Nhưng mà, mặc dù hoàng thượng thương cảm chuyện Triệu Khả Nhiên mang thai, cho Tư Đồ Húc nghỉ mấy ngày, nhưng hắn cũng không thể ở mãi trong phủ chăm sóc nàng. Mười tháng hoài thai, tiếp đó còn vài tháng, hắn cũng không thể nghỉ liên tục mấy tháng! Cho nên vài ngày sau, mặc dù bất đắc dĩ, nhưng mà hắn vẫn phải vào triều.
Nhân lúc Tư Đồ Húc lên triều vẫn chưa về, Triệu Khả Nhiên liền mang theo Thi Hương ra cửa. Sắp đến đại thọ của Triệu Lâm, nàng liền lấy lý do chọn lễ thọ cho tổ phụ để ra phủ. Tất cả mọi người không muốn nàng đi ra ngoài, tuy nhiên cũng không có cách nào ngăn cản. Chỉ là vì an toàn, nàng vẫn chọn Thi Hương theo nàng ra cửa.
Sau khi ra cửa Triệu Khả Nhiên giống như con chim vừa ra khỏi lồng, vội vả hít thở không khí trong sạch. Hình dung như vậy có vẻ khoa trương, nhưng lại khắc hoạ đúng tâm tình của nàng lúc này. Kể từ khi biết nàng mang thai, hành động của nàng liền bị hạn chế, dường như tất cả mọi người đều coi nàng như búp bê sứ dễ vỡ.
“Phu nhân, người muốn chọn lễ thọ gì đây!” Nhìn Triệu Khả Nhiên vẫn đi dạo lung tung không có mục đích, Thi Hương mở miệng hỏi, “Người có ý kiến gì hay không, nếu không, chúng ta có thể đi Trân Bảo Trai nhìn một chút.”
Lúc ở bên ngoài, vì che giấu tai mắt người, cho nên Thi Hương cũng không trực tiếp kêu vương phi, chỉ sợ sẽ gặp phải người rắc rối gì, cho nên chỉ có thể gọi Triệu Khả Nhiên là phu nhân.
Mà nhìn Triệu Khả Nhiên một mực đi trên đường cái không có mục đích đi lung tung, Thi Hương cảm thấy có chút run sợ. Dù sao hiện tại vương phi đã không phải là một người, nếu như có chuyện gì xảy ra, vậy thì nguy rồi. Cho nên nàng mới đề nghị vương phi đi Trân Bảo Trai, bởi vì nơi đó là sản nghiệp của điện Diêm La, vương phi ở nơi đó tuyệt đối sẽ không có chuyện.
Triệu Khả Nhiên không đoán cũng biết suy nghĩ của Thi Hương, vì vậy nàng cũng không phản đối, “Được rồi! Nếu không muốn mua cái gì, chúng ta liền đến đó xem một chút, nói không chừng có thể chọn được lễ thọ thích hợp.”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Thi Hương mới thở phào nhẹ nhõm. Rất nhanh, hai chủ tớ liền đi đến Trân Bảo Trai.
Trong lòng Thi Hương cho rằng, tối thiểu ở Trân Bảo Trai, tuyệt đối sẽ an toàn hơn so với đi dạo lung tung bên ngoài. Chỉ là, kế hoạch luôn thay đổi thất thường, mà ngoài ý muốn thường xảy ra trong lúc không để ý. Đang lúc hai chủ tớ đi đến cửa Trân Bảo Trai, đột nhiên một tiểu hài tử ước chừng mười tuổi chạy ra, trực tiếp đụng trúng Triệu Khả Nhiên.
Mắt thấy Triệu Khả Nhiên sẽ ngã xuống, may mà bản lĩnh Thi Hương nhanh nhẹn, rất nhanh tiến lên đỡ, bằng không thật sự xảy ra chuyện lớn rồi. Trong lúc bọn họ còn đang hoảng sợ, tiểu hài tử đụng phải Triệu Khả Nhiên cũng đã chạy xa.
Triệu Khả Nhiên vỗ ngực, cau mày, mở miệng, “Rốt cuộc đứa trẻ này có việc gì gấp vậy! Cũng đụng vào người, lại không quan tâm, cứ như vậy mà chạy mất. May mà không có xảy ra chuyện gì.”
“Phu nhân, người không sao chứ!” Thi Hương cũng bị dọa đến bay hồn phách, phải biết nếu như hôm nay vương phi thật có chuyện xảy ra gì, vương gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Nhìn Thi Hương khẩn trương kiểm tra mình có sao không, Triệu Khả Nhiên cười kéo tay của nàng xuống, “Yên tâm, ta không sao, chẳng qua chỉ đụng phải một cái, cũng không có té ngã. Ta không có suy yếu như vậy, ngươi cũng không cần lo lắng mù quáng.” ‘dien’ ‘dan’ ‘le’ ‘quy’ ‘don’
“Phu nhân, người thật không có chuyện gì sao?” Thi Hương vẫn rất hồi hộp như cũ.
“Ta không sao, một chút việc cũng không có. Ta…” Triệu Khả Nhiên đang nói đột nhiên ngừng, nàng cau mày, nhìn thắt lưng của mình, phát hiện hà bao của mình, còn có một miếng ngọc bội không thấy.
“Phu nhân, người làm sao vậy?” Thấy dáng vẻ Triệu Khả Nhiên, Thi Hương cho là nàng xảy ra chuyện gì, vội vàng mở miệng hỏi, “Có phải khó chịu chỗ nào hay không! Chúng ta nhanh đi vào, nô tỳ, lập tức xem cho người.”
“Không phải, Thi Hương, ngươi mau đuổi theo.” Triệu Khả Nhiên nóng nảy mở miệng, “Mới vừa hài tử đó trộm hà bao của ta, còn có ngọc bội cũng không thấy.”
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Thi Hương thở phào nhẹ nhõm, “Phu nhân, người không có việc gì là tốt rồi. Chẳng qua chỉ là một tên ăn trộm mà thôi, người không cần gấp gáp. Đến lúc đó nô tỳ đến Hình bộ, để cho bọn họ mau chóng bắt được tiểu tặc kia.”
Mặc dù đối với tên trộm kia cảm thấy tức giận, nhưng mà Thi Hương vẫn rất phân rõ chủ thứ (chủ yếu và thứ yếu). Chỉ là một ăn trộm mà thôi, căn bản cũng không phải chuyện lớn gì. Nhưng vương phi ở chỗ này, nếu như mình rời đi, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, vậy thì hỏng bét.
“Không, Thi Hương, bây giờ ngươi lập tức đuổi theo.” Triệu Khả Nhiên đẩy Thi Hương, “Hà bao cũng không phải quan trọng, nhưng miếng ngọc bội kia không thể mất được! Miếng ngọc bội kia là của mẫu phi để lại.”
Nếu chỉ mất hà bao, Triệu Khả Nhiên chắc sẽ không gấp gáp như vậy. Nhưng ngọc bội kia lại khác, đó là di vật của mẫu phi lưu lại. Húc đưa cho mình, cho nên tuyệt đối không thể mất.
Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Thi Hương cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng mà, “Phu nhân, nô tỳ không thể rời khỏi! Vương gia đã từng căn dặn, bên cạnh của người tuyệt đối không thể thiếu người. Nếu như vương gia biết nô tỳ tự tiện rời khỏi người, thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nô tỳ.”
“Sẽ không.” Triệu Khả Nhiên vội vàng mở miệng thúc giục, “Bây giờ ngươi nhanh chóng đuổi theo tên trộm kia, nhất định phải cầm ngọc bội về. Ta tại ở đây không có việc gì, phía trước không xa là Trân Bảo Trai rồi, ta lập tức vào trong. Chưởng quỹ bên trong biết ta, hắn sẽ phái người bảo vệ cho ta.”
“Nhưng mà, phu nhân, nô tỳ…” Thi Hương do dự không quyết, không biết nên làm sao mới phải.
“Thi Hương, còn không mau một chút.” Triệu Khả Nhiên thúc giục, “Nhất định phải đem ngọc bội trở lại. Đó là vật rất quan trọng.”
Liếc mắt nhìn Triệu Khả Nhiên, nhìn phương hướng tên trộm biến mất, Thi Hương cắn răng, mở miệng nói, “Phu nhân, nô tỳ đi một chút sẽ trở lại, người vào Trân Bảo Trai chờ nô tỳ một lát.”
Nói xong, Thi Hương liền thi triển khinh công, đuổi theo hướng tên trộm chạy. Triệu Khả Nhiên nhìn bóng lưng Thi Hương rời khỏi, trong lòng không nhịn được lo lắng. Nàng không biết Thi Hương có thể đuổi kịp tên trộm kia hay không, ngọc bội kia tuyệt đối không thể làm mất. Nếu như mất, vậy phải làm thế nào đây? Đây chính là di vật của mẫu phi!
Triệu Khả Nhiên cũng không bước vào Trân Bảo Trai, mà sốt ruột đứng ngoài cửa chờ đợi. Mà người bên trong Trân Bảo Trai cũng không biết nàng tới, cho nên cũng không có ai ra ngoài. Cứ như vậy, nàng đứng một mình tại cửa.
Lực chú ý của Triệu Khả Nhiên đang tập trung toàn bộ vào hướng Thi Hương rời đi, nàng cũng không có chú ý tới, một bóng người đang lặng lẽ đến gần nàng, hơn nữa từ từ đi tới phía sau của nàng, sau đó vươn tay ra, hung hăng đẩy.
Triệu Khả Nhiên cảm thấy một cỗ lực đẩy đột nhiên truyền đến từ phía sau, nàng kêu một tiếng sợ hãi “A…”, sau đó thân thể liền nghiêng về phía trước. Nàng cố gắng muốn ổn định thân thể, tuy nhiên nàng lại bất lực. Mắt thấy sẽ phải té ngã trên đất, nàng nhắm hai mắt lại, chờ đợi đau đớn tới.
Nhưng ngay lúc chỉ mành treo chuông, một bóng người trực tiếp đi tới bên cạnh Triệu Khả Nhiên, vươn tay ra, đỡ nàng.
Tránh được một kiếp, Triệu Khả Nhiên thở mạnh, tim đập nhanh. Vừa rồi, trong một nháy mắt, trong lòng nàng thật sự rất sợ, nếu như ngã xuống, vậy đứa nhỏ trong bụng mình không biết có thể giữ được hay không. Chỉ là, nàng cũng cảm thấy, là có người cố ý đẩy nàng. Nàng vội vã quay đầu lại, nhưng đã tìm không ra người kia. Vừa lúc đó,
“Vị phu nhân này, ngươi không sao chứ!”
Nghe âm thanh truyền đến bên cạnh mình, Triệu Khả Nhiên ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn người cứu mình.
Nữ tử kia một thân áo trắng, thanh nhã lại nhiều hơn mấy phần khí chất xuất trần. Tà váy rộng uốn lượn, ưu nhã cao quý. Tóc đen như mặc ngọc, búi tóc phi tiên đơn giản, mấy viên trân châu mượt mà tùy ý điểm xuyến trên tóc, khiến cho mái tóc càng đen mượt, trơn bóng. Đôi mắt nhìn sáng sủa, nhưng mang trên mặt một mảnh khăn lụa, cho nên không nhìn ra mặt mũi chân thật.
“Ta không sao, cám ơn ngươi.” Triệu Khả Nhiên cảm kích cười. Nàng đối với nữ tử trước mắt này thật sự rất có hảo cảm, nếu không phải có nàng..., hôm nay sợ rằng thật sự sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa không biết vì sao, nhìn nữ tử áo trắng trước mắt, trong lòng của nàng hiện ra một cảm giác quen thuộc, giống như trước kia đã gặp qua. Nhưng nàng nhớ không nổi rốt cuộc là đã gặp ở nơi nào.
“Ngươi không có việc gì là tốt.” Nghe Triệu Khả Nhiên trả lời, nữ tử áo trắng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu thư, chúng ta còn có việc phải làm?” Nữ tử áo xanh một thân ăn mặc như nha hoàn sau lưng nữ tử áo trắng mở miệng nhắc nhở, “Chúng ta vẫn nhanh đi thôi!” ‘dien’ ‘dan’ ‘le’ ‘quy’ ‘don’
“Lam Y, không cần gấp gáp như vậy!” Trong giọng nói nữ tử mang theo nụ cười, “Hơn nữa mặc dù chúng ta đã đi tới kinh thành, nhưng còn rất nhiều chuyện không thể lập tức làm ngay.”
Nghe lời của nữ tử, Lam Y không nhịn được nhíu mày. Mà bên cạnh nàng một nữ tử hoàng y kéo nàng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Nhìn thấy hành động của các nàng, Triệu Khả Nhiên cũng biết mình quấy rầy đến người ta, vội vàng cười, mở miệng nói, “Thật sự cám ơn các ngươi, ta đã không sao. Nếu các ngươi có chuyện phải làm, vậy thì đi thôi! Một mình ta là được rồi.”
“Vậy cũng tốt!” Thấy tinh thần Triệu Khả Nhiên dường như không tệ lăm, nữ tử cũng yên tâm hơn nhiều, “Ngươi đã không sao, vậy chúng ta đi trước đây.”
Triệu Khả Nhiên cười, vừa muốn gật đầu, đột nhiên bụng truyền đến cảm giác đau đớn, nàng “A…” một tiếng, tay phản xạ che bụng.
“Ngươi làm sao vậy?” Nữ tử vừa tính rời khỏi nhìn thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, liền vội vàng tiến lên đỡ nàng.
“Ta... ta đau bụng." Trên trán Triệu Khả Nhiên cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Nữ tử nghe vậy, lập tức vươn tay ra, đặt lên tay Triệu Khả Nhiên, bắt đầu bắt mạch. Một lát sau, nàng cau mày, trong giọng nói mang theo một tia lo lắng, “Ngươi mang thai. Có lẽ bởi vì bị kinh sợ, động thai khí rồi."”
“Hài tử, hài tử của ta không sao chứ!” Nghe lời của nữ tử, hai tay Triệu Khả Nhiên che bụng của mình, nóng nảy mở miệng nói.
“Yên tâm đi, không có việc gì.” Nữ tử rất rõ tâm tình bây giờ của Triệu Khả Nhiên, vội vàng mở miệng trấn an, “Ngươi chỉ động thai khí một chút mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được, sẽ không có chuyện gì lớn.”
Nghe được lời của nữ tử, Triệu Khả Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bụng của nàng vẫn còn truyền đến từng trận đau đớn nhẹ, điều này làm cho nàng ngay cả đứng đều đứng không vững.
Nữ tử cũng chú ý tới trạng thái của Triệu Khả Nhiên, nàng mở miệng nói, “Vị phu nhân này, ngươi ở nơi nào, ta đưa ngươi trở về!”
“Cám ơn ngươi.” Triệu Khả Nhiên mỉm cười gật đầu cảm tạ, “Nếu như thuận tiện, ngươi có thể đưa ta đến Trân Bảo Trai phía trước được không?”
Nữ tử rất nhanh đỡ Triệu Khả Nhiên đến Trân Bảo Trai.
Chưởng quỹ Trân Bảo Trai nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, thất kinh, nhất là thấy sắc mặt nàng tái nhợt, toát ra mồ hôi lạnh, càng thêm sốt ruột.
“Vương, phu nhân, người làm sao vậy, không có sao chứ!” Chưởng quỹ vội vàng nghênh đón, mở miệng tính gọi vương phi, nhưng nhìn ánh mắt Triệu Khả Nhiên bảo, vội vàng đổi giọng gọi phu nhân.
“Ta không sao.” Triệu Khả Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu một cái, “Ngươi ở phía trước dẫn đường, dẫn ta đến sương phòng nghỉ ngơi một chút, ngươi lập tức phái người về phủ, để cho người đến đón ta.”
Chưởng quỹ tuyệt không dám buông lỏng, vội vàng dẫn Triệu Khả Nhiên đến sương phòng. Sau đó lập tức phái người đến Húc vương phủ thông báo. Hơn nữa, ông lập tức liền phái người đi mời đại phu. Chuyện phu nhân mang thai tất cả mọi người đều biết được, đây chính là tiểu chủ tử tương lai của điện Diêm La và Húc vương phủ! Nếu như xảy ra chuyện ở đây, Điện chủ nhất định sẽ không bỏ qua cho ông.
Triệu Khả Nhiên nửa nằm trên giường, uống hết mấy ngụm nước, đau đớn ở bụng cũng chầm chậm giảm bớt. Chỉ là sắc mặt của nàng vẫn chưa được tốt.
Nữ tử nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Triệu Khả Nhiên, lại bắt mạch cho Triệu Khả Nhiên, “Vị phu nhân này, ngươi cứ yên tâm, bây giờ mạch của ngươi cũng đã bắt đầu ổn định lại rồi, sẽ không có chuyện gì. Ngươi cũng không cần lo lắng, cố gắng buông thả tâm tình, như vậy mới tốt cho thai nhi của ngươi.”
“Cám ơn ngươi.” Triệu Khả Nhiên cười nhẹ, cảm kích nói, “Hôm nay thật sự rất cám ơn ngươi, đầu tiên là cứu ta, còn đưa ta trở lại. Nếu không phải có ngươi, hôm nay ta cũng không biết xảy ra chuyện gì!”
“Chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.” Nữ tử gật đầu một cái, “Ngươi không có việc gì là tốt rồi.”
“Đúng rồi, xưng hô với ngươi như thế nào đây?” Triệu Khả Nhiên mở miệng cười hỏi, “Ngươi giúp ta nhiều việc, ta còn chưa biết tên của ngươi đấy!”