Nàng kìm nén lại nỗi khiếp sợ trong lòng, trên mặt không để lộ một chút khác thường nào, ngược lại nàng còn nở một nụ cười: “Chúng ta là người qua đường, vừa lúc sắc trời đã tối, nhìn thấy nơi này có nhà, nên muốn đến đây ở nhờ một đêm, không biết có tiện hay không?”
Phu nhân im lặng, quan sát Phượng Cửu và Lãnh Sương ở ngoài cửa, lại liếc nhìn vật cưỡi của bọn họ, hơi do dự.
“Mẹ, mẹ để ca ca và tỷ tỷ này ở lại đi! Dương Dương thích ca ca xinh đẹp.”
Nhóc con bốn năm tuổi kéo nhẹ ống tay áo của mẫu thân mình, giọng nói non nớt mềm mại, trong đôi mắt xinh đẹp, trong suốt lóe lên một hi vọng, ẩn chứa sự khẩn cầu và mong đợi, khiến người ta nhìn thấy cũng không đành lòng từ chối.
Phu nhân thấy vậy, lộ ra vẻ mặt yêu thương, sờ lên đầu đứa trẻ, nói với Phượng Cửu và Lãnh Sương: “Mời hai vị vào! Nhà cửa đơn sơ, nếu tiếp đón có chỗ nào không chu đáo, xin hai vị đừng trách.”
Nàng mở cửa, nghiêng người ra dấu tay xin mời, cũng bởi vì cửa phòng mở ra nên Phượng Cửu và Lãnh Sương thấy được trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu duy trì ánh sáng trên bàn.
“Cảm ơn, đã làm phiền phu nhân rồi.”
Phượng Cửu chắp tay thi lễ, để cho Lãnh Sương trói lão Bạch và con ngựa kia ở bên ngoài, lúc này mới cất bước vào nhà.
Mặc dù trong phòng đơn giản, nhưng được dọn dẹp rất ngăn nắp, có lẽ ánh mặt trời chiếu sáng không đủ, trong nhà có chút lạnh lẽo, nhất là vào ban đêm càng rõ ràng hơn.
“Ca ca, huynh muốn uống nước không?”
Thằng nhóc bò lên trên ghế nhìn Phượng Cửu, chỉ vào ấm nước trên bàn nói: “Trong này có nước, Dương Dương khát cũng có thể uống.”
Ánh mắt của Phượng Cửu rơi vào trên người phu nhân, nhìn thấy phu nhân nhẹ nhàng đi về phía sau, dáng người dịu dàng, bước đi mềm mại, cách nói chuyện cho thấy là người được giáo dục tốt, có lẽ cũng không phải là một người thôn phụ bình thường ở nông thôn.
Chỉ là, ở nơi như thế này, tại sao lại có gia đình như vậy?
Nàng thu lại ánh mắt, ổn định tâm trạng nhìn về đứa nhóc tinh ranh ở trước mắt, trong lòng than nhẹ một tiếng, khẽ hỏi: “Đệ tên là Dương Dương sao? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Đúng vậy, tên của đệ là Dương Dương, ca ca, hôm nay là sinh nhật bốn tuổi của Dương Dương! Mẫu thân đang làm trứng muối cho Dương Dương ăn.”
Đứa nhóc dựa vào trên bàn, nhìn dung nhan tuấn mỹ của Phượng Cửu, ngây thơ nói: “Ca ca thật xinh đẹp, Dương Dương chưa thấy người nào đẹp hơn ca ca.”
“Ồ, thì ra hôm nay là sinh nhật của đệ!”
Nàng kinh ngạc nhìn đôi mắt long lanh cùng vẻ mặt hưng phấn của đứa nhóc, suy nghĩ một chút, lấy ra một viên dạ minh châu lớn bằng quả nho đưa cho hắn, cười khẽ: “Vật này tặng cho đệ làm quà sinh nhật.”
“Ồ! Hạt châu này thật xinh đẹp, còn phát sáng nữa.”
Đứa nhóc ngạc nhiên nhìn hạt châu kia, tự tay tiếp nhận rồi vui sướng rời khỏi ghế, chạy về phía sau nhà, cất tiếng gọi lớn: “Cha, mẹ, ca ca tặng con một viên hạt châu phát sáng.”
Lúc này Lãnh Sương đi đến bên cạnh Phượng Cửu, nhìn thoáng qua phía sau, nhỏ giọng nói: “Chủ tử, ta cảm giác nơi này không ổn, chủ tử thực sự muốn ở lại nơi này sao?”
Nơi đây chỉ có hai gia đình, bên kia cũng sáng đèn nhưng không thấy nửa bóng người, nhà bên này cũng chỉ có đứa nhóc kia có chút giống người bình thường, phu nhân kia nhìn không ổn lắm, còn có nam chủ nhân trong nhà này, từ khi các nàng bước vào cửa thì chưa từng gặp, xem ra chỗ này thật sự không ổn…
Ánh mắt của Phượng Cửu lóe lên, nhìn về phía sau rèm nói: “Đúng là không ổn, có điều đứa bé kia rất bình thường, chỉ có người lớn là không bình thường thôi.”