Sau khi vỏ trứng vỡ ra, ra tới không phải là một con phượng hoàng nhỏ, mà là một tiểu hài tử tay chân đang nằm bò trên mặt đất nhếch lên mông nhỏ trơn bóng.
Kim quang (ánh sáng màu vàng) nhàn nhạt mang theo hơi thở linh lực nồng đậm tràn ngập trên người hắn, dần dần tan đi, hắn giống như mới vừa thức tỉnh khẽ nâng đầu lên , mở to đôi mắt thanh triệt như nước, mê mang lại ngốc lăng nhìn Phượng Cửu cũng đang đồng dạng trơn bóng.
Một lúc sau đó, tựa như hắn đã có phản ứng, cặp mắt đen bóng nhìn chằm chằm, hai ngọn lửa đỏ thẫm thiêu đốt bên trong bọn họ, hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên, một tay xoa eo thịt nhỏ của mình, một tay chỉ vào Phượng Cửu đang ngã trên mặt đất, giọng nói non nớt mang theo phẫn nộ không thể tin.
“Ngươi, nữ nhân! Bản tôn chính là thượng cổ thần phượng! Ngươi, ngươi, ngươi cư nhiên đem bản tôn ảo tưởng thành bộ dáng tiểu thí hài nhân loại !”
Cho dù hắn có thể biến thành người sau khi thành niên, nhưng, hắn chưa từng nghĩ tới vừa tách vỏ cư nhiên sẽ trực tiếp biến thành người trong bộ dáng tiểu thí hài! Hắn chính là tiểu hỏa phượng! Tiểu hỏa phượng!
Quan hệ khế ước với người, tưởng tượng trong lòng của khế chủ đối với hắn khi chưa xuất thế sẽ trực tiếp quyết định khi hắn sinh ra sẽ là hình thú hay là hình người, nhưng, nếu được sinh ra là hình người mà nói, hắn phải chờ đến khi thành niên mới có thể hóa thành bản thể phượng hoàng.
Trời mới biết chờ đến khi hắn thành niên thì phải mất bao lâu? Trước khi đến vị thành niên, hắn phải mang theo một bộ dáng tiểu thí hài rêu rao khắp nơi như vậy sao?
Càng nghĩ càng phẫn nộ, càng nghĩ càng thương tâm, muốn khóc lại không muốn để nàng nhìn thấy rồi chế diễu hắn, chỉ có thể hung tợn trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội.
Phượng Cửu chỉ trợn tròn mắt, quả trứng này thật sự ấp ra một tiểu thí hài?
Được rồi! Nàng thật ra khi nhặt được quả trứng cũng có một chút ảo tưởng, sau khi quả trứng phượng hoàng được ấp và nở ra sẽ mang bộ dáng gì? Sau đó không cẩn thận liền nhớ tới bộ dáng một tiểu thí hài bụ bẫm đáng yêu đi.
Nhìn tiểu thí hài trước mắt một tay xoa eo thịt nhỏ, đang căm tức nhìn nàng, thân thể nhỏ bé trơn bóng còn có cái tiểu vòi voi trước mặt, nàng nhất thời ngứa tay, duỗi tay ra hướng về phía tiểu voi kia vỗ bắn một chút.
“A! Ngươi, ngươi đang làm gì!”
Mỗ tiểu phượng hỏa kiêu ngạo rốt cuộc nhớ tới bộ dáng trơn bóng lúc này của mình, tiểu bảo bối phía dưới đang bị đùa giỡn, hắn cả kinh vừa thẹn vừa giận, vội vàng lui về phía sau vài bước và dùng đôi tay gắt gao che lại.
“Ngươi, ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ!”
Hắn xấu hổ và rống lên giận dữ, khuôn mặt nhỏ tinh xảo đỏ bừng, giọng nói non nớt lại làm rống giận của hắn không có lực chấn nhiếp.
Lúc này, hắn phảng phất mới nhìn đến thân thể nàng cũng giống như xích quả, một tay đang che lại tiểu bảo bối vung lên che lại đôi mắt rồi nhanh chóng xoay người đi.
“Ngươi không mặc quần áo!” Lúc này, hai bên tai đều bắt đầu phiếm đỏ vì xấu hổ.
Phượng Cửu liếc mắt nhìn phản ứng của tiểu thí hài siêu nhỏ một cái, tiếp tục đùa giỡn nói: “Ta có thể nhìn đến mặt sau mông nhỏ của ngươi.”
“A! Ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ không biết xấu hổ!”
Hắn gấp đến độ dậm chân, nhưng lại không biết mắng gì khác, rống tới rống đi cũng chỉ một câu không biết xấu hổ như vậy.
Phượng Cửu xem đến thú vị, nhịn không được khẽ cười ra tiếng, mà lúc này, nàng cúi đầu mới chú ý tới nguyên bản một thân bị thương cư nhiên đã được chữa lành hoàn toàn?
Con ngươi sâu thẳm xẹt qua một mạt kinh ngạc, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nàng như suy tư điều gì lại nhìn tiểu phượng hỏa đã sửa đôi tay đang che lại mông nhỏ của mình.
Nguyên do là bởi vì tiểu gia hỏa này?
Từ trong túi Càn Khôn lấy ra một mảnh vải cột chắc bộ ngực, lại lấy ra một bộ nam trang choàng lên người, thắt chặt đai lưng, lúc này mới duỗi tay ra, ôm lấy tiểu gia hỏa trơn bóng.
“A! Ngươi, ngươi nữ nhân này muốn làm gì!”
Đột nhiên bị ôm lấy, hắn sợ tới mức kinh hô một tiếng, đôi tay vội vàng che lại phía dưới cảnh giác nhìn nàng chằm chằm.