Sáng sớm Triệu Khả Nhiên đã bị gọi dậy, vốn tối ngày hôm qua nàng đi ngủ phải tương đối muộn, nhưng trời còn mờ tối liền bị gọi dậy, cho nên vẫn ở trạng thái mơ mơ hồ hồ. Dưới tình huống vẫn giống mơ mơ hồ hồ, Triệu Khả Nhiên đã tắm rửa thay quần áo xong.
Sau đó, Triệu Khả Nhiên dưới sự dẫn dắt của Triệu Lâm tiến vào Từ đường của Triệu gia. Thật ra Triệu Khả Nhiên cũng chỉ tiến vào Từ đường Triệu gia vài lần mà thôi, ở Trấn Bắc Hầu phủ mà nói, Từ Đường đúng là mội nơi hết sức quan trọng và trang nghiêm. Ở nơi này cũng chỉ có đích tôn đích nữ mới có tư cách tiến vào khi Đại Tế Tự, tựa như Triệu Khả Phong vậy, cho dù Triệu Lâm thật rất ưa thích hắn cũng tốt, hắn cũng là không thể vào Từ Đường. Dĩ nhiên còn có một loại tình huống, đó chính là nếu người con cháu người nào lấy được thành tựu gì đó thật sự lớn, cũng có thể tiến vào Từ Đường, tố cáo với liệt tổ liệt tông của Triệu gia. Ngay cả Triệu Khả Nhiên cũng chính là tình huống này, lẽ ra nên sớm tiến vào Từ Đường tế bái, nhưng mà bởi vì thời gian ngày hôm qua hơi muộn rồi, nên mới phải hoãn lại tới hôm nay.
Sau khi tế bái xong, kế tiếp Triệu Khả Nhiên dùng đồ ăn sáng, Triệu Lâm cùng Tiêu Linh sẽ mang theo Triệu Khả Nhiên tiến cung. Tất cả mọi người tới cửa đại môn đưa tiễn, tình hình so với hôm qua thậm chí còn có náo nhiệt hơn.
Ở cửa đại môn, hôm nay Triệu Khả Nhiên ăn mặc cũng không phải hết sức xa hoa, nhưng lại có một khí chất của mình, nàng mặc là cung trang màu trắng lạnh nhạt, thanh nhã nơi lại nhiều hơn mấy phần khí chất xuất trần. Khổ váy khoan thai uốn lượn sau lưng, ưu nhã cao quý. Tóc đen như màu mực, đơn giản búi tóc Phi Tiên kế, trên có vài viên trân châu mượt mà đầy đặn tùy ý tô tô điểm, tram giữ cài trên tóc suôn dài đen như mực, tiểu hồ điệp ở trâm cài tóc lay động đi lại, cứ như còn sống, khiến mái tóc sắc đen, càng lộ vẻ sáng mềm trơn bóng (đoạn này cứ rối tinh rối mù, ai thấy chỗ cần sửa chỉ mình nha). Mắt đẹp nhìn quanh nhà tràn đầy rực rỡ, môi đỏ mọng đúng lúc nhẹ tràn cười yếu ớt. Vì cách ăn mặc hôm nay, Triệu Khả Nhiên còn đặc biệt đem theo Mặc Ngọc tram do Tư Đồ Húc đưa, chỉ là không thể không nói đồ Tư Đồ Húc đưa vẫn hết sức quý trọng, cho nên mới có thể cùng một thân cung trang màu trắng phối hợp tốt như vậy.
Thật ra thì lúc mới bắt đầu, Triệu Lâm cùng Tiêu Linh hy vọng Triệu Khả Nhiên có thể mặc bộ cung trang màu đỏ kia vào cung tạ ơn, nhưng mà bởi vì Triệu Khả nhưng kiên trì, cho nên mới mặc vào bộ màu trắng này, nhưng mà không thể không nói, một bộ cung trang màu trắng này thật rất thích hợp với khí chất của nàng, thoạt nhìn liền giống như tiên nữ, thanh lệ thoát tục, ngay cả bình thường ngũ quan chỉ là thanh tú thoạt nhìn hình như cũng biến thành hết sức tinh xảo, dường như so thân là một trong tứ đại mỹ nhân Kinh thành Triệu Khả Nhân còn muốn đẹp hơn mấy phần.
Đứng ở trong đám người Triệu Khả Nhân mặc dù trên mặt lộ vẻ cười đến, nhưng mà oán độc trong mắt cũng không thể nào giấu được. Chú ý tới Triệu Khả Nhân đối với mình oán hận, Triệu Khả Nhiên không có bất kỳ bất mãn gì, thậm chí còn hướng Triệu Khả người mỉm cười một chút. Mà sau khi thấy được Triệu Khả nhưng mỉm cười, hỏa khí trong lòng Triệu Khả Nhân càng tăng.
Chỉ là mặc kệ như thế nào, mọi người đang hâm mộ, ghen tỵ còn có oán hận các loại trong ánh mắt, Triệu Khả Nhiên vẫn leo lên xe ngựa. Vốn theo thân phận Triệu Khả Nhiên bây giờ mà nói, phải tự mình một người ngồi một chiếc xe ngựa, nhưng mà bởi vì Triệu Khả Nhiên là lần đầu tiên vào cung, hơn nữa thời gian không đủ dài, cho nên Triệu Lâm cùng Tiêu Linh cũng chỉ có thể ở trên xe ngựa nói cho Triệu Khả Nhiên các loại địa phương cần chú ý, còn có chuyện nên hành lễ theo đẳng cấp như thế nào. Vì vậy, bọn họ cùng nhau ngồi một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa đang không ngừng chạy, cự ly cách hoàng cung cũng càng ngày càng gần, tâm tình Triệu Khả Nhiên cũng đi theo càng ngày càng khẩn trương rồi. Nhưng mà khi chỉ cần vừa nghĩ tới hôm nay Tư Đồ Húc cũng sẽ vào cung, tâm tình của nàng lại bắt đầu buông lỏng.
Rất nhanh, xe ngựa cũng đã đi tới hoàng cung, ba người bọn họ xuống xe ngựa sau đó ngồi lên rồi kiệu liễn, hướng về phía điện Thái Hòa xuất phát. Không bao lâu, cũng đã đến điện Thái Hòa, sau khi được triệu gọi, Triệu Lâm cùng Tiêu Linh liền dẫn Triệu Khả Nhiên tiến vào Thái Hòa chánh điện.
Triệu Khả Nhiên vừa tiến vào trong điện, sau khi thấy tình cảnh trong điện trong điện, không khỏi ở trong lòng cảm thán một tiếng, thật sự chính là trận địa thật lớn! Hoàng thượng an vị ở chỗ ngồi cao nhất, ở bên cạnh Hoàng thượng là một mỹ phụ cung trang một màu vàng sáng, Triệu Khả Nhiên không cần nghĩ cũng biết, này khẳng định chính là hoàng hậu.
Không chỉ là hoàng hậu, ở dưới chỗ hoàng hậu còn ngồi không ít nữ tử mặc các loại cung trang, Triệu Khả Nhiên nhìn phục sức các nàng, đại khái có thể đoán được, này có lẽ là vài hậu cung một chút phi tần.
Thấy nhiều người như vậy, trong long Triệu Khả Nhiên vẫn là có chút khẩn trương, sau khi nàng cẩn thận nhìn chung quanh bốn phía một cái, rốt cuộc thấy được bóng dáng màu trắng cho nàng an tâm kia. Triệu Khả Nhiên lén liếc mắt nhìn Tư Đồ Húc, Tư Đồ Húc đang hướng ánh mắt trấn an, tâm cũng bắt đầu chậm rã trở nên an định lại.
Hai bên Tư Đồ Húc an vị ở trên ghế, lúc Triệu Khả Nhiên vừa vào cửa, hắn cũng đã chú ý tới. Thời điểm vừa mới nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, hắn cảm thấy duy nhất một cảm giác chính là kinh ngạc, không sai, chính là kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Triệu Khả Nhiên mặc quần áo màu trắng, không ngờ thời điểm một thân quần áo màu trắng như vậy mặc ở trên người nàng, lại thích hợp như thế, tựa như một bộ y phục này chính là vì nàng mà tạo ra. Khi thấy Triệu Khả Nhiên nhìn về phía hắn, hắn có một loại xúc động muốn đem nàng ôm vào lòng, nhưng mà trường hợp như vậy xác thực không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng lúc thấy ánh mắt Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Húc cũng biết, vật nhỏ của mình chỉ sợ là khẩn trương. Sau khi biết điểm này, Tư Đồ Húc dung ánh mắt an ủi Triệu Khả Nhiên.
"Thần tham kiến hoàng thượng, nguyện Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế."
"Thần phụ tham kiến hoàng thượng, nguyện Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế."
"Thần nữ tham kiến hoàng thượng, nguyện Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế."
Triệu Lâm, Tiêu Linh cùng Triệu Khả Nhiên sau khi tiến vào, lập tức liền hướng hoàng thượng hành lễ.
" Đều bình thân!" Nhìn ba người quỳ dưới đất, Tư Đồ Lăng Chí mở miệng nói.
Sau khi ba người họ đứng lên, Tư Đồ Lăng Chí mở miệng nói, "Văn Quận chúa, mặc dù biết tài hoa của ngươi hết sức xuất chúng, nhưng mà còn chưa có gặp qua chính ngươi! Ngươi đứng lên tiến đến, để trẫm có thể nhìn một chút, một tài nữ như vậy đến tột cùng lớn lên trông thế nào?"
Sau khi nghe được Tư Đồ Lăng Chí phân phó, Triệu Lâm cùng Tiêu Linh vội vàng đứng qua một bên, Triệu Khả Nhiên đi về phía trước một bước sau đó phúc thân một cái, mở miệng nói, "Hoàng thượng quá khen, chẳng qua thần nữ chính là chỉ đọc qua qua vài cuốn sách mà thôi, đánh giá tài hoa xuất chúng cao như vậy, thần nữ không dám nhận."
Tư Đồ Lăng Chí bắt đầu dò xét Triệu Khả Nhiên cẩn thận. Nữ tử đứng ở phía dưới mặc dù dáng dấp không phải xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng mà khí chất cũng là hết sức tiêu sái cách biệt, thoạt nhìn hình như đối với tất cả đều là cảm giác nhàn nhạt. Ngay cả đối mặt với hắn thiên tử này, cũng là đúng mực, không có một chút lấy lòng, cũng không có một chút khiếp đảm.
Thấy được Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Lăng Chí không khỏi ở trong lòng cảm thán, xem ra con trai của chính mình vẫn thật tinh mắt! Nếu có thể chọn một nữ tử như vậy. Không thể không nói, nữ tử này mặc dù dáng dấp không phải tuyệt mỹ, nhưng mà cũng là tuyệt đối không đơn giản, chỉ bằng nàng trẻ tuổi như vậy cũng đã có phong thái này đích thực cũng hết sức không dễ dàng. Thậm chí, nhìn Triệu Khả Nhiên như vậy, trong lòng của hắn không khỏi nghĩ tới tới một nữ tử khác, một nữ tử đã không còn trên thế gian này. Mặc dù tướng mạo trên hai người các nàng là chênh lệch trời đất, nhưng mà khí chất trên thân hai người các nàng là giống nhau y hệt.
Tư Đồ Lăng Chí gật đầu một cái, hết sức hài lòng mở miệng nói, "Văn Quận chúa, thật đúng là không hổ cái phong hiệu này! Không chỉ có tài học xuất chúng, mà ngay cả khí chất an tĩnh văn nhã như vậy, xem ra chữ nghĩa này, thật vẫn rất thích hợp ngươi đó!"
Nghe được Tư Đồ Lăng Chí khen ngợi, Triệu Khả Nhiên tuyệt không kiêu ngạo, ngược lại là hết sức bình tĩnh trả lời, "Hoàng thượng quá khen."
Thấy được dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Lăng Chí cười đến hết sức hiền lành, "Văn Quận chúa không cần khẩn trương, trẫm nhìn ngươi đã cảm thấy hết sức thân thiết, vậy sau này vẫn là trẫm gọi ngươi Khả Nhiên tốt lắm, nhân tiện ngươi cũng đem trẫm làm một người trưởng bối bình thường."
Tư Đồ Lăng Chí lời này vừa nói ra, lời nói lập tức làm tứ phía kinh ngạc.
Hoàng hậu càng thêm trực tiếp nhìn về phía Tư Đồ Lăng Chí, trong lòng nhấp nhô bất định. Cho tới nay, nàng đều cho là mình hiểu biết hoàng thượng, nhưng mà trải qua mấy ngày qua, nàng không khỏi bắt đầu hoài nghi, mình thật sự hiểu rõ hoàng thượng sao? Đầu tiên là không lý do liền phong tước một Văn Quận chúa, thế nhưng hiện tại phát sinh đối với Văn Quận chúa này thân thiết như vậy, rút cuộc là chuyện gì xảy ra đây! Hoàng hậu càng nghĩ càng cảm thấy loạn.
Tại chỗ cái khác tâm tình phi tần bây giờ đều cùng hoàng hậu giống nhau, trong lòng của các nàng đều tràn đầy nghi ngờ, nhưng mà trụ trong cung lâu rồi, cũng đã học xong che giấu tâm tình của mình. Vô luận trong lòng dời sông lấp biển như thế nào, nhưng mà trên mặt lại là đồng nhất khéo léo tươi cười.
Mà sau khi Triệu Khả Nhiên nghe được lời nói của Tư Đồ Lăng Chí, trong lòng thì càng giật mình, nàng không biết hoàng thượng đây là ý gì. Dựa theo lời Tư Đồ Húc trước đó, vậy đã nói rõ bây giờ hoàng thượng đã biết quan hệ giữa nàng và Tư Đồ Húc, không phải ý hoàng thượng kia là đã tiếp nhận nàng? Triệu Khả Nhiên không dám xác định, chỉ có thể bình tĩnh đứng ở nơi đó, cũng không nói lời nào.
Nhìn dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Lăng Chí khẽ mỉm cười, "Khả Nhiên, phải không? Ngươi không phải cần khẩn trương, trẫm không có ý tứ gì khác, trẫm chỉ là nhìn thấy ngươi đã cảm thấy hết sức thân thiết mà thôi."
Khi không có thêm khối nứt. Sau khi nghe được lời nói của Tư Đồ Lăng Chí, Triệu Khả Nhiên không biết rút cuộc Hoàng thượng có ý gì, không thể làm gì khác hơn là thận trọng trả lời, "Tạ hoàng thượng tán thưởng, thần nữ hết sức vinh hạnh."
Sau khi nghe được lời nói của Triệu Khả Nhiên, Tư Đồ Lăng Chí biết ý đinh bây giờ của Triệu Khả Nhiên, vì vậy mở miệng nói, "Kì thật thì ngươi thật sự không cần khẩn trương, trẫm nói đều là thật, trẫm cảm thấy ngươi rất giống một người."
Sau khi nghe được lời nói của Tư Đồ Lăng Chí, trong lòng mọi người càng thêm nghi ngờ. Tất cả mọi người không biết hoàng thượng nói tới ai, nhưng mà Tư Đồ Húc một mực lẳng lặng chú ý Triệu Khả Nhiên trong mắt cũng là thoáng qua một đạo quang mang rõ ràng. Hắn biết phụ hoàng nói tới ai, ông nói phải là mẫu phi của mình. Xác thực, một ít khí chất lạnh nhạt trên người vật nhỏ, rất giống với mẫu phi đã qua đời, nhưng lại không giống nhau. Mẫu phi đích xác là hết sức lạnh nhạt, nhưng mà vật nhỏ cũng không đồng dạng như vậy, có một số thứ nàng có thể đối xử lạnh nhạt, nhưng mà chỉ cần thân với nàng, nàng tuyệt đối không sẽ thỏa hiệp. Giống như chuyện một đời nhất thế nhất song nhân, mẫu phi có thể vì yêu phụ hoàng mà thỏa hiệp, về sau lấy thân phận một nữ nhân trong cung bồi bên cạnh phụ hoàng, nhưng mà vật nhỏ cũng không giống, bất luận nàng yêu mình nhiều, cũng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với việc này. Nhưng mà so sánh với, hắn lại cảm thấy thật ra thì tính tình vật nhỏ như vậy so với mẫu phi tốt hơn nhiều. Nếu mà mẫu phi cũng có kiên cường như vật nhỏ, có lẽ cũng sẽ không đi sớm như vậy!
Triệu Khả Nhiên không biết Tư Đồ Lăng Chí nói tới ai, nhưng mà nàng vẫn là hết sức cung kính trả lời, "Có thể cùng người quen biết của Hoàng thượng lớn lên giống nhau, đó là vinh hạnh cảu thần nữ."
"Không phải." Sau khi nghe được lời nói của Triệu Khả Nhiên, trong mắt của Tư Đồ Lăng Chí tràn đầy hoài niệm, tựa hồ đang nhìn Triệu Khả Nhiên, nhưng lại dường như xuyên thấu qua Triệu Khả Nhiên nhìn một người khác mà thôi, "Các ngươi dáng dấp không giống, nhưng mà khí chất trên người các ngươi rất giống, thật rất giống."
Nhìn thấy hoàng thượng hình như lọt vào trầm tư của mình, tất cả mọi người không dám mở miệng lung tung. Mà hoàng hậu ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khả Nhiên cũng là đã mang theo oán hận, rốt cuộc nàng biết hoàng thượng đang nói là người nào. Người trong miệng Hoàng thượng đó chính là tiểu Tiêu Tiêu đã qua đời nhiều năm, cái nữ nhân nàng hận nhất kia. Không ngờ, cũng đã đã nhiều năm như vậy, hoàng thượng vẫn luôn nhớ cái tiện nhân kia. Ngay cả hiện tại chỉ thấy một nữ nhân có khí chất giống tiện nhân kia, rốt cuộc lại nhớ cái tiện nhân đó.
Nghĩ đến đây, hoàng hậu liền hết sức oán hận nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, vào giờ khắc này, bà có chút không phân rõ rút cuộc bây giờ mình hận là Triệu Khả Nhiên, hay là tiểu Tiêu Tiêu đã qua đời.
Người ở chỗ này cũng không chú ý tới ánh mắt của hoàng hậu, ngay cả Triệu Khả Nhiên luôn luôn hết sức nhạy cảm cũng không có chú ý tới. Nhưng mà vẫn có một người chú ý tới như thế, đó chính là Tư Đồ Húc.
Cũng vì Tư Đồ Húc vẫn luôn chú ý Triệu Khả nhưng, cho nên, hoàng hậu đối với Triệu Khả Nhiên bất mãn cùng oán hận, hắn tự nhiên chú ý tới, nhưng lại bất động thanh sắc. Nhìn hoàng hậu, Tư Đồ Húc cười lạnh ở trong lòng, xem ra hoàng hậu thật sự đúng là rất hận mẫu phi hắn! Ngay cả vật nhỏ chỉ là khí chất cùng mẫu phi có mấy phần tương, nàng đều oán hận như vậy, có thể nghĩ hận ý của Hoàng hậu đối với mẫu phi là sâu đậm đến cùng cực. Chỉ là tốt nhất bà không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không, chính mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà.
Qua một lúc lâu sau đó, Tư Đồ Lăng Chí mới từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, nhìn Triệu Khả Nhiên đang đứng ở phía dưới, ông cười cười sau đó mở miệng nói, "Trấn Bắc hầu."
Nghe được hoàng thượng kêu tên của mình, Triệu Lâm liền vội vàng tiến lên một bước, "Thần ở đây."
Tư Đồ Lăng Chí mở miệng hỏi, "Trấn Bắc hầu, vị cháu gái này của ngươi thật sự chính là hết sức xuất sắc, không biết, đã có hôn phối có phải hay chưa?"
Sau khi nghe được câu hỏi của hoàng thượng, Triệu Lâm mặc dù không biết hoàng thượng hỏi như vậy rút cuộc là vì cái gì, nhưng mà vẫn là hết sức cung kính trả lời, "Hồi hoàng thượng, cháu gái này của thần số tuổi còn nhỏ, thần còn muốn lưu nàng mấy năm, cho nên còn chưa có hôn phối!"
Sau khi Hoàng hậu vừa nghe đến câu hỏi của hoàng thượng, tâm liền hơi hồi hộp một chút, trầm xuống. Nàng không biết rút cuộc hoàng thượng hỏi như vậy là vì cái gì, hoàng thượng vừa mới nói qua khí chất của Triệu Khả Nhiên này rất giống với cái tiện nhân kia, hiện tại lại hỏi Triệu Khả Nhiên đã có đã hôn phối hay chưa, chẳng lẽ hoàng thượng muốn đem Triệu Khả Nhiên này nhét vào hậu cung. Nghĩ đến khả năng này, trong lòng của nàng liền cảm thấy hàng loạt ghen tỵ.
