Người xung quanh nghị luận sôi nổi, sắc mặt của ba thiếu niên và Ngọc Khiết vô cùng khó coi, trong ánh mắt nhìn Tô Linh Phong đều là một sự hoảng sợ!
Người duy nhất xem như trấn tĩnh đương nhiên là vị mỹ nữ nhu nhược tên là Ngọc Khiết kia, nàng ta kinh hô một tiếng: “Tiểu Huyên!” Sau đó lập tức đi tới, cuối người xuống kiểm tra thương thế của Tiểu Huyên.
Hứa Nặc ở Gia Thành đã chứng kiến thực lực biến thái của Tô Linh Phong, giờ khắc này cũng không có nhiều kinh ngạc, nhưng Tiêu Minh Lãng lại là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Linh Phong ra tay, hắn ta không khỏi mở to hai mắt, trong lòng thật sự đã vô cùng giật mình!
Tiêu Minh Lãng biết Tô Linh Phong cũng là một Võ Sĩ trung cấp đã đột phá Đấu khí cấp ba, nhưng mà khi bắt đầu nàng đã không chỉ triệt để không để Tiểu Huyên vào mắt, mà cuối cùng khi ra tay, chỉ vừa mới đối mặt đã đánh cho người ta ngất xỉu! Hơn nữa toàn bộ quá trình, ngay cả đấu khí cũng không hề mở! Chuyện này… Đây thật sự là thực lực của một Võ Sĩ trung cấp sao?
Tô Linh Phong không nhìn Tiểu Huyên đang hôn mê bất tỉnh nằm trên mặt đất nữa, nàng liếc mắt nhìn mấy thiếu niên kia một cái, thanh âm trong trẻo lạnh lùng mở miệng nói: “Các ngươi, còn ai muốn đến nữa không?”
Ánh mắt của nàng rõ ràng không vui không giận, vô cùng bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta sinh ra một loại áp lực không dám nhìn thẳng! Ánh mắt của ba thiếu niên đều né tránh, không ai hé răng, lúc đầu Tiểu Huyên lấy thân phận sư tỷ “khi dễ” một sư muội cũng đã đủ mất mặt rồi, giờ này khắc này, bọn họ nào có mặt mũi tiếp tục động thủ với Tô Linh Phong! Hơn nữa… Thực lực của bọn họ còn không bằng Tiểu Huyên, động thủ, chỉ càng mất mặt…
Lúc này Ngọc Khiết đã đứng dậy, dịu dàng phân phó với mấy thiếu niên phía sau một câu: “Trước tiên đỡ Tiểu Huyên lên đi, Đại Vĩ, mau đi gọi xe ngựa đến đây.”
Thiếu niên Võ Sĩ tên Đại Vĩ đáp ứng một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Sau đó Ngọc Khiết lại ngẩng đầu nhìn Tô Linh Phong, thanh âm nhẹ nhàng, giọng điệu áy náy nói: “Tính tình Tiểu Huyên chính là quá mức ngay thẳng, cũng hơi quá mức hiếu thắng, có đôi khi làm việc không quản nặng nhẹ, xin sư muội không nên để ở trong lòng, ta thay Tiểu Huyên tạ tội ngươi trước.” Dứt lời, nàng ta hơi cúi người với Tô Linh Phong một cái.
Ngược lại là một kẻ biết làm người, tức là đổ hết trách nhiệm người Tiểu Huyên, lại lấy tư thế thay người xin lỗi, khiến cho người ta cảm thấy nàng ta trọng tình nghĩa vừa không mất đi công đạo, cũng để cho Tô Linh Phong không truy cứu chuyện vừa rồi nữa…
Tô Linh Phong lạnh lùng liếc Ngọc Khiết một cái, mặt không hề thay đổi nói: “Nếu không ai muốn tiếp tục tỷ thí, vậy thì cáo từ.” Dứt lời, nàng không để ý đến đoàn người Ngọc Khiết nữa, dẫn theo Hứa Nặc, Tiêu Minh Lãng xoay người rời đi.
Tiêu Minh Lãng đi bên cạnh Tô Linh Phong, bàn tay vuốt râu, hắn ta trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói: “Thật ra… Tiểu thư đắc tội bọn họ cũng không phải là lựa chọn sáng suốt…”
“Thế nào? Ý của Tiêu thúc là, ta cũng nên đi lôi kéo mấy người kia sao?” Tô Linh Phong nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.
“Ách… Ta không có ý này, chỉ là, cô nương tên Ngọc Khiết kia thật sự là một người có thân phận…”
“A? Có thân phận?” Tô Linh Phong hỏi: “Thân phận cao quý đến mức khiến thành chủ Lăng Vân Thành kiêng kỵ sao?”
“Dĩ nhiên là không!” Tiêu Minh Lãng nghiêm túc nói: “Đừng thấy Lăng Vân Thành chỉ là một thành thị, ngược lại trong mấy đại lục, đây là thành thị lớn nhất, giàu có nhất và cũng là có uy vọng nhất! Là thành thị mà mỗi quốc gia đều muốn mượn sức, còn không kẻ có thân phận nào có thể uy hiếp đến Lăng Vân Thành!”
Lăng Vân Thành không chỉ giàu có mà ở đây còn có một trung tâm bồi dưỡng nhân tài của các đại lục, các quốc gia, nếu có quốc gia nào dám có suy nghĩ khác với Lăng Vân Thành, tất sẽ sẽ dẫn sự phản ứng mãnh liệt các quốc gia và thế lực khác và bị các quốc gia liên hợp vây công, trừ khi Quốc chủ nào bị rút não mới có thể làm loại hành động ngu ngốc này…
“Đã như vậy, Tiêu thúc lại đang lo lắng cái gì?”
“Ách… Là ta lo lắng quá nhiều…”
“Người tên Bùi Triết ngày hôm qua kia cũng là người có thân phận sao?” Tô Linh Phong bỗng nhiên lại hỏi.
“Đúng vậy!” Tiêu Minh Lãng gật đầu, trong lòng hắn ta có dự cảm xấu.
“Vậy thân phận của hắn ta so với Ngọc Khiết này như thế nào?”
“Cũng không thấp hơn thân phận của nàng ta.” Tiêu Minh Lãng thành thật trả lời.
“A? Phải không? Vậy tại sao hôm qua không thấy Tiêu thúc nhắc nhở ta như hôm nay?”
“…” Tiêu Minh Lãng lau mồ hôi, kiên trì nói: “Ngày hôm qua… Thuộc hạ nhất thời không nhớ đến…”
“A, người bình thường khi lớn tuổi, trí nhớ sẽ thoái hóa.” Tô Linh Phong gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lại vô cùng “hảo tâm” nói: “Trở về hầm một ít óc lợn để bồi bổ.”
Khóe miệng Tiêu Minh Lãng co giật một lúc lâu, sau đó vô cùng buồn bực nói: “… Vâng, tiểu thư.”
“Phụt…” Hứa Nặc ở một bên không nhịn được cười, vội vàng lấy tay che miệng lại.
“Lại có một người đáng thương khuất phục dưới uy danh của chủ nhân, đây thật sự là một bi kịch…” Tiểu Bạch đồng tình nhìn Tiêu Minh Lãng một cái, ra vẻ ông cụ non lắc đầu cái đầu rồng nhỏ.
Tô Linh Phong trở lại phủ Thành Chủ, sau khi nàng tắm nước nóng, vừa mới thay quần áo sạch sẽ thì Mục Đạt đến.
“Tiểu thư, Giải Thạch Khí đã mua được, đang ở trong tầng hầm.” Mục Đạt nói xong, thì lấy ra một chiếc chìa khóa từ trong ngực đưa cho Tô Linh Phong, nói: “Tầng hầm đã khóa, đây là chiếc chìa khóa duy nhất, bây giờ giao cho tiểu thư.”
Tô Linh Phong khẽ nhướng đôi mi thanh tú, nàng đưa tay nhận lấy chìa khóa, thản nhiên nói: “Đa tạ Mục Đạt quản gia.”
Những nguyên thạch trong tầng hầm ai nấy đều biết, khi mở kho thì thật sự không thể để cho người khác nhìn thấy, chỉ là… Mục Đạt cẩn thận khóa lại như thế, sau đó lại đưa chìa khóa cho nàng, hẳn là Tiêu Minh Lãng nói chuyện xảy ra ở nơi đánh bạc cho Tư Đồ Tiêu Sơn và Mục Đạt…
Xem ra, nàng đã quá lộ liễu rồi… Nhưng vậy thì sao? Dù sao thì ai cũng không đoán ra, bên cạnh nàng còn có một phần mềm hack siêu cấp như vậy!
Tô Linh Phong không vội vàng đi mở kho hay tu luyện luyện kim thuật, thay vào đó nàng đã ngồi thiền cả buổi chiều, trên người đeo “Tụ Ngưng Châu”, lúc nàng thiền, nàng quả nhiên cảm giác được các phần tử nguyên tố trong cơ thể được hấp thu và chuyển hóa nhanh hơn không ít.
Sau khi ăn tối cùng Tư Đồ Tiêu Sơn xong, Tô Linh Phong lại luyện đấu khí một canh giờ, sau đó đi nghỉ ngơi sớm.
Ban đêm, cảm ứng được dao động quen thuộc trong không khí, Tô Linh Phong ngay cả mí mắt cũng không mở, nàng xoay người, hướng mặt vào trong giường, tiếp tục ngủ.
Mặc Vấn Trần thiết lập một kết giới cách âm trong phòng ngủ, sau đó động tác thuần thục cởi giày lên giường, đưa tay ôm Tô Linh Phong vào trong lòng, khẽ cười nói bên tai nàng: “Tiểu nha đầu, ta biết ngươi không ngủ.”
Tô Linh Phong hơi không kiên nhẫn mở mắt, xoay người đối mặt với Mặc Vấn Trần, nàng vươn một bàn tay nhỏ bé rồi nói: “Lấy ra.”
“Cái gì?” Mặc Vấn Trần nhất thời không kịp phản ứng.
“Không phải huynh lại đến tặng đồ cho ta sao?” Tô Linh Phong nhíu mày hỏi.
“… Không có.” Mặc Vấn Trần giật khóe miệng nói: “Ở đâu ra nhiều bảo vật có thể tặng như vậy, tiểu nha đầu, ngươi thật sự là càng ngày càng tham lam…”
Tô Linh Phong nghe vậy thì túm lấy cổ áo Mặc Vấn Trần, lạnh lùng nói: “Vậy huynh lại đến làm gì?”
Danh Sách Chương: