"Chúng ta đi thôi." Tô Linh Phong vỗ vỗ bụi bặm căn bản không tồn tại trên người, dẫn đầu đi ra ngoài đám người.
Tá Dịch, Hứa Nặc im lặng không lên tiếng đuổi theo bước chân của Tô Linh Phong.
Mọi người tự động tự giác tách ra hai bên, nhường cho bọn họ một con đường.
"Mẹ thật lợi hại, mẹ thật uy vũ..." Đoàn Tử xem kịch đến phát ghiền, sớm đã quên cuộc cãi nhau với Tiểu Bạch, ôm cổ Tô Linh Phong tận lực cọ cọ.
Tâm tình Tô Linh Phong không tệ, giống như đùa bỡn đưa tay gãi gãi lên người Đoàn Tử, Đoàn Tử nhất thời bị ngứa cười "khanh khách".
Hứa Nặc còn chưa bao giờ nghe Đoàn Tử mở miệng nói chuyện bao giờ, giờ phút này nghe thấy tiếng cười của Đoàn Tử, không nhịn được hoài nghi hai mắt nhìn Đoàn Tử, trong lòng âm thầm kỳ quái, thứ nhỏ bé không biết là ma thú gì, vậy mà âm thanh vừa mới phát ra, sao lại giống tiếng cười của trẻ con như vậy?
Tiểu Bạch thấy Tô Linh Phong gãi Đoàn Tử, mắt rồng trừng lên, ngơ ngác một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó bĩu cái môi nhỏ, giọng điệu chua xót hừ một tiếng: "Hừ! Đồ nịnh bợ! Con thú ngu ngốc hạ đẳng chỉ biết làm nũng!"
“Mẹ yêu Đoàn Tử, là ngươi ghen tị với ta!" Lúc này đến phiên Đoàn Tử tự mãn, cọ cọ vào người Tô Linh Phong, giống như thị uy liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, rồi lại cọ cọ Tô Linh Phong một cái...
Tiểu Bạch tức giận hừ hừ quay đầu rồng qua một bên, không để ý tới Đoàn Tử nữa.
Sau khi đi được một khoảng cách, Hứa Nặc bỗng nhiên mở miệng nói: "Đa tạ tiểu thư đã cho Hứa Nặc cơ hội tự mình báo thù với Tiểu Tử!"
Hứa Nặc nắm hai tay, âm thầm thề: Thù của cha cô, còn có của cô và Tiểu Tử mấy năm nay ở phủ thành chủ bị Chu Mị Nhi ngược đãi, sớm muộn gì cô cũng sẽ tự mình đòi lại!
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi." Tô Linh Phong thản nhiên nói: "Sở dĩ ta chỉ nhận một chút 'lãi' của cô ta, là bởi vì ta còn muốn ở lại Gia Thành một thời gian, không muốn gây ra quá nhiều phiền toái."
Nếu không phải như thế, chỉ bằng Chu Mị Nhi dám dùng lời thô tục mắng nàng, Tô Linh Phong nàng đều có thể không chút lưu tình bóp nát cổ họng Chu Mị Nhi!
Nàng cũng không phải thánh mẫu gì, cho tới bây giờ cũng đều là người tâm ngoan thủ lạt, có thù tất báo...
"..."
Tá Dịch nghe Tô Linh Phong nói vậy, khóe miệng nhịn không được co giật một trận, trong lòng âm thầm chửi bới: Nha đầu này gây phiền toái còn ít sao...
"Mặc kệ như thế nào, Hứa Nặc đều sẽ cảm kích tiểu thư." Giọng điệu Hứa Nặc thanh đạm, nhưng không mất đi chân ý.
"Đương nhiên, nếu ngươi muốn tự mình giải quyết cô ta, thì ta cũng không có ý kiến gì hết." Tô Linh Phong lại vân đạm phong khinh nói.
Mấy ngày nay, Tô Linh Phong cơ bản đã hiểu được tính cách Hứa Nặc, một cô gái cứng cỏi, kiên cường, lại không hề kiêu căng nóng nảy. Trọng tình trọng nghĩa, sẽ không có dối trá, cô gái này, cũng coi như hợp tính tình Tô Linh Phong nàng.
Trở về trong vườn của Tá Dịch, Tô Linh Phong quay đầu, nhắc nhở Tá Dịch: "Nhớ giải quyết hậu quả, trong khoảng thời gian này, ta không muốn bị quấy rầy." Dứt lời, đi thẳng xuống tầng hầm.
"Thuộc hạ hiểu rõ." Tá Dịch nhìn bóng lưng Tô Linh Phong, bình tĩnh đáp.
Trở lại thư phòng, Tá Dịch cầm bút viết một phong thư, giao cho Tường thúc, bảo ông đưa đến phủ thành chủ.
Ái nữ của mình chịu nhục trước mặt mọi người, bị đánh thành bộ dáng đầu heo được mang về phủ thành chủ, Chu Hải Vinh tức giận đến thiếu chút nữa mất đi lý trí, hận Chu Mị Nhi không nghe lời không chịu thua kém ai, ai không trêu lại đi trêu người không nên trêu, nhưng trong lòng càng hận người đã hại Chu Mị Nhi thành như vậy! Cường long còn không áp chế được địa đầu xà, hai tiểu ranh con này lại dám kiêu ngạo như thế ở trên địa bàn của ông ta! Thật sự là không để thành chủ như ông ta vào trong mắt!
Ngay khi Chu Hải Vinh quyết định âm thầm giáo huấn Tô Linh Phong và Tá Dịch một chút, để cho bọn họ biết phủ thành chủ không dễ chọc như vậy, thì thư của Tá Dịch đã đưa đến.
Chu Hải Vinh cố nén xúc động xé rách lá thư kia, một hơi đọc xong nội dung trong thư, sau đó bỗng nhiên bình tĩnh lại, thở dài một tiếng, thiêu hủy thư, sau đó hạ lệnh cấm túc Chu Mị Nhi, trong vòng ba tháng, không cho cô ta bước ra khỏi phủ thành chủ nửa bước!
Đại tiểu thư phủ thành chủ chịu uất ức lớn như vậy, tất nhiên sẽ không nuốt trôi cục tức này, vậy thành chủ đại nhân sẽ vì ái nữ của mình mà ra mặt sao? Cô gái thần bí kia cùng thị vệ thực lực cường hãn kia, sẽ lại một lần nữa toàn thắng sao? Dân chúng Gia Thành chờ đợi, chờ kịch náo nhiệt tiếp tục diễn ra...
Nhưng liên tiếp ba ngày trôi qua, trong phủ thành chủ một chút động tĩnh cũng không có, phảng phất như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, hơn nữa cũng không thấy Chu Mị Nhi ra đường hoành hành xấc xược như mọi ngày...
"Chẳng lẽ Chu đại tiểu thư bị cô gái thần bí kia giáo huấn nên đổi tính rồi? Hoặc là cảm thấy chuyện ngày đó quá mức mất mặt, không còn mặt mũi gặp người nữa?" Có người đoán.
"Làm sao có thể, Chu đại tiểu thư khi nào thì để ý mặt mũi..." Có người lập tức phản bác.
"Đúng vậy, tuyệt đối không có khả năng! Cho dù chó có không thèm ăn cứt, thì cô ta cũng sẽ không đổi tính..." Có người phụ họa.
"Hẳn là cảm thấy bị cắt tóc nên quá xấu đi..." Có người cảm thấy bản thân tự nhận ra chân tướng.
Lại qua hai ngày, trong phủ thành chủ có tin đồn truyền ra, Chu đại tiểu thư bị thành chủ đại nhân cấm túc!
Tin tức này vừa truyền ra, dân chúng Gia Thành đều khiếp sợ! Chiều con chiều hết nấc, Chu Mị Nhi muốn có ngôi sao, thành chủ đại nhân tuyệt đối sẽ không đưa cho cô ta mặt trăng, thật sự cấm túc Chu Mị Nhi?! Vậy thực sự là không thể tưởng tượng được!
Chỉ là, điều này cũng chứng thực một chuyện, lai lịch của cô gái thần bí kia tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa ngay cả phủ thành chủ cũng không thể trêu vào!
Mặt khác, có người còn nhận ra Tô Linh Phong chính là cô gái có vận may siêu phàm ở "Khai Bảo Đường", liên tiếp mở ra ba khối bảo thạch, lúc ấy, bên cạnh nàng còn có một người đàn ông áo đen bề ngoài đẹp trai xuất trần, hơn nữa thực lực cũng sâu không lường được...
Sự kiện này truyền ra, ngoài "thân phận thần bí", Tô Linh Phong lại có thêm một tầng màu sắc truyền kỳ...
Khi dân chúng Gia Thành đang truyền miệng bàn tán về Tô Linh Phong đến mức thần kỳ, Tô Linh Phong lại đang ở trong tầng hầm trong vườn của Tá Dịch, mơ hồ tu luyện thuật luyện kim...
Một tháng sau, Tô Linh Phong cuối cùng cũng ra khỏi tầng hầm!
Khi Tô Linh Phong cầm mấy thanh vũ khí lục phẩm cùng một thanh vũ khí lam phẩm giao cho Tá Dịch, ánh mắt Tá Dịch thoáng chốc mở to không chỉ gấp đôi!
"Tiểu thư, cái này... những cái này, đều là ngươi làm ra?!" Tá Dịch có chút không xác định hỏi lại.
"Ừ..." Tô Linh Phong ngáp một cái, nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Hứa Nặc trong lòng tuy rằng cũng kinh ngạc hóa ra Tô Linh Phong còn là một luyện kim sư, nhưng cũng không biết Tô Linh Phong mới chỉ học thuật luyện kim được một tháng, cho nên biểu tình cũng coi như bình thường.
Nhưng Tá Dịch lại khiếp sợ nói không nên lời! Chỉ có luyện kim sư từ sơ cấp trở lên mới có thể luyện chế ra trang bị lục phẩm, luyện kim sư sơ cấp, còn có tỷ lệ luyện chế ra trang bị lam phẩm...
Lực tinh thần của con người có hạn, con đường luyện kim sư này cũng không phải dễ đi như vậy, mà tiểu nha đầu trước mặt này, ấy vậy mà chỉ dùng một tháng đã đạt tới trình độ luyện kim sư sơ cấp!
Một tháng! Năng lực của nàng rốt cuộc cao bao nhiêu, lực tinh thần rốt cuộc cường đại bao nhiêu a!
"Này, cầm lấy." Tô Linh Phong nhét một tờ giấy vào trong ngực Tá Dịch.
"Cái gì thế?" Tá Dịch có chút ngây ngốc hỏi.
"Giá niêm yết, lúc này lại bán lỗ nữa thì ngươi liền bồi thường cho ta giá gấp đôi."
Danh Sách Chương: