Mục lục
Đích Trưởng Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cáo

Sau khi thánh chỉ đọc xong, ngoại trừ những người đã sớm biết nội tình trong triều đình thì ai nấy đều bất ngờ khiếp sợ. Bọn họ có phần hoài nghi những gì mình nghe được không biết có phải sự thật hay không, hay lỗ tai mình có vấn đề rồi? Vì sao thánh chỉ lại phong Triệu Khả Nhiên làm quận chúa? Ngay cả Triệu Khả Nhiên nghe được thánh chỉ cũng không dám tin, đây rốt cục xảy ra chuyện gì? Thế nên nàng vẫn chưa kịp phản ứng được chuyện này. Lý Phúc Toàn đọc xong thánh chỉ một lúc mà không thấy Triệu Khả Nhiên lĩnh chỉ, liếc mắt nhìn nàng một cái mới mở miệng:

“ Triệu đại tiểu thư, nga, không phải, Trấn Quốc Văn quận chúa, mau lĩnh chỉ tạ ơn!”

Triệu Khả Nhiên lúc này mới định thần lại, vội vàng nói: “Thần nữ xin lĩnh chỉ, tạ hoàng thượng ân điển, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

Lý Phúc Toàn cẩn thận đưa thánh chỉ cho Triệu Khả Nhiên rồi nhận lấy cái khay ở thái giám bên cạnh, trên khay chính là trang phục cùng đồ trang sức của quận chúa, ngoài ra còn có một cái ấn vàng nhỏ. Lý Phúc Toàn đem toàn bộ những đưa này cho Triệu Khả Nhiên. Nàng vội đưa thánh chỉ cho Thi Hương, sau đó lại tiếp nhận đồ từ Lý Phúc Toàn. Thấy những phục sức này, nàng cũng không quá ngạc nhiên bởi vì sau khi tứ phong quận chúa ắt sẽ được nhận phục sức tương ứng. Nhưng khi thấy ấn nhỏ kia thì nàng lại thập phần kinh ngạc, kim ấn này tượng trưng cho thân phận quận chúa, nàng tưởng rằng phong quận chúa cũng chỉ là một cái chức suông mà thôi, đáng lẽ không có kim ấn mới đúng a!

Lý Phúc Toàn dường như cũng chú ý vẻ mặt của Triệu Khả Nhiên nên mở miệng: “Trấn Quốc Văn quận chúa, tiểu kim ấn này tượng trưng cho thân phận của người, xin hãy bảo quản thật tốt.”

Thái độ của Lý Phúc Toàn đối với Triệu Khả Nhiên vô cùng cung kính, hắn thập phần rõ ràng tiền đồ của nữ tử này không chỉ dừng lại ở đây, tương lai tuyệt đối thần phận nàng còn có thể hiển hách hơn nữa. Cho nên thái độ của hắn có thể nói là tất cung tất kính.

“Ta đã nhớ, đã làm phiền công công rồi.”

Mọi việc xong xuôi, Lý Phúc Toàn nói: “Hầu gia, quận chúa, thánh chỉ đã tuyên xong, ta xin cáo từ.”

“Lý công công hãy ở lại uống chút trà đã.” Triệu Lâm nói.

“Hầu gia có tâm, nhưng ta còn phải trở về bẩm báo với hoàng thượng!”

Nghe vậy, Triệu Lâm cũng không dám cưỡng cầu, chỉ là lễ nghi vẫn không thể thiếu, liền đem mấy tấm ngân phiếu nhét vào tay Lý Phúc Toàn: “Lý công công đã vất vả đến đây một chuyến, này thỉnh công công nhận lấy uống trà.”

Đối với ngân phiếu của Triệu lâm, Lý công công cũng không chối từ, trực tiếp nhận, cất vào trong người sau đó nhắc nhở: “Hầu gia, ngày mai ngài nhớ mang theo quận chúa vào trong cung để tạ ơn hoàng thượng.”

Lý Phúc Toàn không bao giờ khách khí với những gì người khác đưa, nhưng cũng luôn minh bạch, chỉ lấy của những người có thể lấy mà thôi, còn những lúc không thể lấy thì hắn tuyệt đối không lấy. Triệu Lâm cũng hiểu rõ điều này cho nên lúc Lý Phúc Toàn nhận thì hắn cũng không có điểm nào ngoài ý muốn cả, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

“Đó là đương nhiên.” Triệu Lâm cười trả lời, “Chuyện này lão phu sẽ không quên , cảm tạ Lý công công nhắc nhở.”

Rất nhanh, Lý Phúc Toàn liền rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại người của Triệu gia. Triệu Khả Nhiên đưa phục sức cho Lung Nhi, cầm lại kim ấn tinh tế thưởng thức. Những người khác thì lại không có phản ứng gì, chỉ là ngơ ngác nhìn Triệu Khả Nhiên.

“Ha ha ha.” Đầu tiên mở miệng là Triệu Lâm, hắn nhìn kim ấn trên tay Triệu Khả Nhiên, nói:

“Khả Nhiên a! Con chính là ving quang của trấn bắc hầu phủ ta a! Nhất phẩm tôn chính trấn quốc văn quận chúa a!”

Mọi người trong phòng sau khi nghe Triệu Lâm nói mới sực tỉnh. Trong mắt họ, nàng chính là một người nhát gan, nhu nhược, một tiếng rên than cũng không dám phát ra, như thế nào lại có thể trở thành quận chúa đây?

Triệu Khả Nhiên đối với chuyện này cũng cảm thấy không hiểu, Triệu Lâm liền đem chuyện xảy ra ở yến hội kể lại, cuối cùng cảm than nói: “Không nghĩ tới Khả Nhiên thật có phúc khí a! Nhờ một bài thơ mà có thể được phong làm quận chúa!”

Nói xong, Triệu Khả Nhiên còn đăm chiêu liếc nhìn Triệu Khả Nhiên một cái, còn mọi người nghe hắn nói cũng cảm thấy thật kinh ngạc, sự tình sao có thể như vậy? Triệu Khả Nhiên chỉ dựa vào một bài thơ liền có được địa vị mà mọi người hâm mộ, này có phải đùa vui mọi người hay không a?

Có điều mặc kệ nói gì đi nữa thì Triệu Khả Nhiên cũng đã trở thành quận chúa, mà cũng không phải quận chúa bình thường, chính là nhất phẩm tôn chính quận chúa, ngang hang với nữ nhi của Vương gia, cho nên mọi người đều phải tiến lên chúc mừng.

Còn Triệu Tùng và Tần Hương Hà khi nghe tin tức này lúc đầu lại càng không dám tin, về sau thì biến thành kinh hỉ, không nghĩ tới, trong mắt họ đại nữ nhi này luôn vô dụng thế nhưng có một ngày lại được phong làm nhất phẩm quận chúa. Giờ đây, nữ nhi này đúng là niềm kiêu ngạo của bọn họ.

“Đại tỷ, tỷ trở thành quận chúa rồi ư? Có phải hay không a?” Triệu Khả Phong tò mò nhìn Triệu Khả Nhiên: “Tỷ có cao hứng không a?”

Nhìn bộ dạng Triệu Khả Phong, Triệu Khả Nhiên cười sờ đầu hắn: “Đúng vậy, ta đã trở thành quận chúa, mà đệ chính là đệ đệ của quận chúa a!”

Tần Hương Hà đứng ở một bên, vốn là cao hứng , nhưng thấy Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Khả Phong thân thiết như vậy mà lại không hề để ý tới muội muội Triệu Khả Nhân liền bất mãn. Tuy rằng Triệu Khả Nhiên được phong quận chúa là việc tốt nhưng nàng còn thân với Triệu Khả Phong hơn cả Khả Nhân, xem ra bà phải tìm thời điểm thích hợp nói chuyện với Triệu Khả Nhiên một chút mới được. Dù cho Triệu Khả Nhiên là quận chúa nhưng vẫn là nữnhi của bà, bà có quyền quản giáo nữ nhi của mình.

Có điều, Triệu Tùng thấy tình cảm tỷ đệ bọn họ tốt như vậy thì rất hài lòng, Triệu Khả Phong là con trai duy nhất của hắn, hiện tại Khả Nhiên lên làm quận chúa, tỷ đệ tình cảm tốt sẽ rất thuận lợi cho tiền đồ của Phong Nhi.

Tiêu Linh đắc ý nhìn Lý Phỉ Nhi, cười với Triệu Khả Nhiên: “Khả Nhiên, xem ra tổ mẫu đã không nhìn lầm con, con đúng là một hài tử tốt, không uổng công tổ mẫu thương con như vậy.”

Tiêu Linh trong lòng cảm thấy thật may mắn, bình thường tuy rằng bà không phải đặc biệt yêu thương Khả Nhiên nhưng cũng luôn đối xử công bằng, cho nên nói lời này cũng thật yên tâm. Bà không hề biết kỳ thực Triệu Khả Nhiên đã sớm nhìn ra được bản chất dối trá của bà. Triệu Khả Nhiên trong lòng lạnh như vẫn một mặt tươi cười: “Tổ mẫu luôn yêu thương Khả Nhiên, trong lòng con luôn hiểu, sau này con nhất định luôn hiếu thảo với người.”

Tiêu Linh nghe nàng nói thì vô cùng hài lòng, gật gật đầu.

Mọi người dường như đều cao hứng, Triệu Khả Nhiên tự nhiên cũng là tươi cười tràn đầy, nhưng trong lòng nàng thầm nghĩ, tuy rằng mọi người ở đây đều cười nhưng người thật lòng chúc mừng nàng chắc cũng chỉ có vài người. Nhất là muội muội song sinh của nàng, đại khái là trong lòng nàng ta rất bất mãn đi.

Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhiên ngầng đầu nhìn Triệu Khả Nhân, vừa lúc hai người tầm mắt chạm nhau, đáy mắt Triệu Khả Nhân tràn đầy bất mãn, chán ghét, phẫn hận, Triệu Khả Nhiên đều nhìn thấy hết.

Từ lúc nghe thánh chỉ, trong lòng Triệu Khả Nhân đã không nguyện ý tin tưởng đó là sự thật, Triệu Khả Nhiên, cái gì cũng đều kém nàng mà sao lại có thể được phong làm quận chúa? Sau này nàng sẽ phải cúi đầu trước nàng ta sao? Tuyệt đối không thể, không có khả năng Triệu Khả Nhiên làm quận chúa. Nhưng vông luận nàng cố gắng không tin cỡ nào thì sự thật vẫn là sự thật.

Thấy mọi người ai nấy đều vây quanh Triệu Khả Nhiên, Triệu Khả Nhân càng ghen ghét, vì sao, vì sao sự tình lại trở nên như thế này? Rõ ràng nàng mạnh hơn Triệu Khả Nhiên, dựa vào cái gì mà Triệu Khả Nhiên có thể làm quận chúa mà không phải nàng? Rốt cục Triệu Khả Nhiên ở bên ngoài đã làm cái gì? Nếu không chỉ bằng nàng ta thì làm sao có thể trở thành quận chúa được? Triệu Khả Nhân càng nghĩ càng thấy tức, hung hăng nhìn Triệu Khả Nhiên, không ngờ lại vừa vặn chạm ánh mắt của Triệu Khả Nhiên. Triệu Khả Nhân một chút ý tứ thoái nhượng cũng không có, ánh mắt như độc xà, nhìn chằm chằm Triệu Khả Nhiên không tha.

Rất nhanh, Triệu Khả Nhiên liền rời ánh mắt đi, không phải vì sợ hãi Triệu Khả Nhân mà chỉ là cảm thấy rất bình thương.

“Được rồi, mọi nguwofi đừng vây quanh Khả Nhiên nữa, để con bé trở về nghỉ ngơi chút đi.” Triệu Lâm nói, “Dù sao tối nay mọi người cũng cùng nhau dung bữa cơm đoàn viên, lúc đó mọi người nhân tiện chúc mừng Khả Nhiên.”

Triệu Lâm hiền lành nhìn Triệu Khả Nhiên, giống như một trưởng bối từ ái bình thường, nói như vậy, mọi người cũng dần tản ra. Triệu Khả Nhiên nhìn Triệu Lâm bộ dáng hiền lành kia cũng không có một chút cảm động, càng khinh thường nhiều hơn, tổ phụ nàng diễn cũng thật tốt a! Nếu không phải đã biết trước bản tính của hắn, chỉ sợ nàng sẽ tin rằng tổ phụ nàng thực sự là một lão nhân từ ái. Có lẽ đây chính là lần đầu tiên tổ phụ nàng nói chuyện với nàng hiền lành tình cảm như vậy. Nếu không trở thành quận chúa, đại khái là cả đời cũng không thấy tổ phụ thân mật với nàng như vậy đâu.

Sau đó, mọi người dần rời đi, Triệu Khả Nhiên cũng trở lại phòng mình. Về đến phòng, đóng cửa lại, Thi Hương và Lung Nhi đều đem đồ trên tay để lên mặt bàn.

“Tiểu thư, thật tốt nha, người được phong làm quận chúa, giống như nằm mơ vậy.” Lung Nhi cao hứng nói.

“Phải không?” Triệu Khả Nhiên mỉm cười, “Tiểu thư ta lên làm quận chúa, ngươi cao hứng vậy sao?”

“Đương nhiên a! Về sau thân phận của tiểu thư sẽ không giống bây giờ nha, lão gia và phu nhân sẽ không vô tâm với người nữa, mà nhị tiểu thư thì khẳng định là tức chết đi.”

Nói đến Triệu Khả Nhân, Lung Nhi cười càng thêm cao hứng: “Trước kia nhị tiểu thư không phải luôn kiêu ngạo là tài nữ sao? Nhưng giờ thì sao? Xem ra vẫn kém tiểu thư nhà ta a!”

Triệu Khả Nhiên cười cười lắc đầu: “Lung Nhi, ngươi nha, vẫn là chưa ddue ổn trọng.”

“Tiểu thư, nô tì làm sao không đủ ổn trọng?” Lung Nhi lầu bầu, bất mãn hỏi, “Người ta đều nói sự thật, chẳng lẽ người không vui khi lên làm quận cháu sao?”

Triệu Khả Nhiên lắc đầu: “Ta chỉ là không hiểu rõ sự tình mà thôi.”

“Không rõ ư?”

Triệu Khả Nhiên nhấc lên chiếc kim ấn, nói: “Sắc phong lần này là vì sao? Nguyên nhân sẽ không đơn giản như tổ phụ nói.”

“Tiểu thư, là sao a?” Lung Nhi khó hiểu nhìn Triệu Khả Nhiên, “Chẳng lẽ tiểu thư cảm thấy hầu gia nói dối sao? Nhưng hầu gia không có lý gì để nói dối mà.”

Triệu Khả Nhiên lắc đầu: “Không phải, tổ phụ không nói dối.”

“Kia ý tiểu thư là?”

Triệu Khả Nhiên không trả lời, nhưng Thi Hương đứng một bên đã nhìn ra nghi hoặc của nàng, nói: “Ý tiểu thư là, chuyện ngày hôm nay không phải do hoàng thượng nhất thời phong sắc chỉ vì một bài thơ, mà là do một nguyên nhân khác.”

Lung Nhi chấn động: “Sao có thể a? Hầu gia đã nói hoàng thượng vì chuyện tiểu thư làm thơ ở phủ Tần quốc công, cảm thấy thơ văn cảu tiểu thư xuất chúng nên mới phong sắc cho tiểu thư mà?”

“Lung Nhi, ngươi nhìn sự việc không đủ toàn diện, Thi Hương nói đúng, sự việc này nhất định không có khả năng là do hoàng thượng nhất thời quyết định.”

Triệu Khả Nhiên cảm thấy nàng cần phải dạy bảo Lung Nhi một chút mới được. Lúc trước nàng luôn dấu Lung Nhi mọi chuyện vì nghĩ Lung Nhi còn nhỏ, , nhưng sau sự việc hôm nay, về sau chỉ sợ nàng là cái đích để mọi người dòm ngó, vì thế nàng phải dạy Lung Nhi cẩn thận.

Nghĩ vậy, Triệu Khả Nhiên chậm rãi phân tích: “Hoàng thượng phong ta làm quận chúa tuyệt đối không có khả năng nhất thời, mà là trải qua thâm tư thục lự, lần đó làm thơ, đại khái cũng chỉ là một cái cớ mà thôi. Ta tuy rằng không biết hoàng thượng vì sao phong ta làm quận chúa, nhưng ta tuyệt đối có thể khẳng định, đó là bởi vì một nguyên nhân khác.”

Lung Nhi cau mày, hỏi lại: “Tiểu thư, người vì sao khẳng định như vậy?”

Triệu Khả Nhiên giơ tiểu kim ấn lên, “Chỉ bằng nó, nếu nguyên nhân đơn giản như tổ phụ nói thì hôm nay hẳn là sẽ không thể có kim ấn này.”

“Kim ấn này ư?”

“Không sai.” Triệu Khả Nhiên nói tiếp, “Nếu sắc phong cho nữ nhi thì sẽ không có danh hiệu cao như vậy. ngươi xem, Trung Nghĩa tướng quân, chính là phụ thân của tổ mẫu ta hy sinh vì nước như vậy mà tổ mẫu bất quá chỉ được phong làm tam phẩm mộ nhã đoan mẫn quận chùa mà thôi. Còn ta thì có đức gì, tài gì đâu? Chỉ vì một bài thơ mà có thể làm nhất phẩm quận chúa sao? Còn nữa, tứ phong nữ nhi làm quận chúa thì sẽ không có kim ấn, mà cho dù nhất thời quyết định thì sao có thể kịp khắc kim ấn này? Có thể nói, chuyện phong ta làm quận chúa đã được quyết từ lâu.”

Nghe Triệu Khả Nhiên phân tích, Lung Nhi mới hiểu rõ.

“Cho nên tiểu thư mới không biết nguyên nhân gì phải không ạ? Kia có phải là có âm mưu gì hay không a?”

Thấy dáng vẻ khẩn trương của Lung Nhi, Triệu Khả Nhiên cười: “Ngươi yên tâm, tuy ta không biết nguyên nhân gì nhưng hẳn là không có âm mưu gì đâu. Dù sao ta cũng chỉ là một nữ nhi của thái sư nho nhỏ thôi, hoàng thượng tính kế gì thì cũng sẽ không tính trên đầu ta đâu.”

Lung Nhi lúc này mới thở dài nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, nô tỳ còn sợ có âm mưu gì nữa cơ.”

“Lung Nhi.” Sắc mặt Triệu Khả Nhiên nghiêm túc: Hôm nay ta nói chuyện này, đó là vì nhắc nhở ngươi. Ngươi hẳn cũng biết, có một số chuyện ta giao cho Thi Hương và Cầm Hương làm không phải vì ta không tìn nhiệm ngươi, mà là vì người không đủ chín chắn.”

Lung Nhi thấy bộ dáng nghiêm túc của Triệu Khả Nhiên thì cũng lập tức chú ý lắng nghe, nàng loáng thoáng đoán tiểu thư muốn nói điều gì đó với nàng.

Triệu Khả Nhiên nói tiếp: “Trước kia ta luôn gnhix ngươi còn nhỏ nên giấu ngươi nhiều chuyện, nhưng từ hôm nay trở đi, ngươi nhât dịnh phải đi theo Thi Hương và Cẩm Hương học tập, còn có về sau làm gì cũng phải cẩn thận. Hiện tại ta trở thành quận chúa, nhất định sẽ càng có nhiều người coi ta là cái định trong mắt, nhất là Triệu Khả Nhân. Vì thế, ngươi hãy nhanh chóng trưởng thành.”

Lung Nhi nghe tiểu thư nói cúng hạ quyết tâm: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ theo các nàng ấy học tập, không làm người thất vọng.”

“Vậy là tốt rồi.” Triệu Khả Nhiên vẫn nhìn kim ấn trong tay, lâm vào trầm tư.

Ở bên kia, trong phòng Triệu Khả Nhân không có bình tĩnh như vậy. Một hồi đến phòng, nàng ta liền ném đồ vật này nọ. Nàng đã quên nơi này không phải phủ thái sư, cũng đã quên luôn hình tượng ôn nhu trước mặt mọi người. Từ cửa phòng bước vào, nàng đã không kiêng nể gì liền phát tiết trút giận, vừa ném đồ vật, vừa lớn tiếng quát.

“Triệu Khả Nhiên, ngươi dựa vào cái gì?”

“Ngươi có gì đặc biệt hơn người, vì sao ngươi có thể lên làm quận chúa? Ta có điểm nào kém ngươi sao? Dựa vào cái gì ngươi có thể leo cao hơn ta?”

Nhàn Vân và Nhàn Lạc ở bên cạnh mỗi ngươi một việc, người thì khuyên Triệu Khả Nhân, người thì phải dọn dẹp lại căn phòng, đuổi người hầu bên ngoài đi..

Phát tiết một lúc lâu, Triệu Khả Nhân mới có thể bình tĩnh trở lại. Nhàn Lạc lanh lợi đỡ Triệu Khả Nhân ngồi xuống, dâng lên một ly trà, cũng mở miệng an ủi:

“Tiểu thư, hãy bình tĩnh, người tức giận như vậy không tốt, nào, uống ly trà.”

Triệu Khả Nhân nhận ly trà, một ngụm uống cạn, sau đó dùng sức đặt chén xuống mặt bàn “phách” một tiếng.

“Tiểu thư, không nên tức giận nữa.” Nhàn Vân cũng vội nói, “Có gì phải tức giận, tiểu thư cũng biết, nếu người tức giận thì khác gì tiện nghi cho đại tiểu thư a?”

Triệu Khả Nhân vừa mới áp chế xuống lại nghe lời nói của Nhàn vân lại sinh khí: “Dựa vào cái gì, Triệu Khả Nhiên là cái dạng gì? Chỉ dựa vào nhan sắc kia mà xứng làm quận chúa sao? Ta có điểm nào kém nàng ta sao? Tại sao nàng ta có thể làm quận chúa còn ta thì cái gì cũng không?”

Nhàn Lạc thông minh nói: “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy cho dù đại tiểu thư lên làm quận chúa thì người cũng không cần phải tức giận. người cũng biết, địa vị nữ nhân là dựa vào trượng phu quyết định. Hiện tại đại tiểu thư là quận chúa nhưng tương lai ai biết trước được a! Chỉ cần tiểu thư gả cho người có địa vị tốt hơn đại tiểu thư thì tương lai làm soa không có cơ hội áp chế đại tiểu thư chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK