Cùng với giọng nói của nàng rơi xuống, một luồng ánh sáng bắn ra từ ấn ký từ hai tay nàng kết ra, đỏ rực như ánh sáng màu máu, trong phút chốc bắn thẳng lên trời cao, lại tựa như ngọn lửa màu đỏ rực rỡ lóa mắt, nháy mắt lao thẳng lên, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm!
“Tê ngao!”
Một âm thanh phảng phất được truyền đến từ thời viễn cổ, tiếng phượng kêu vang vọng khắp bầu trời. Trong âm thanh vang vọng bỗng nhiên hình thành từng luồng uy áp , đẩy ra một dòng khí mà mắt thường có thể thấy được, uy áp cường đại cùng dòng khí phóng thích. Dưới sự chấn động bởi âm thanh, toàn bộ mặt đất Vân Nguyệt thành đều hơi rung động, phảng phất như rồng đất xoay người, khiến người hoảng sợ không thôi.
Mà tất cả mọi người đang chạy tới chỗ ngọn lửa của vụ nổ trước đó, bỗng nhiên nghe được âm thanh một tiếng phượng kêu điếc tai, một đám khiếp sợ dừng lại bước chân, khó tin nhìn ngọn lửa phóng lên cao, hừng hực thiêu đốt trong đêm, chiếu sáng toàn bộ bầu trời trong có có một thân ảnh màu đỏ.
Đó là một cảnh tượng chấn động xông thẳng vào tâm linh, sóng to gió lớn nhấc lên trong lòng bọn họ, thật lâu không cách nào bình ổn lại……
“Đó, đó là phượng hoàng! Đó là thượng cổ thần thú, phượng hoàng lửa!”
“Thượng cổ thần thú sao lại xuất hiện ở đây? Là ai? Là ai có được thượng cổ thần thú?”
Mọi người không thể tin nổi kinh hô, trong đầu, trong mắt, tất cả đều là thân ảnh phượng hoàng lửa loá mắt trong đêm.
Khoảng thời gian trước, bọn họ nghe nói có thần thú hiện thế tại Cửu Phục Lâm, nhưng chỉ nhìn thấy một bóng dáng thoáng qua trên bầu trời, cũng không nhìn thấy hình dạng thật sự của nó. Lúc ấy còn dẫn tới nhiều người tu luyện từ các nước khác tiến đến cướp đoạt, không nghĩ tới, thượng cổ thần thú phượng hoàng lửa cuối cùng vẫn rơi xuống bên trong Diệu Nhật Quốc bọn họ!
Nhìn đôi cánh sải rộng tung bay trên bầu trời đêm, cả người phượng hoàng lửa đang cháy trong ngọn lửa lớn, bọn họ chỉ cảm thấy trong lòng nhiệt huyết đang sôi trào.
Nó thực sự là chân thân của phượng hỏa thượng cổ! Ở một tiểu quốc cấp 9 như bọn họ, một ngày này bọn họ lại có thể được nhìn thấy thượng cổ thần thú, làm sao bọn họ có thể không bị kích động vạn phần?
Trong đám người, Mộ Dung Dật Hiên đang chạy tới , cũng khiếp sợ nhìn thân ảnh ngọn lửa trong bầu trời đêm, thượng cổ thần thú, trăm điểu ton sư phượng hoàng ( trăm loài chim lấy phượng hoàng vi tôn ) , chân thân lại loá mắt như vậy, đẹp như vậy, thật sự là quá kinh ngạc!
Tuy trong lòng kích động mênh mông, nhưng, hắn cũng không dừng lại quá lâu, nhanh chóng hoàn hồn và lao về phía trước.
Trong khi đó, bên trong Hứa phủ, phía trên nóc nhà, lão giả áo xám dưới cỗ uy áp cường đại mạnh mẽ của thời thượng cổ, đã thấy mình thậm chí không thể đứng lên, hai chân hắn run rẩy nhũn ra ngã ngồi xuống đất bất lực, khó tin nhìn phượng hoàng lửa giương cánh bay vút lên bầu trời, ánh mắt đỏ đậm, không cam lòng cũng không muốn tin.
“Không!”
“Đây không phải là thật sự!”
“Sao ngươi có thể có được thượng cổ thần thú phượng hoàng lửa!”
“Sao có thể!”
Dưới sự bao phủ của cỗ uy áp cường đại thượng cổ, hắn muốn mở miệng nói đều không thể nói được. Nhưng, hắn mạnh mẽ phá tan chấn áp của uy áp thượng cổ. Thời điểm hắn mở miệng, tâm mạch đều bị tổn hại, một bên miệng tràn ra máu tươi, tuy nhiên vẫn điên cuồng không muốn tin sự thật tàn nhẫn trước mắt.
Mắt thấy con mồi đã là vật trong lòng bàn tay hắn, đột nhiên bay mất, còn mang đến cho hắn chấn động mãnh liệt không tài nào tiếp thu như vậy, hắn làm sao có thể tiếp thu được?
Phượng Cửu đón gió mà đứng, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn lão giả chật vật ngã ngồi bất lực, giọng nói lạnh lẽo chậm rãi truyền ra: “Chết dưới hỏa phượng, cũng không mệt ngươi.”
Ngay khi giọng nói của nàng rơi xuống, phượng hoàng lửa từ trên bầu trời hưu một tiếng đáp xuống , mang theo ngọn lửa đang hừng hực cháy, đôi cánh lửa dang rộng bỗng bao quanh lão giả trước khi quay bay lên bầu trời.
“Không!”
Tiếng gào thét thê lương không cam lòng truyền đến từ trong hỏa diễm, Phượng Cửu chỉ thấy trong trời đêm xuất hiện điểm điểm hoa lửa, hỏa phượng giương cánh, bay quanh đỉnh đầu nàng…