Sau khi nghe Triệu Lâm trả lời, Tư Đồ Lăng Chí mở miệng cười nói, "Ha ha ha, Trấn Bắc hầu, cháu gái của ngươi xuất sắc như thế, ngươi phải vì nàng tìm một mối hôn sự thật tốt, sợ rằng không có dễ dàng như vậy đi!"
Sau khi nghe được lời nói của Hoàng thượng, Triệu Lâm nhớ lại một ít việc hôn sự lúc trước giữa Triệu Khả Nhiên và Trung Nghĩa hầu phủ, trên mặt thoáng qua một tia mất tự nhiên, "Đúng vậy! Cháu gái này của cựu thần xuất sắc như vậy, thần thật vẫn không biết nên vì nàng tìm một vị hôn phu như thế nào mới phải."
Sau khi nghe Triệu Lâm trả lời, Tư Đồ Lăng Chí cười cười, "Nếu Trấn Bắc hầu ngươi khổ não như thế, không bằng đem chuyện này giao cho trẫm đi! Cứ như vậy được chứ?"
Tư Đồ Lăng Chí vừa dứt lời, tâm của hoàng hậu giống như nhảy tới cổ họng, nàng thật rất sợ lời kế tiếp của Hoàng thượng chính là muốn đem Triệu Khả Nhiên nhét vào trong hậu cung, chỉ là, sau khi nghe được lời kế tiếp củaTư Đồ Lăng Chí, lòng của nàng mới thả xuống.
"Cựu thần không hiểu, xin hoàng thượng nói rõ."
Tư Đồ Lăng Chí cười nói, "Ý của trẫm là nhân tiện trẫm tới vì cháu gái này của ngươi chỉ hôn được rồi. Dù sao bây giờ nàng còn nhỏ, qua hai năm trẫm sẽ hảo hảo lưu ý, lại nói, ngươi xem, trẫm còn có nhiều hoàng tử chưa thành hôn như vậy! Ngươi nói cứ như vậy được chứ?"
Sau khi nghe được lời hoàng thượng nói, Triệu Lâm mừng rỡ như điên, ý hoàng thượng không phải là tương lai sẽ đem Khả Nhiên chỉ hôn cho một hoàng tử trong đó mà! Nghĩ đến khả năng này, Triệu Lâm vội vàng đáp, "Hoàng thượng có long như vậy, cựu thần liền thay Khả Nhiên cảm tạ hoàng thượng ân điển rồi."
"Vậy cứ quyết định như vậy." xem ra Tư Đồ Lăng Chí cũng là hết sức vui mừng.
Sau khi thấy hoàng thượng và tổ phụ của mình như nhau, Triệu Khả Nhiên cũng không nhịn được mắt muốn trợn trắng, đương sự người trong cuộc là mình đang ở trước mắt, thế nhưng hai người cứ như vậy liền cướp đi quyền quyết định hôn sự của mình. Chỉ là, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà nàng lại chỉ đứng lẳng lặng ở một bên, cũng không nói lời nào, bởi vì có lẽ nàng biết nguyên nhân hoàng thượng làm như vậy, đại khái chính là vì tương lai có thể chỉ hôn cho mình cùng Húc!
Triệu Khả Nhiên không biết tự tin của mình từ đâu ra, nhưng mà nàng chính là cảm thấy như vậy. Hơn nữa, nàng hết sức hiểu rõ Tư Đồ Húc, nàng tin chắc, hắn nhất định sẽ đem mọi chuyện đều an bài tốt.
Sau khi ở lại hỏi Triệu Khả nhưng mấy câu nói, Tư Đồ Lăng Chí mở miệng nói, "Tốt lắm, thật còn chính sự phải xử lý, cũng không nán lâu ở chỗ này, trẫm còn phải trở về xử lý chính vụ!"
Sau khi nghe được lời nói của Tư Đồ Lăng Chí, hoàng hậu vội vàng đứng lên cười nói, "Hoàng thượng, chính vụ quan trọng hơn. Người yên tâm đi, nô tì sẽ hảo hảo chiêu đãi Văn Quận chúa, người không cần lo lắng."
Nghe được hoàng hậu nói, trong lòng Triệu Khả Nhiên thầm kêu một tiếng hỏng bét. Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy giống như vị hoàng hậu này tựa hồ như không phải hết sức thích chính mình. Vốn còn muốn thừa dịp cơ hội này cáo lui thật tốt, nhưng không ngờ hoàng hậu lại lên tiếng, như vậy ý không phải là mình còn phải lưu lại sao! Nghĩ đến khả năng này, Triệu Khả Nhiên liền cảm thấy nhức đầu.
Nhưng mà không nghĩ đến Tư Đồ Lăng Chí lắc đầu một cái, nói, "Hoàng hậu, xem ra ngươi là rất ưa thích văn Quận chúa rồi, chỉ là sợ rằng hôm nay Văn Quận chúa đã không thể giữ lại."
Sau khi nghe được Tư Đồ Lăng Chí trả lời, hoàng hậu nhẹ nhàng nhíu mày một cái, "Nô tì không hiểu, chẳng lẽ hoàng thượng vẫn chưa yên tâm nô tì sao?"
"Hoàng hậu suy nghĩ nhiều." Tư Đồ Lăng Chí mở miệng cười nói, "Mẫu hậu vẫn luôn muốn gặp Văn Quận chúa một chút, hiện tại đại khái đã muốn chờ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mẫu hậu vẫn phải đợi uổng công."
Sau khi nghe Tư Đồ Lăng Chí nói, hoàng hậu chính là tuyệt đối khôngcam lòng cũng không dám cùng Thái hậu đối nghịch.
"Nô tì không dám!"
Sau khi nghe được hoàng hậu trả lời, Tư Đồ Lăng Chí xoay đầu lại, nhìn về phía Triệu Khả Nhiên, mở miệng nói, "Khả Nhiên, ngươi chờ một chút đi thỉnh an Thái hậu trong cung đi! Thái hậu muốn gặp ngươi một chút, còn nữa, Trung Nghĩa hầu phủ Tần lão phu nhân hôm nay cũng vào cung, đại khái hiện tại cũng ở cung của Thái hậu rồi."
Ngoại tổ mẫu cũng tới. Triệu Khả Nhiên nhíu mày, "Thần nữ tuân chỉ."
Đúng lúc này, Tư Đồ Húc vẫn luôn không mở miệng cũng đứng lên, "Phụ hoàng, nhi thần cũng rất lâu không có vào cung, khó được hôm nay vào cung, nhi thần cũng muốn đi thỉnh an Thái hậu, không bằng nhi thần mang theo văn Quận chúa đi qua được rồi."
Thấy bộ dạng của Tư Đồ Húc, Tư Đồ Lăng Chí cũng biết sợ là Tư Đồ Húc muốn cùng Triệu Khả Nhiên một mình ở chung, mình có thể hủy đi cái ý tứ của con trai như vậy đâu, vì vậy ông gật đầu một cái, "Vậy cũng tốt! Thuận tiện do ngươi mang Văn Quận chúa đi qua tốt rồi."
Sau khi thành thạo hành lễ cáo lui, Triệu Khả Nhiên theo Tư Đồ Húc rời đi.
Sau khi bọn hắn rời đi, Tư Đồ Lăng Chí lại xoay đầu lại, nhìn về phía Triệu Lâm, còn có Tiêu Linh, "Trấn Bắc hầu, ngươi và Đoan mẫn Quận chúa nếu thật sự có chuyện, có thể rời đi trước, đến lúc, trẫm sẽ phân phó người đưa Văn Quận chúa về, các ngươi không cần lo lắng."
Lời nói rõ ràng như vậy, làm sao Triệu Lâm lại nghe không hiểu! Lại nói, tôn nữ của mình trong hoàng cung nên vẫn là hết sức an toàn nhất là từ tình huống hôm nay xem ra, hoàng thượng đối với Khả Nhiên còn là hết sức thích, còn nói nên vì Khả Nhiên làm chủ hôn sự! Nếu nói như vậy, mình còn lo lắng cái gì đây!
Nghĩ tới đây, sau khi Triệu Lâm mang theo Tiêu Linh cáo lui, liền trực tiếp trở về Trấn Bắc Hầu phủ.
Không bao lâu, Tư Đồ Lăng Chí cũng rời đi, mọi người cũng đều đã giải tán, cũng chỉ có hoàng hậu còn ở lại trong điện, một mực suy đoán dụng ý của hoàng thượng.