Trước khi rời đi, Tô Hoành giới thiệu sơ qua thông tin của Tư Đồ Tiêu Sơn với Tô Linh Phong, nàng biết rằng vị chủ nhân của Lăng Vân Thành năm nay đã năm mươi lăm, nhưng bây giờ xem ra Tư Đồ Tiêu Sơn trẻ hơn so với tuổi thực của ông ta, ông ta trông chưa đến năm mươi tuổi già, mặc dù ông ta đang ngồi trên ghế, nhưng có thể thấy ông ta là một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ.
Các đường nét trên khuôn mặt ông ta tương đối rắn rỏi, đôi môi hơi mím lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ và cứng cỏi của ông ta có mùi vị của sự thăng trầm, rất có sức hấp dẫn đối của một người đàn ông trung niên.
Lúc này, Tư Đồ Tiêu Sơn đang dùng đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào Tô Linh Phong ở phía đối diện, nhiệt độ không khí tỏa ra từ cơ thể ông ta dường như hạ nhiệt độ trong phòng xuống một bậc, đám đông bị cỗ khí vô hình đó đè ép đến nỗi không dám thở mạnh.
Tuy nhiên, Tô Linh Phong lại không thay đổi sắc mặt, đối mặt với Tư Đồ Tiêu Sơn không chút sợ hãi, khom người hành lễ: "Tô Linh Phong, gặp mặt thành chủ đại nhân.”
Tư Đồ Tiêu Sơn không thể không cau mày khi nghe điều này, trầm giọng nói: "Ngươi, gọi ta là thành chủ đại nhân?"
"Vâng, Thành chủ." Tô Linh Phong nhẹ gật đầu.
Tư Đồ Tiêu Sơn nhíu mày càng chặt, ngữ khí trở nên lạnh hơn vài phần: "Ngươi không biết ta là gì của ngươi sao?"
"Ngươi là cha của mẫu thân Linh Phong…" Tô Linh Phong bình tĩnh trả lời.
"Đến cả một tiếng ‘ông ngoại’ ngươi cũng không gọi?”
"Linh Phong không dám.”
Hả? Không dám? Tư Đồ Tiêu Sơn khẽ nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Tô Linh Phong, giống như muốn xuyên qua mắt của nàng, xuyên thấu vào trong lòng nàng.
“Thành chủ bày ra trận lớn như vậy là thật sự muốn nhận Linh Phong đứa cháu gái đáng ghét này sao?” Tô Linh Phong ngơ ngác hỏi.
Mục Đạt lo lắng trong lòng, tiểu thư trông có vẻ là một đứa trẻ thông minh sáng suốt, tại sao lần đầu tiên gặp đã tranh chấp với thành chủ đại nhân rồi, thật là…
Tư Đồ Tiêu Sơn sửng sốt một chút, sau đó khẽ hừ một tiếng nói: "Cái tính ngang bướng của nha đầu nhà ngươi, có chút giống như..." Tư Đồ Tiêu Sơn đang nói giữa chừng đột nhiên dừng lại,sau đó thở dài một hơi.
..không ai nói gì, bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.
Tô Linh Phong im lặng một lúc, vẫn bộ dáng cúi đầu, giọng điệu nhẹ hơn rất nhiều, nàng gọi một tiếng: "Ông ngoại." Vì chiếm thân thể của cháu gái ông ấy, nàng nên nhượng bộ trước.
Một tiếng "Ông ngoại" này khiến cho Tư Đồ Tiêu Sơn thân thể hơi cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Tô Linh Phong, đột nhiên có chút nhu hòa, nhưng vẫn là khịt mũi hừ một tiếng: "Chịu gọi ông ngoại rồi?"
Tô Linh Phong không có trả lời, chỉ là khóe môi nàng khẽ giật giật.
"Xí! Đừng làm cho ông ta không vui, gọi rồi ông ta lại làm bộ làm tịch, chủ nhân, lão già này thật là không dễ hầu hạ!"Tiểu Bạch ở một bên lắc đầu nói.
"..." Tô Linh Phong rất muốn đồng ý với những lời của Tiểu Bạch.
"Ngồi." Tư Đồ Tiêu Sơn ra hiệu Tô Linh Phong ngồi phía đối diện ông ta.
“Cám ơn ông ngoại.” Tô Linh Phong ưu nhã ngồi xuống.
Tư Đồ Tiêu Sơn ra hiệu cho người hầu hai bên, những người đó không tiếng động lui ra ngoài, một lúc sau, trên bàn bày ra những món ăn đẹp mắt.
Bầu không khí của bữa tối rất buồn tẻ, Tư Đồ Tiêu Sơn và Tô Linh Phong không nói lời nào, mỗi người một đầu bàn ăn phần của mình, động tác của Tô Linh Phong nho nhã, thần thái tự nhiên, ăn không ít.
Tư Đồ Tiêu Sơn vẫn lặng lẽ quan sát Tô Linh Phong ở phía đối diện, ngược lại ông ta chỉ ăn vài miếng. Thái độ thờ ơ của cháu gái đối với ông khiến Tư Đồ Tiêu Sơn có chút ngứa ngáy trong lòng, không phải là cảm giác khó chịu, nhưng lại cảm thấy đứa trẻ tuổi còn trẻ này chín chắn, điềm đạm, biểu hiện không luống cuống trước đám đông, cũng xngươi như là không làm mất mặt ông ta, thật là… thật là kỳ diệu, là cảm giác vô cùng mâu thuẫn…
Sau bữa tối, Tư Đồ Tiêu Sơn không có ý định nói chuyện với Tô Linh Phong nữa, vì vậy ông ta vẫy tay bảo nàng trở về nghỉ ngơi.
Tô Linh Phong trong lòng thở dài, nàng không biết Tư Đồ Tiêu Sơn tính tình lập dị này với nhị phu nhân Tư Đồ Dạ Lam rốt cuộc có khoảng cách lớn như thế nào, khi gặp cháu gái là nàng, ông ta thậm chí còn không hỏi một lời nào về con gái mình…
Trên đường về Lâm Phong Uyển.
"Tiểu thư..." Mục Đạt nhẹ giọng gọi Tô Linh Phong, do dự không nói.
"Quản gia Mục Đạt, quản gia có lời gì muốn nói với ta sao?" Tô Linh Phong hỏi.
Mục Đạt thở dài nói: "Tiểu thư, xin đừng trách thành chủ đại nhân, thành chủ đại nhân những năm này cũng đều không dễ dàng, hơn nữa ông ấy cũng chỉ là... một lão già nàng độc..."
"Ừ." Tô Linh Phong gật đầu: "Đừng lo lắng, Mục Đạt, Linh Phong sẽ làm tròn bổn phận và lòng hiếu thảo của một đứa cháu gái."
Nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Tô Linh Phong, Mục Đạt đột nhiên không có niềm tin vào nàng. Rõ ràng là một đứa trẻ không tệ, nhưng tại sao tính cách lại như vậy... lạnh lùng như vậy, giống như không có tình người...
Những từ ‘trách nhiệm’ và ‘hiếu thảo’ từ miệng nàng ấy giống như đang nói rằng sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ để hoàn thành một nhiệm vụ nào đó...
Tiểu thư Dạ Lam của năm đó, là một mỹ nhân yêu kiều tuấn tú, tính cách thỉnh thoảng lại bướng bỉnh một chút mà thôi, làm sao có thể nuôi dạy được một đứa con gái lạnh lùng lãnh đạm như vậy?
Nửa đêm, Tô Linh Phong nằm ở trên giường còn chưa ngủ, trong không khí có một cỗ chấn động bất thường khiến nàng lập tức mắt mở mắt ra!
Tô Linh Phong trở mình và ngồi dậy, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bóng đen mảnh khảnh trên ở đầu giường, cũng không vội vàng mà lao tới nữa.
Người đó đặt trong phòng một tấm cách âm, sau đó khẽ cười nói: “Tiểu nha đầu, đã lâu không gặp, lần này của nàng, không đủ nhiệt tình gì cả…” Nói cách khác, là hắn vẫn đang chờ nàng tự nhào vào lòng mình, hắn thật sự rất như cảm giác cơ thể trắng nõn mềm mại tỏa ra hương thơm ấm áp của nàng.
Nàng biết có thể xuất hiện trong phòng nàng một cách lặng lẽ và bất ngờ như vậy, ngoại trừ tên biến thái Mặc Vấn Trần ra, còn có thể là ai được nữa…
"Huynh đến cũng thật nhanh." Tô Linh Phong lạnh lùng nói. Nàng mới đến Lăng Vân Thành đêm đầu tiên, mà Mặc Vấn Trần đã có thể mò vào phòng nàng rồi!
Mặc Vấn Trần vén rèm giường, cởi giày và tự nhiên leo lên giường, vươn tay ôm Tô Linh Phong vào trong ngực, hung hăng xoa mái tóc dài mềm mại của nàng, giọng nói mang theo ý cười hỏi: “ Tiểu nha đầu, ngươi có nhớ ta không?"
"Không nhớ." Tô Linh Phong dứt khoát nói. Nàng biết so với Mặc Vấn Trần, sức lực của mình kém xa hắn, ở trước mặt hắn, giãy giụa, chống cự, đều là vô nghĩa, vì vậy nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, tạo cho mình một tư thế thoải mái.
"Nhưng, ta rất nhớ ngươi..." Mặc Vấn Trần khẽ thở dài. Trong giọng điệu nhẹ nhàng ẩn chứa một niềm khao khát không thể che giấu.
“Huynh tới tìm ta, có việc gì thì trực tiếp nói cho ta biết.” Tô Linh Phong trong giọng nói không có một tia lên xuống.
Mặc Vấn Trần nâng khuôn mặt dịu dàng và mịn màng của Tô Linh Phong lên, mượn ánh sáng từ mặt trăng nghiêm túc nhìn vào mắt nàng: "Nhất định phải có việc mới có thể tìm ngươi sao?”
Tô Linh Phong bình tĩnh nhìn Mặc Vấn Trần, nhẹ nhàng nói: "Hay là, ta nên hỏi huynh, mục đích triệu ta đến Lăng Vân thành là gì?"
Danh Sách Chương: