“Đi đổi một chậu nước.”
“Được.”
Quan Tập Lẫm lại đi đổi một chậu nước sạch lại đây, thay cho chậu máu loãng, lúc này, thấy máu tươi chảy ra dần dần khôi phục màu sắc đỏ tươi, liền hỏi: “Độc đã được giải rồi sao?”
“Vẫn còn sót lại một chút ” Nàng nhìn thấy gần như không sai biệt lắm, lúc này mới có ý nói hắn dời chậu đi, lau khô tay dính máu loãng, đắp chăn lên cho lão gia tử trước khi đi đến cạnh bàn.
“Ca, khi mặt trời ló dạng, ngươi hãy đi mua thảo dược theo đơn này, lấy từ những nơi khác nhau.” Nàng viết xuống một tờ phương thuốc rồi đưa cho hắn.
Quan Tập Lẫm tiếp nhận và nhìn thoáng qua, gật đầu nói: “Được, bình minh lên ta sẽ đi tìm dược.”
Cùng thời điểm đó, trong Phượng gia lại loạn thành một đoàn.
Phượng Tiêu mang theo người ra ngoài tìm kiếm lão thái gia, Mộ Dung Dật Hiên cũng gia nhập hỗ trợ. Một đêm này, có thể nói là khiến cho nhân tâm hoảng sợ, cũng vì động tính của bọn họ khá lớn, rất nhiều người đều biết, lão thái gia Phượng phủ bị người bắt đi.
Tuy nhiên, mọi người đều cảm thấy kỳ quái. Người ta nói rằng nếu bắt Phượng Thanh Ca còn cảm thấy hợp lý hơn. Rốt cuộc, nhân gia là hòn ngọc quý trên tay Phượng phủ, lại còn là mỹ nhân tuyệt sắc. Mỹ nhân không bắt lại đi bắt lão nhân, hơn nữa gần đây còn bị chuẩn đoán ra chứng điên cuồng. Tất cả không phải là rất kỳ quái hay sao?
Bởi vậy, nghị luận bắt đầu nổ ra. Mọi người đều nghĩ, có thể là do kẻ thù của Phượng gia ra tay hay không? Hoặc thủ phạm chính là kẻ thù của Phượng lão gia tử?
…….
Trong Phượng phủ, trong sân của Phượng Thanh Ca, một người nam tử trung niên đi vào phòng nàng lần nữa.
“Chủ tử, đã điều tra ra thân phận huynh muội kia.”
“Nói.”
“Nam tử kia gọi là Quan Tập Lẫm, là người nhị phòng của Quan gia ở Vân Nguyệt Thành, chỉ là những ngày trước sau khi nháo ở Quan gia, đã tự thỉnh ra khỏi gia tộc và tự lập môn viện, hiện tại đang sống trong một căn nhà ở phía nam thành. Đối với nữ tử kia, không thể điều tra được lai lịch, chỉ biết đó là muội muội kết bái của Quan Tập Lẫm. Chưa từng có người nào nhìn thấy dung nhan của nàng, bởi vì nàng vẫn luôn dùng khăn che mặt.”
Nghe vậy, trong mắt Tô Nhược Vân xẹt qua một tia sát khí âm ngoan. Một con cáo yêu mị không biết lai lịch cũng có thể ném hồn Mộ Dung Dật Hiên, thật là có bản lĩnh!
“Điều vài người từ trong Độc Môn giết chết họ Quan kia, đối với nữ tử kia, bắt về cho ta, ta muốn nhìn xem dung nhan dưới khăn che mặt thuộc dạng gì!” Giọng nói âm ngoan của nàng ta truyền ra, ở trong đêm đen tĩnh lặng có vẻ phá lệ thấm người.
“Vâng!” Nam tử trung niên cung kính đáp lời.
“Mặt khác, điều tra một chút thế lực của người bắt lão gia tử đi, nếu như tìm được, trực tiếp giải quyết ở bên ngoài!”
Một lão nhân vướng chân vướng tay, nếu như thức thời biết điều, nàng cũng không đến mức phải giết lão, nhưng cố tình, người đã như vậy rồi, còn có một đôi mắt khôn khéo khiếm người chán ghét.
Nếu cản trở chuyện của nàng, vậy đừng trách nàng tàn nhẫn, không niệm tình!
“Vâng!” Nam tử trung niên đáp lời lần nữa, sau khi nhìn thấy nàng ta phất tay ý bảo hắn lui ra, lúc này mới xoay người rời đi.
…….
Ngày tiếp theo, sáng sớm.
Phượng lão gia tử dần dần tỉnh giấc, nhìn thấy một người đang nằm cạnh mép giường, hơi nghiêng đầu vừa thấy, một khuôn mặt bị hủy dung cứ ánh vào trong mắt lão như vậy. Nghĩ đến lời nữ nhân kia đã nói, trong lòng đau đớn một trận, nước mắt lão không kiểm soát nổi rơi ướt gối đầu.
Nhìn đến dung nhan bị hủy của nàng khiến lão đau lòng áy náy không thôi, lại nghe nói cách nữ nhân kia cầm đao từng đao từng đao một vẽ hoa hoa trên mặt Phượng nha đầu. Loại đau lòng và ức chế này càng khiến trái tim lão hóa thành lửa giận cùng bi phẫn.
Phượng nha đầu của lão! Một hài tử biết nghe lời như vậy, lại phải chịu đựng nhiều như thế, làm sao lão nhân như lão có thể chịu nổi……