Mục lục
Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sớm đã phát hiện Phó Tuyệt Ca, tam thạc quân đem chén nước quả nhét vào tay cung nữ, nheo nheo mắt quan sát nhất cử nhất động của nàng. Xem thái độ của bát hoàng tỷ có vẻ rất thích Phó Tuyệt Ca nhưng cô nương này lại nói mình chưa có ý trung nhân, hoàng tước Đông Phương gia từ khi nào luân lạc đến như vậy a?

“Chủ ngài nhìn cái gì vậy?”

“Ngươi nói Phó thị là người thế nào?”

Tiểu cung nữ ngơ ngác một lúc rồi cung kính trả lời: “Phó thị từ nhỏ sống trong ánh hào quang của nhị lệnh ái, lúc trước cũng không nghe ai nói gì về nàng mãi đến khi nhập cung mọi người mới biết Công tước phủ còn có một tam lệnh ái. Thi đỗ vào Đông Viện, từng học luyện ở Ti Chế Phòng bây giờ còn là vũ cơ của Ngự Vũ Phòng, Phó thị xác thật một thân tài hoa không ai bì kịp. Nô tỳ nghe nói Phó thị trù nghệ tinh thông, thiện thực của bát gia đều do nàng chuẩn bị dường như không có gì mà nàng không biết.”

Tam lệnh ái sờ vuốt cái cằm trơn nhẵn của mình nghĩ ngợi: “Cô nương tài hoa như vậy lại chấp nhận làm cung nữ cho bát hoàng tỷ ngươi có thấy kì quái không?”

“Phó thị tài hoa xinh đẹp nhưng chỉ là thứ nữ nếu làm cung nữ cho bát gia không tính thiệt thòi.”

“Bản thạc quân lại không cảm thấy như vậy.” Tam lệnh ái xoay người rút trong lọ một cành phù dung đưa đến trước mặt tiểu cung nữ: “Ngươi thấy cành phù dung này có đẹp không?”

“Đẹp.”

Tam thạc quân lại rút thêm một cành đặt chung với cành ban nãy: “Cành nào đẹp hơn?”

Đầu tiểu cung nữ to như cái đấu, hoàn toàn không hiểu tam chủ muốn nói cái gì, rụt rè lắc đầu thay cho câu trả lời.

“Công tước phủ có hai vị lệnh ái thông minh xinh đẹp, nhưng nhị lệnh ái lại được ưu ái thiên sinh mệnh cách phượng hoàng, Phó Tuyệt Ca đời này chỉ có thể nấp dưới ánh hào quang của nàng ta. Thay vì bước ra cạnh tranh một sống một chết với nhị lệnh ái, Phó Tuyệt Ca lại chọn con đường gian nan hơn chấp nhận làm một cung nữ vô danh vô phận rồi tìm cơ hội trèo cao. Nhưng trèo đến đâu phải xem bản lĩnh của Phó Tuyệt Ca, trèo nhằm thuyền sợ rằng vạn kiếp bất phục...”

“Chủ cũng cho rằng Phó thị sẽ ngồi cùng thuyền với bát gia?”

“Ngay từ đầu Phó thị có thể lựa chọn gả cho tứ hoàng tỷ nhưng nàng kiên quyết không gả, ngươi nói tại sao?”

Nghĩ đến điều gì đó tiểu cung nữ kinh hãi hô to: “Phó thị chờ xem ai đăng cơ?”

“Chỉ sợ Phó thị không thể chờ đến lúc đó.”

Tam thạc quân tùy tiện cắm hai cành hoa vào lọ, thuận tay cầm quạt lụa phẩy phẩy mấy cái tạo gió, lặng lẽ cùng tiểu cung nữ rời khỏi chỗ đứng.

Chờ đến khi đệ muội tập trung đông đủ đại hoàng tước mới hạ lệnh nhập tiệc, một bên thưởng yến một bên ngắm nhìn hoa thảo tươi đẹp dưới nắng xuân. Tiết xuân ôn noãn khiến mọi người tâm tình thư thái, cười cười nói nói thân thiết không chút kiên dè. Tuy nhiên Đông Phương Tầm Tuyết vẫn không thể thả lỏng. Một mặt lo lắng chuyện của Hoàng hậu nương nương mặt khác lại cảnh giác tứ hoàng tỷ, suốt buổi duy trì trạng thái yên tĩnh không nói không cười.

Phó Tuyệt Ca hiểu rõ nên cũng không miễn cưỡng, ngoan ngoãn ngồi một bên hầu hạ bát gia dùng thiện.

Nhị hoàng tước đặc biệt dẫn theo Đại nương tử cùng dự yến, nhìn qua nhìn lại cũng không thấy vị tiểu nương tử xuất thân cao quý kia đâu, có lẽ thật sự đã bị nhị hoàng tước bỏ rơi trong phủ. Nghe hạ nhân nói Đại nương tử vài ngày trước bị nhiễm phong hàn, tiểu nương tử mới vào cửa dâng lên một thang thuốc kết quả uống xong đại nương tử chỉ còn nửa hơi thở. Nếu không phải nhị hoàng tước kịp thời phát hiện e rằng Đại nương tử sớm đã xuống hoàng tuyền chăm sóc lão tổ tiên.

“Nương tử mệt mỏi sao?”

Đại nương tử yếu ớt gật đầu, tiết trời xuân mát mẻ nhưng lại liên tục dùng khăn chà lau mồ hôi: “Thần thiếp đau đầu chóng mặt.”

“Nghiễm Xuân.”

Cung nữ hồi môn bên cạnh đại nương tử lập tức bước lên: “Nhị gia có gì phân phó?”

“Đưa Đại nương tử hồi phủ nghỉ ngơi không có lệnh của ta không để ai quấy rầy.”

“Tuân mệnh.”

Đại nương tử có chút bịn rịn không nỡ đi, nhị hoàng tước phải mềm dẻo dỗ dành một lúc nữa nàng mới chịu ra về. Mọi người vô cớ ăn phải một bát cẩu lương không biết nên khóc hay cười, tình cảm giữa nhị hoàng tước và Đại nương tử tốt như vậy vị tiểu nương tử mới qua cửa kia có chen cũng chen không lọt.

Phó Tuyệt Ca đặc biệt ngưỡng mộ tình cảm của hai người, nếu nàng và bát gia có thể tình thâm quyến luyến như vậy thì tốt biết mấy?

“Nhị hoàng tẩu đang tốt lành lại bị tiểu nương tử tâm tư rắn rết kia hãm hại, nếu không nhị hoàng tẩu dưỡng thân thể tốt sớm đã sinh một tiểu công tử rồi.” Tứ thạc quân tuổi trẻ ngang ngược không chịu được người khác bị ức hiếp trước mặt mình mà còn là tẩu tẩu của nàng: “Nhị hoàng tỷ ta khuyên ngươi mau chóng hưu độc phụ kia, để ả trong phủ không biết chừng sẽ hại đến ngươi.”

“Ngươi có biết vị tiểu nương tử kia xuất thân thế nào hay không?” Thất hoàng tử gấp lại quạt giấy, dùng dáng vẻ tiên sinh dạy dỗ học sinh nghiêm túc giáo huấn: “Bạch Tướng quân đích tam tiểu thư Bạch Cầm Thủy, phụ thân là trọng thần lưỡng triều có duy nhất một đích nữ là nàng, ngươi nghĩ muốn hưu là có thể hưu sao?”

“Vậy là không công bằng với nhị hoàng tẩu!”

Nhị hoàng tước nghe xong chỉ biết thở dài chán chường: “Bạch thị tuy tâm tư ngoan độc nhưng xuất thân hiển hách, mẫu phi tuyệt đối không để ta hưu nàng. Mà ta có muốn hưu phụ thân Bạch thị cũng sẽ tìm cách ngăn cản.”

“Nhị hoàng tẩu xuất thân đích nữ Bá tước phủ tuy không bằng Bạch Tướng quân là trọng thần lưỡng triều nhưng cũng là cao môn quý nữ sao có thể để một thứ thiếp chèn ép như vậy chứ?” Tứ thạc quân quay sang tam thạc quân tìm đồng minh: “Tam hoàng tỷ ta nói có phải không?”

Tam thạc quân bình tĩnh uống xong một ngụm trà mới chịu mở miệng: “Ngươi bất bình thay nhị hoàng tẩu không sai nhưng không cần thiết phải tức giận. Bạch Cầm Thủy kia xuất thân có cao thế nào cũng chỉ là thứ thiếp gặp nhị hoàng tẩu phải quỳ xuống hành lễ gọi tỷ tỷ nha.”

“Quả nhiên tam hoàng tỷ thông minh, Bạch Cầm Thủy kia chẳng đáng là gì!”

Hoàng huynh hoàng tỷ nghe nàng nói xong đồng loạt bật cười, để Bạch Cầm Thủy nghe được những lời này còn không tức đến thổ huyết mới là lạ!

Phó Tuyệt Ca hiếu kì nghiêng đầu nói nhỏ vào tai bát gia: “Hậu viện nhị gia chỉ có hai vị nương tử đã loạn thành như vậy không biết đại gia làm cách nào ổn định hậu viện bảy tám mỹ nhân của mình?”

“Hậu viện nhị hoàng tỷ hỗn loạn là do thứ thiếp xuất thân cao quý, còn là độc nữ của trọng thần lưỡng triều nên mới dám ngang ngược bá đạo. Còn đại hoàng huynh chỉ có Đại nương tử xuất thân Hầu tước phủ, thứ thiếp không phải thanh lưu môn hộ cũng là nữ tử dân gian muốn chèn ép chủ mẫu là chuyện bất khả thi.” Đông Phương Tầm Tuyết tranh thủ lúc mọi người không chú ý nắm lấy bàn Phó Tuyệt Ca: “Đừng sợ, chỉ cần ngươi nói không thích ta một cái thiếp cũng không nạp.”

Phó Tuyệt Ca tâm như được rót mật, thích thú cười cong hai mắt đào hoa xinh đẹp. Cảnh tượng tiên mỹ như vậy chỉ có thể hình dung bằng một câu ‘tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ’*, quả nhiên tiểu mỹ nhân dễ dàng khiến người ta động lòng.

(Ám chỉ cô nương xinh đẹp cười nhỏ nhẹ, trên người phảng phất hương thơm.)

“Nước trà nguội rồi nô tỳ đi thay cho ngài.”

Bưng trản trà nguội lạnh trên bàn đến chỗ cung nữ nhờ bọn họ thay một trản trà mới, còn nhấn mạnh phải thay loại trà long tĩnh. Phó Tuyệt Ca trộm nhìn bát gia một lần nữa, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài, thật sự muốn mạng người mà!

Còn đương miên man suy nghĩ đột nhiên từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nói: “Xước ta tặng ngươi đâu rồi?”

Phó Tuyệt Ca kinh hãi lùi lại hai bước, trừng trừng mắt nhìn Đông Phương Tầm Liên thần không biết quỷ không hay đứng bên cạnh nàng: “T-Tứ gia?”

“Vẫn chưa đủ một tháng đã tháo xuống rồi?” Đông Phương Tầm Liên nhìn hết búi tóc Phó Tuyệt Ca vẫn tìm không thấy chiếc xước nàng tặng, hai chân mày tức thì nhíu chặt: “Phó tiểu ngốc mà ta biết hình như không phải kẻ nói lời nuốt lời.”

“Chiếc xước kia, n-nô tỳ vừa làm rơi trên đường tới đây.”

Tình huống cấp bách trong đầu chỉ nghĩ được lý do này, hy vọng tứ nhân tra không phát hiện lời nói dối vụng về của nàng.

“Hửm? Thật sự?”

“N-Nô tỳ không dám nói dối.”

Đông Phương Tầm Liên nhướn cao chân mày, cảm thấy thái độ thành khẩn của Phó tiểu ngốc rất chân thành nên cũng chẳng dò hỏi nữa: “Nếu làm rơi thì ngày mai ta tặng ngươi cái khác, nhất định phải cài đủ một tháng mới được tháo xuống.”

Phó Tuyệt Ca khóc không ra nước mắt, còn cho cái khác không sợ bát gia nổi trận lôi đình sao?

Trong lúc nguy cấp tiểu cung nữ vừa vặn mang trản trà mới ra, Phó Tuyệt Ca lập tức cầm lấy trản trà chạy đi thậm chí còn không dám nhìn lại lần nữa. May mắn bát gia vẫn đang cùng lục hoàng tước nói chuyện nên không biết chuyện xảy ra bên này, Phó Tuyệt Ca vờ như không có gì bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh.

“Về rồi?”

Phó Tuyệt Ca gật đầu như gà mổ thóc, ngoan ngoãn dâng lên trản trà thơm nồng.

Đông Phương Tầm Tuyết uống trước một ngụm làm mát cổ họng rồi quay sang Mi Cát phân phó: “Lễ vật ta chuẩn bị đã đưa cho đại hoàng huynh chưa?”

“Nô tỳ cũng không rõ, ban nãy hạ nhân đến nói để quên một chiếc bình cổ trong Di Tình Thư Sử nên quay về lấy nhưng hiện tại vẫn chưa nghe báo tin.”

“Ngươi kiểm tra đi.”

Mi Cát đem đôi đũa đặt xuống bàn rồi nhanh chóng rời đi, làn tóc dài mềm mại đung đưa trong gió xuân. Ở tuổi này của Mi Cát đã đến lúc bắt đầu tìm một nơi để gả đi, tuy không phải là quân quý nhưng muốn tìm phu gia tử tế với nàng cũng không quá khó. Bát gia từng nói đợi Mi Cát đến tuổi xuất cung sẽ tìm cho nàng phu gia gửi gắm, dựa vào địa vị và thân phận của bát gia không ít thư sinh công tử muốn cùng nàng kết giao.

Trùng hợp Đông Phương Tầm Liên quay trở về phát hiện trong tay áo Mi Cát rơi xuống một thứ gì đó liền nhặt lên xem thử. Vạn vạn không ngờ thứ rơi xuống chính là chiếc xước mà nàng đã tặng cho Phó Tuyệt Ca, không phải cô nương ngốc đó nói làm rơi mất rồi sao?

Vô thức siết chặt chiếc xước trong tay đuổi theo Mi Cát ra đến tận cửa phủ: “Mi Cát!”

Mi Cát nghe gọi lập tức quay lại, trông thấy tứ gia không khỏi kinh ngạc: “Tứ gia có gì phân phó?”

Đông Phương Tầm Liên đưa chiếc xước đến trước mặt nàng, trên gương mặt thanh tú không giấu nổi tức giận: “Cái này là của ngươi?”

Chiếc xước tứ gia đang cầm trên tay thật sự rất giống với chiếc mà Phó Tuyệt Ca tặng, Mi Cát luống cuống tìm lại trong tay áo nhưng không thấy có lẽ trong lúc vội vã bất cẩn làm rơi.

“Đúng là của nô tỳ, đa tạ tứ…”

Không để Mi Cát kịp nói hết Đông Phương Tầm Liên lớn tiếng đánh gãy: “Thứ này ở đâu ngươi có?”

“Là Phó thị tặng cho nô tỳ.” Mi Cát đưa tay muốn nhận lại xước nhưng tứ gia dường như không có ý trả lại đành xấu hổ rút tay về: “Có vẻ bát gia không thích Phó thị cài chiếc xước này nên đem vứt ngoài sân, nô tỳ cảm thấy tiếc mới xin nàng.”

“Phó thị thật sự đem chiếc xước này vứt bỏ còn tặng lại cho ngươi?”

Phát hiện thái độ của tứ gia có chút kì quái, Mi Cát nuốt một ngụm nước bọt rụt rè gật đầu thay cho câu trả lời.

Đông Phương Tầm Liên siết chặt chiếc xước trong tay đến trắng bệch, không nói hai lời trực tiếp quay về buổi yến tiệc. Mi Cát thầm than không ổn vội vã đuổi theo, để bát gia phát hiện nàng còn giữ chiếc xước này thì hỏng bét!

Lúc này Phó Tuyệt Ca cùng với bát gia vui vẻ trò chuyện không hề phát hiện tai hoạ sắp ập đến. Cổ tay đặt trên bàn đột nhiên bị nắm lấy một phát kéo đứng dậy, cả người loạng choạng tự giẫm vào chân bản thân.

“Ách, tứ gia!?”

“Ngươi nói làm rơi mất rồi?”

Nhìn rõ chiếc xước trong tay tứ gia nội tâm Phó Tuyệt Ca lộp bộp mấy tiếng, thảm rồi, nàng quên dặn Mi Cát đừng cài thứ này trước mặt tứ gia. Đông Phương Tầm Tuyết dĩ nhiên không thể ngồi nhìn, đột ngột đứng dậy dùng sức gỡ tay tứ hoàng tỷ ra khỏi tiểu ngốc, chân mày thanh tú nhướn cao bất mãn.

“Ta hỏi ngươi nó rơi mất rồi sao?”

Phó Tuyệt Ca sợ hãi mím chặt môi, hai vai gầy bất tri bất giác run rẩy: “N-Nô tỳ không thể cài nó nên đã tự mình vứt đi…”

“Ta thà nhìn ngươi đem nó vứt đi còn hơn tặng cho người khác!”

Đông Phương Tầm Liên giận dữ ném mạnh chiếc xước ngay trước mặt nàng, trong lòng khổ sở nghẹn uất nhưng lại không thể trút ra được: “Phó Tuyệt Ca ngươi xem ta là cái gì hả? Chính ngươi nói sẽ cài nó một tháng, xoay lưng đi liền đem tặng cho người khác, nếu ta không phát hiện ngươi tính đùa giỡn đến bao giờ?”

Phó Tuyệt Ca sợ đến co rúm người, hai bàn tay cố sức níu chặt tay áo bát gia tìm kiếm cảm giác an toàn, nửa chữ cũng không thốt ra được. Bản thân vừa hổ thẹn vừa chột dạ, ban đầu là nàng chấp nhận điều kiện nhưng lại không thực hiện nó còn đem chiếc xước tứ nhân tra tặng cho Mi Cát. Có là người khác cũng sẽ nổi giận huống chi tứ nhân tra đang theo đuổi nàng.

“Ngươi tặng nàng xước cài hay không là chuyện của tiểu ngốc, việc ngươi đối xứ bất công với nương tử hoàn toàn không liên quan đến nàng. Có trách là trách nàng quá lương thiện không nhìn được ngươi chà đạp Thuận Dương thị mới đứng ra nói giúp mấy câu.”

“Ngươi thì biết cái gì?” Đông Phương Tầm Liên thẳng chân giẫm lên chiếc xước dưới đất, hai mắt đỏ hoen kiên cường không khóc: “Phó Tuyệt Ca chính miệng nói sẽ cài chiếc xước này một tháng, nếu không phải ngươi nàng sẽ đem nó tặng cho Mi Cát sao? Bây giờ ta lại nghĩ nhất định là do ngươi bức bách nên nàng mới làm như vậy!”

“Tứ hoàng tỷ thật biết nói đùa, bản thân không có bản lĩnh lại đi trách người khác.”

Không nghĩ nha đầu chưa dứt sữa này lại dám nói những lời đả kích, Đông Phương Tầm Liên trong lúc mất không chế đã vung tay đánh một chưởng về phía nàng. Đông Phương Tầm Tuyết nghiêng người né tránh, lưu loát nắm lấy cánh tay tứ hoàng tỷ gập mạnh, duỗi chân đạp mạnh vào bụng khiến đối phương lảo đảo ngã xuống đất.

Sự việc diễn ra quá nhanh mọi người chưa kịp phản ứng Đông Phương Tầm Liên đã bị đánh ngã, thống khổ ôm bụng không rên nửa tiếng.

“Dừng lại!”

Đại hoàng tước lách người chen vào giữa, trừng trừng mắt quá mắng Đông Phương Tầm Tuyết: “Ngươi là hoàng muội sao có thể động tay động chân với hoàng tỷ như vậy?”

Đông Phương Tầm Tuyết một mực yên lặng không trả lời, đưa tay kéo Phó Tuyệt Ca ra sau lưng bảo hộ.

“Các ngươi bình tĩnh nói chuyện trước đã.” Nhìn tứ hoàng muội được huynh đệ đỡ dậy, nhị hoàng tước bước ra giúp các nàng hoà giải: “Bọn ta ở bên ngoài nghe không hiểu các ngươi đang nói cái gì, rốt cuộc chiếc xước kia là thế nào? Phó thị đem xước tặng Mi Cát nên ngươi tức giận sao?”

“Là lão bát bức tiểu ngốc vứt chiếc xước ta tặng nàng!”

“Không phải!” Phó Tuyệt Ca lấy hết dũng khí bước ra bảo vệ bát gia: “Là nô tỳ không muốn nhận cũng không muốn cài nó nên tự mình ném đi để Mi Cát nhìn thấy nên mới tuỳ tiện cho nàng. Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến bát gia, là nô tỳ một mình chủ trương!”

Đại hoàng tước nhịn không được vỗ vai tứ nhân tra hai cái: “Ngươi thật là, cô nương kia không chịu gả cho ngươi còn luyến tiếc cái gì?”

“Ngươi nói dối!” Đông Phương Tầm Liên kích động quát lớn, hai mắt đỏ bừng sung huyết đặc biệt đáng sợ: “Chính mắt ta nhìn thấy ngươi đem xước cài lên búi tóc, sau khi quay về Diên Hồng Điện liền không thấy nữa nhất định là lão bát bức bách ngươi!”

“Tứ hoàng tỷ cứ như vậy không thấy phiền sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK