"..." Khóe miệng Tô Linh Phong hơi giật giật, nàng phát hiện Tá Dịch này bình thường vốn bí ẩn khiến người ta phát bực, kỳ thật trong bụng cũng rất đen tối.
Tô Linh Phong không tiếp tục lại chủ đề vừa rồi nữa, nhìn Tá Dịch, nhướng mi nói: “Quả nhiên ngươi xử lý rất tốt, còn nhanh hơn so với tính toán của ta.”
Tá Dịch trầm mặc một lúc, mở miệng nói: “Làm sao mà tiểu thư biết... Thuộc hạ có thể đuổi được bọn họ?”
“Ta đoán.” Tô Linh Phong bình tĩnh nói xong, không nhìn Tá Dịch, quay người trở về.
Kỳ thật, lúc trưa phát sinh xung đột với Chu Mị Nhi, Tô Linh Phong lập tức chú ý đến, Tá Dịch hữu ý vô tình liếc nhìn huy tộc lưỡng nhãn trên người Chu Mị Nhi, vì vậy phỏng đoán, khi đó Tá Dịch khả năng cũng đã biết rõ thân phận của Chu Mị Nhi, nhưng thần sắc của hắn không thay đổi, hẳn là không để ý đến việc đắc tội phủ thành chủ.
Tuy Tô Linh Phong chưa bao giờ trực tiếp hỏi Tá Dịch chuyện gì, nhưng trong nội tâm cũng có thể suy đoán ra, thân phận của Tá Dịch không đơn giản, mà cách thức hắn đuổi những người của phủ thành chủ hôm nay, còn có thái độ đối với Chu Hải Vinh, tên hộ vệ này quả nhiên không tầm thường...
Tá Dịch nhìn bóng lưng Tô Linh Phong rời đi, môi mỏng mím lại, như có điều gì suy nghĩ...
Hai ngày tiếp theo, Tô Linh Phong ở dưới tầng hầm khai thác bảo vật, Tá Dịch đi theo dạy Hứa Nặc kiếm thuật, không có ai quấy rầy nàng, nếu không, bọn họ sẽ nhìn thấy những nguyên thạch thô sơ mà Tô Linh Phong mua đều có bảo vật bên trong, hơn nữa nếu tính không sai, độ tinh khiết của bảo thạch rất cao, nếu nhìn thấy sẽ kinh ngạc đến mức rơi tròng mắt ra!
Nguyên thạch nho nhỏ mà ông chủ của “Khai Bảo đường” tặng cho Tô Linh Phong làm mũ đội đầu, nếu giải ra thì đúng là một khối bảo thạch nguyên chất độ tinh khiết là 90%! Ngoại trừ kỹ năng thạch bên ngoài, đây chính là bảo thạch có thuộc tính tốt nhất, so với bảo thạch công kích còn trân quý hơn một bậc!
Nếu như ông chủ của “Khai Bảo đường” biết được chuyện này, nhất định sẽ đau lòng mà ngất đi...
“A ha ha ha... Bảo thạch bảo thạch, bảo thạch đẹp quá đi...” Mắt Tiểu Bạch lóe lên, giữ lại nụ cười ngây ngô như nước chảy: “Của ta của ta, tất cả đều là của ta...”
Tiểu Bạch hạnh phúc vểnh cái đuôi rồng nhỏ lên, dùng móng nhỏ không ngừng thử may mắn vuốt ve những bảo thạch minh liêu mà Tô Linh Phong đặt ở trên đất, móng vuốt rồng trong suốt từng lần từng lần phí công xuyên qua những viên bảo thạch minh liêu kia, nhưng nó lại không bao giờ nhụt chí, tiếp tục cố gắng thử vận may: “Bảo thạch... của ta của ta, đều là của ta...”
Lần này đến lượt Đoàn Tử khinh bỉ Tiểu Bạch, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Tham lam tham lam! Xong rồi xong rồi, hết thuốc chữa hết thuốc chữa, thật đáng thương...”
Tô Linh Phong giả vờ như không nhìn thấy biểu hiện của hai tiểu gia hỏa kia, tiếp tục vùi đầu vào giải bảo vật.
Sáng ngày thứ ba, đã giải xong nguyên thạch, Tô Linh Phong quyết định đi ra ngoài mua thêm một ít vật phẩm luyện kim, bắt đầu nguyên cứu thuật luyện kim.
Lúc này đi ra ngoài, bên người Tô Linh Phong ngoài từ Tá Dịch, còn dẫn theo Hứa Nặc.
Tiểu Tím đã bị Hứa Nặc thu mua làm ma sủng, bởi vì nhát gan, luôn luôn trốn trong không gian chủ sủng, rất ít khi đi ra ngoài.
Hứa Nặc phát hiện, sau khi cô và Tiểu Tím ký khế ước, sau khi Tiểu Tím biến thân đã có thể nghe và nhìn thấy đồ vật, sẽ biến đổi âm thanh, hình ảnh, tự động phản ánh trong tai và trong đầu cô.
Phát hiện này, Hứa Nặc vui mừng không thôi, quả thục cô có nhiều hơn một Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ chuyển động!
Cả ba người đi mua một chút vật liệu và dụng cụ để luyện kim, vừa ra khỏi cửa hàng, một thân ảnh màu hồng lập tức vọt đến trước mặt bọn họ...
“Hừ, cuối cùng cũng bắt được dân đen hai ngươi, còn có tiện tỳ này nữa!” Sắc mặt Chu Mị Nhi trần đầy tức giận trừng mắt nhìn ba người Tô Linh Phong, mở miệng mắng.
Phụ thân đại nhân không giúp nàng ta tìm người, chẳng lẽ nàng ta không có biện pháp tìm sao? Hừ! Hôm nay nàng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn họ!
Hai tay Hứa Nặc nắm chặt, môi mỏng mím thành một đường, nhìn Chu Mị Nhi, trong ánh mắt có sự chán ghét và căm hận không che giấu chút nào!
Tô Linh Phong liếc nhìn Chu Mị Nhi, không kiên nhẫn nhíu mày, lãng phí thười gian của nàng, quá đáng ghét...
Mặt Tá Dịch không biểu hiện gì đứng bên cạnh Tô Linh Phong, giống như không nhìn thấy Chu Mị Nhi và nhóm người đứng sau nàng ta.
Chu Mị Nhi phất tay ra lệnh cho đám thị vệ mà nàng ta đưa theo: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì! Đến bắt hai nữ nhân ti tiện kia lại, phần thưởng là để các ngươi chơi!” Nói xong lại liếc nhìn về phía Tá Dịch, nâng cằm lên nó: “Về phần nam nhân này... Trói lại cho ta, mang về phủ!”
Nàng ta muốn người nam nhân này, muốn biến người nam nhân này thành người của nàng ta! Bề ngoài anh tuấn, khí chất nội tâm thâm trầm, khiến nàng ta mê mẩn như phát điên... Buổi tối mấy ngày nay, nàng ta luôn có thể mơ tới cảnh mình bị nam nhân to lớn tuấn tú này đè dưới thân, hắn mạnh mẽ - đâm vào mình, còn nàng động tình lớn tiếng rên rỉ...
Mỗi lần tỉnh lại, thân thể đều khô nóng khó chịu, hạ thể ẩm ướt...
Tá Dịch không biết mình đã trở thành đối tượng dâm ý của Chu Mị Nhi, nếu không nén lại hắn đã nhổ ra rồi...
“Đại... Đại tiểu thư, cái này...”
Vẻ mặt Lưu Thành đau khổ khó xử, hắn ta không nên khuất phục trước sự ép buộc và dụ dỗ của đại tiểu thư, dẫn người giúp nàng ta tìm người! Đây là người mà Liên Thành chủ cũng không dám trêu chọc, sao hắn ta dám chọc vào! Nữ nhân áo trắng kia là sinh ra đã có khuôn mặt lạnh lùng, quả nhiên rất giống người khi không vui sẽ nghĩ đến giết người, nghe nói khi nàng đấu khí cũng không mở ra, có thể một trưởng đánh ngất đại tiểu thư...
“Cái này cái gì chứ, còn không mau làm! Chẳng lẽ ngươi dám cãi lại mệnh lệnh của ta?”
“Thuộc hạ không dám...” Lưu Thành dẫn người đi, cẩn thận đến người đám người Tô Linh Phong.
Thấy sắp có đánh nhau, mấy người xung quang đến xem náo nhiệt tranh thủ thời gian lui ra một khoảng cách an toàn nhất định, chỉ trỏ đám người Tô Linh Phong, nhỏ giọng bàn tán.
“Tá Dịch.” Tô Linh Phong mở miệng gọi.
“Ta đây.” Tá Dịch đáp lại.
“Nếu ta ra tay nặng hôn một chút nữa, ngươi có thể giải quyết tốt hậu quả không?” Ánh mắt Tô Linh Phong nhìn chằm chằm vào Chu Mị Nhi, mở miệng nói với Tá Dịch.
“Mời tự nhiên, tiểu thư cao hứng là được rồi.” Tá Dịch dừng lại một chút, lại nhàn nhạt bổ sung: “Nếu như hiện tại tiểu thư tạm thười chưa có ý định rời khỏi Gia Thành, đừng giết chết là được rồi.”
“... Được!”
“Lên trên, nhanh lên cho ta, giết chết tiểu tiện nhân kia, bắt tên nam nhân khốn khiếp kia lại cho ta!”
Chu Mị Nhi giận điên lên, người nam nhân này khiến nàng ta nhớ thương mấy ngày này, giờ phút này cũng không thèm liếc nhìn nàng ta, còn nói với nữ nhân ti tiện kia cái gì mà “đừng giết là được rồi!”. Khiến nàng ta tức chết rồi! Sau khi bắt được hắn, nàng ta nhất định sẽ dùng roi mạnh mẽ đánh hắn, khiến hắn thuần phục dưới chân nàng ta như một con chó! Thè lưỡi ra liếm ngón chân của nàng ta, thè lưỡi ra liếm chỗ tư mặt của nàng ta...
"Miệng của nữ nhân này quá bẩn rồi, cần phải xé nó ra! Phải xé nó ra!" Tiểu bạch vỗ đôi cánh nhỏ của mình, tức giận phun hơi thở của rồng ra.
Đoàn Tử ngồi xổm trên đầu Tô Linh Phong đồng ý với ý kiến của Tiểu Bạch: “Đúng vậy! Quá bẩn, quá bẩn! Phải xé! Phải xé ra!”
Danh Sách Chương: