lơi lỏng cảnh giác, nghe bát gia nói vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì tốt, ta còn lo lắng bát gia gặp chuyện.”
Đông Phương Tầm Tuyết đứng lâu có chút mỏi chân tuy vậy vẫn giữ thẳng lưng không dám cử động thân thể: “Chỗ ta tuy an toàn nhưng tứ hoàng tỷ có vẻ không tốt, sáng nay hạ nhân báo nàng bị đưa đến Hiệt Phương Điện giao toàn quyền dạy dỗ cho ma ma. Phía Dực Khôn Cung ảm đạm thất sắc không ai dám đến gần, lần này không biết tứ hoàng tỷ có đến buổi tuyển cung nữ hay không.”
Kiếp trước có thể Phó Tuyệt Ca sẽ đau lòng đến chết vì Đông Phương Tầm Liên, nhưng kiếp này thì không, trong lòng còn có chút hả hê.
“Chỉ cần bát gia không gặp nguy hiểm là được, những người khác Tuyệt Ca không quan tâm!”
Đông Phương Tầm Tuyết tựa tiếu phi tiếu, nhìn qua sắc trời chuyển màu liền hôn vội lên trán Phó Tuyệt Ca rồi xoay người đi ngay. Ngơ ngác đưa mắt nhìn theo, xem ra nàng trì hoãn không ít thời gian nên bát gia mới phải vội vã chạy về cung Quý phi báo danh.
Nhịn không được đưa tay sờ lên trán, ngượng ngùng xoắn xuýt tay áo, bát gia từ khi nào biết trêu chọc nàng rồi?
Tần ngần ngoài cửa hồi lâu mới miễn cưỡng quay về xưởng thêu, đập vào mắt đầu tiên là biểu tình kinh ngạc xen lẫn hiếu kì của tất cả nữ sử. Ít nhất bọn họ không giống cung nữ Đông Viện vồ vập tra hỏi xét nét, hồ đồ hỏi vài câu cho qua chuyện rồi vờ như chưa từng phát sinh chuyện gì. Sau vài ngày làm việc Phó Tuyệt Ca cảm thấy ở Ti Chế Phòng thoải mái hơn Đông Viện rất nhiều, chỉ cần cố gắng ít ngày nữa là có thể thoát khỏi đám cung nữ lắm sự trong Đông Viện.
Mỗi ngày đơn điệu trải qua lịch trình dày đặc, sáng sớm đến Đông Viện học luyện, chiều xuất hiện ở Ti Chế Phòng thêu hoa cúc còn buổi tối thì chông đèn tú cho xong bức cẩm lý. Năm mười ngày bát gia mới đến xem nàng một lần rồi vội vã hồi cung đọc sách luyện chữ, ngày ngày trải nghiệm cảm giác xa cách khiến lòng nàng bất an. Nhưng nghĩ lại bát gia không phải phiến tử cũng chưa từng lừa gạt nàng, tương lai hai người lưỡng tình tương duyệt sợ gì không thể sớm tối kề cận.
Chớp mắt bước vào thiều quang ngũ thập, hơi lạnh thấu xương tan biến triệt để. Cung trung sau sự tình của Hoàng hậu nương nương đã lấy lại cân bằng, mọi người vui vẻ làm việc nói chuyện, cảnh xuân sắc khiến tâm tình thư thái mấy phen.
Đông Viện náo nhiệt chuẩn bị buổi tuyển chọn cung nữ cho hoàng tước thạc quân, mặc dù không ai nói nhưng tâm tình đều đã khẩn trương muốn chết. Phó Tuyệt Ca lo lắng vò nát tay áo, đoán già đoán non không biết bát gia có xuất hiện hay không. Biết rõ bát gia đã hứa nhất định sẽ giữ lời nhưng sự việc này chưa từng phát sinh trong kiếp trước, chỉ sợ nửa đường xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Gần đến giờ Phòng nữ quan bước vào vỗ tay vào nhau thu hút sự chú ý của mọi người: “Các ngươi nhanh chóng xếp thành hàng, các vị hoàng tước thạc quân đều đã có mặt rồi, người nào không vào hàng sẽ không được tham gia.”
Thông thường cung nữ đều tranh nhau hàng đầu để được các hoàng tước để mắt đến, còn vị trí cuối cùng phần lớn đều dành cho cung nữ ngoại hình không bắt mắt gia cảnh kém cỏi. Phó Tuyệt Ca lóng ngóng chỉnh sửa y phục của mình, nhìn quanh một lượt rồi chen xuống hàng dưới đứng. Tất nhiên cung nữ Đông Viện chẳng ai nói gì, còn tranh nhau cơ hội chen lên phía trước đứng.
Tuyển chọn cung nữ không phải tú nữ, bọn họ dù có được hoàng tước chọn trúng thì vẫn là nô tài, vô pháp leo lên được giường của quyền quý nhân. Lần lượt cung nữ xếp thành mười hàng từ từ di chuyển ra ngoài, hướng các vị hoàng tước thạc quân nghiêm cẩn hành lễ. Phó Tuyệt Ca trong lúc bước ra trộm nhìn vị trí hoàng tước, phát hiện bát gia cũng có mặt liền vui mừng suýt chút hét to.
Bản thân Đông Phương Tầm Tuyết từ lúc đến đã nóng lòng nhìn ngó xung quanh tìm kiếm thân ảnh tiểu ngốc, mãi đến khi buổi tuyển chọn bắt đầu mới tìm thấy tiểu ngốc lọt thỏm giữa hai bên cung nữ cao lớn. Xét theo tuổi tác Đông Phương Tầm Tuyết phải chờ thất vị hoàng huynh hoàng tỷ chọn trước mới đến lượt mình, tránh không khỏi thấp thỏm lo âu sợ tiểu ngốc sẽ bị chọn đi mất.
Cung nữ nhập cung theo hai cách đều ra mắt vào ngày hôm nay, số ít bọn họ có xuất thân cao quý do không đỗ vào Trữ Tú Cung nên phải lưu lại Đông Viện. Đến hôm nay Phó Tuyệt Ca mới biết có một cung nữ học luyện ở Trữ Tú Cung không tốt bị đẩy xuống Đông Viện, nhiều người nói nàng xuất thân lệnh ái Thuận Dương Công tước phủ Thuận Dương Nhạc.
Thuận Dương Nhạc này Phó Tuyệt Ca biết rất rõ, chính là trắc phi của Đông Phương Tầm Liên. Năm đó Thuận Dương Nhạc dựa vào việc hầu hạ bên cạnh tứ gia mà trở thành thị thiếp, sau khi Phó Tuyệt Ca nhập phủ thì Thuận Dương Nhạc cũng được tấn phong thành trắc phi.
Xem ra lần đầu Thuận Dương Nhạc gặp gỡ Đông Phương Tầm Liên là trong buổi tuyển chọn cung nữ này.
Hoàng tước tranh thủ chọn những cô nương xuất thân thanh lưu môn hộ, ba vị đầu tiên chọn mất những cung nữ xuất thân tương đối có danh trong kinh thành. Đến lượt tứ hoàng tước Đông Phương Tầm Liên liền chọn Thuận Dương Nhạc, khi Phòng nữ quan đọc qua bản khai lai lịch của nàng ba vị hoàng tước không nhịn được tặc lưỡi tiếc nuối.
Tin tức Thuận Dương Nhạc ở Đông Viện cũng là Hoàng hậu báo cho Đông Phương Tầm Liên, bắt buộc nàng phải chọn cô nương này hầu hạ. Xét về gia thế cũng như tiền đồ Thuận Dương Nhạc tốt hơn gấp trăm lần những cung nữ phổ thông khác.
Lần lượt các vị hoàng tước khác gọi tên cung nữ, do người tốt đều bị chọn hết chỉ có thể chọn những cung nữ tư sắc lanh lợi. Đến lượt Đông Phương Tầm Tuyết, suốt buổi chờ nghe các vị hoàng huynh hoàng tỷ gọi tên nàng căng thẳng muốn chết, may mà tiểu ngốc không bị ai chọn trúng.
Đảo mắt đã nhìn thấy tiểu ngốc đang cùng tất cả cung nữ khom lưng cúi đầu, Đông Phương Tầm Tuyết ho khan hai tiếng, đề cao giọng gọi tên: “Phó thị.”
Phó Tuyệt Ca siết chặt nắm tay bé xíu kiềm chế xúc động, nhanh nhẹn nâng váy đến trước mặt bát gia khấu đầu: “Nô tỳ Phó thị Phó Tuyệt Ca bái kiến bát gia.”
Còn tưởng mình nghe nhầm, Đông Phương Tầm Liên trợn trừng mắt nhìn thật kĩ tiểu nữ anh trước mặt, đúng thật là nha đầu ngốc nghếch Phó Tuyệt Ca.
“N-Ngươi…”
Đông Phương Tầm Tuyết lập tức quay lại mở miệng: “Tứ hoàng tỷ đã chọn người rồi, còn muốn chọn thêm sao?”
Quý phi nương nương ngồi sau bức mành trân châu, nghe tên tiểu cung nữ mà bát gia chọn liền ngoắc tay với cung nữ. Tiểu cung nữ lập tức hạ thấp người xuống vòng ra ngoài xem thử, nhận được ánh mắt của nữ quan liền quay trở vào trong.
“Đúng là Phó thị Khang Ninh Công tước phủ.”
“Không tồi.” Khóe môi xinh đẹp phủ yên chi đỏ sẫm nhấc cao: “Lão tứ chọn được Thuận Dương thị thì bát gia cũng phải chọn được người của Công tước phủ.”
Ngoài mành trân châu bầu không khí có chút cổ quái, Đông Phương Tầm Liên há miệng muốn nói lại không biết phải nói gì đành ngồi ngay ngắn trên ghế.
Phòng nữ quan đợi hai bên hòa hoãn mới dám mở miệng đọc: “Khang Ninh Công tước phủ Phó thị tam lệnh ái Phó Tuyệt Ca.”
“Lại là Công tước phủ?” Đại hoàng tử suýt chút đã nhảy dựng lên: “Cung nữ Đông Viện năm nay sao lại có nhiều lệnh ái như vậy chứ?”
Phòng nữ quan gượng gạo mỉm cười, hoàn toàn không cho ý kiến gì.
Phó Tuyệt Ca vui vẻ bái hai bái tạ ơn bát gia rồi cùng Mi Cát di chuyển ra sau đợi buổi tuyển chọn cung nữ kết thúc. Những cung nữ không được chọn sẽ bị phân công đến các cung các phòng làm việc nặng nhọc, đến tuổi xuất cung cũng không được người khác xem trọng.
Các vị hoàng tước thạc quân nhanh chóng rời khỏi Đông Viện dẫn theo cung nữ mà mình đã chọn.
Đường từ Đông Viện đến cung Quý phi tương đối xa, bát gia phải dùng xe ngựa di chuyển. Bình thường Mi Cát sẽ đi bộ theo xe ngựa nhưng hôm nay lại được gọi lên, tất nhiên Phó Tuyệt Ca cũng được hưởng đãi ngộ này.
Vén mành vải bước vào xe ngựa, Phó Tuyệt Ca chưa kịp bước đến chỗ bát gia đã bị Mi Cát túm lại ấn quỳ xuống sàn: “Tiểu cô nương ngươi phải hành lễ khi gặp bát gia.”
Phó Tuyệt Ca bất mãn phình to hai má bánh bao, xung quanh không có người lạ vẫn phải câu nệ như vậy sao?
Danh Sách Chương: