Tỷ phu, chúng ta đi đâu?” Sau khi ra khỏi cửa trấn một đoạn , nàng bắt đầu nhìn chằm chằm người bên cạnh đánh giá.
Lúc này Lăng Mặc Hàn dừng bước chân, liếc nhìn tiểu ăn mày một cái, trầm giọng nói: “Ngươi đã ra tới đây, không cần lại đi theo ta.”
Phượng Cửu ngẩn ra, tiện đà mỉm cười ngọt ngào : “Tỷ phu, ngươi nói cái gì vậy?” Đại thúc này nguyên lai sớm biết rằng nàng muốn ra khỏi cửa trấn a! Cũng đúng, nhìn người này không đơn giản, trò nhỏ của nàng sao hắn có thể nhìn không ra? Bất quá, đã nhìn ra còn nguyện ý giúp nàng, thật là làm nàng ngạc nhiên.
Thấy hắn cất bước rời đi, Phượng Cửu vội vàng đuổi theo: “Tỷ……” Lời nói còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.
“Ta không phải tỷ phu ngươi, đừng gọi bậy.” Thanh âm trầm thấp mang theo lãnh ngạnh, mười phần nam tính, thể hiện bản tính nam nhân đầy mị lực.
“Chẳng lẽ ta thật sự nhận sai? Tỷ của ta nói tỷ phu có một bộ râu xồm thực dễ nhận.” Nàng chạy chậm đi vào bên người hắn cẩn thận đánh giá, chợt nhếch miệng cười: “ Ừm ừm, có lẽ ta thật sự nhận sai, tỷ phu ta hẳn là so với ngươi trẻ hơn một chút.”
Lăng Mặc Hàn đi tới con đường của mình, hoàn toàn không để ý tới tiểu ăn mày bên người. Hắn xem ra, một tên ăn mày không có tu vi , chỉ có vài phần thông minh nhỏ, căn bản là không cần để vào mắt, vì thế, hắn nện bước chân so với trong thành còn nhanh hơn vài phần.
Đối với hắn đột nhiên bước chân nhanh hơn, Phượng Cửu âm thầm kinh ngạc: Nhìn hắn bước chân tựa như đã dẫm lên mặt đất, nhưng lại giống như không chạm đến mà chỉ xẹt qua. Thân hình di động cực nhanh, nhưng cùng Vô Ngân Đạp Tuyết Vân Tung Bộ của nàng lại không quá giốnh nhau.
“Đại thúc, đại thúc từ từ chờ ta a!” Cũng không phải nàng thật muốn ăn vạ hắn, mà là ra trấn môn chỉ có một đường lớn này. Hơn nữa, trước mắt nàng cũng không có tâm tư gì , theo người di chuyển nơi nơi như vậy, nàng còn phải đi tìm dược liệu giải độc trong cơ thể này đây!
Lại nói Tô Nhược Vân kia thật đúng là không phải ác độc bình thường, nguyên thân đối đãi với nàng như vậy, nàng ta đoạt hết thảy thân phận của nàng không nói, cư nhiên còn đem nàng bán cho thanh lâu, chắc là tính toán để nàng nhận hết thảy lăng nhục mà chết. Tắc tắc, nữ nhân này a! Thật đúng là độc như rắn rết.
Bất quá, căn cứ vào ký ức của Phượng Thanh Ca, Tô Nhược Vân này tựa hồ giống nàng, chính là đến từ thế kỷ 21? Lại còn tinh thông y dược, bằng không cũng không thể lộng hành như vậy, có thể làm ra một cái mặt nạ giống nàng như đúc.
Càng nghĩ, trong lòng càng có vài phần hưng phấn, nguyên bản cảm thấy sự tình không chút thú vị, tựa hồ càng ngày càng trở nên thú vị đây!
Mà phía trước Lăng Mặc Hàn khi nghe được thanh âm đại thúc kia, khóe miệng co giật, theo bản năng sờ soạng bộ râu trên mặt mình, bước chân nhanh hơn tính đem người phía sau bỏ xa, nhưng mà, hai canh giờ sau, hắn dừng bước, quay đầu lại liếc mắt một cái, nhìn thân ảnh nhỏ gầy kia vẫn đi theo phía sau hơn mười mét, trong lòng thầm kinh ngạc.
Một người không có tu vi, làm thế nào có thể theo kịp hắn?
Phượng Cửu thở hổn hển chạy đến, cong nửa eo , đôi tay ôm đỡ đầu gối thở phì phò: “Hô! Mệt chết ta, đại thúc, ngươi đi nhanh như vậy làm gì?”
Lăng Mặc Hàn nâng mày cẩn thận đánh giá tên tiểu ăn mày dơ bẩn hề hề này, nửa ngày, trầm giọng nói: “Ngươi lại đừng đi theo ta, nơi ta muốn tới là Cửu Phục Lâm, địa phương kia hung hiểm vạn phần, ngươi đi vào chỉ có chịu chết.”
“Không phải, đại thúc, ta không phải đi theo ngươi, ta chính là muốn đi Cửu Phục Lâm, bất quá ngươi nếu cũng là đi Cửu Phục Lâm, chúng ta cùng đồng hành không tốt sao?”