Beta: ThyAn89
Mấy ngày nay, Quang Thuận công công đều liên tục tra xét nhưng không hề có một tin tức nào, nhất thời không biết phải đối mặt với Tề Diệp như thế nào.
Hạ Uyển Chi biết Quang Thuận công công không có tin tức, nên sai Hạ Bích đi điều tra, nhưng đến một chút manh mối cũng không tra được. Người động thủ lần này đúng là mất rất nhiều công sức, đến cung nữ nấu nước kia bị tra khảo nhiều lần mà vẫn không nói gì.
Không tìm được hung thủ, Hạ Uyển Chi tức đến không muốn nói chuyện. Nàng suýt mất mạng, sao có thể dễ dàng buông tha. Tề Diệp mỗi lần đến đều quan tâm trấn an nàng. Hạ Uyển Chi nói “Thôi, nói không chừng cũng chỉ là ngoài ý muốn, Hoàng Thượng không cần phí tâm, cũng may thần thiếp không xảy ra chuyện gì!”
“Nói bậy bạ, chuyện lớn như vậy sao có thể dễ dàng cho qua. Uyển Nhi yên tâm, trẫm nhất định sẽ cho ngươi một kết quả rõ ràng.”
“Ừ!” Hạ Uyển Chi đáp một tiếng, điều nàng muốn cũng chính là sự đảm bảo này của hắn.
“Xem ra lần này không tìm ra hung thủ Hoàng Thượng cũng sẽ không cho qua.” Thái hậu từ phật đường đi ra, nghe Quế Tú ma ma nói hắn vẫn còn truy tìm hung thủ, khẽ nhíu mày.
“Nô tỳ cũng thấy vậy.” Quế Tú ma ma gật gật đầu, nói “Nếu cứ tiếp tục truy cứu, sớm muộn gì cũng tìm ra Thái hậu, người muốn nô tỳ làm thế nào?”
“Quế Tú ma ma ở cạnh ai gia đã lâu, chẳng nhẽ chút chuyện nhỏ này còn cần ai gia giải quyết?” Thái hậu không vui, liếc nhìn Quế Tú ma ma.
Quế tú ma ma sợ hãi hành lễ “Nô tỳ biết rồi!”
Qua mấy ngày, Quang Thuận công công tìm được một bình sứ nhỏ trong cung của Triệu tu nghi, đưa cho ngự y chuẩn đoán, đúng là giống y hệt thứ được hạ trong ấm trà thuốc.
Tề Diệp biết được liền biếm lãnh cung. Hạ Uyển Chi không nghĩ tới lại là Triệu tu nghi, nếu không phải người bên cạnh nàng ta bị phát hiện chốn ra khỏi cung thì sẽ không truy ra được.
“Bất quá là biếm lãnh cung, lợi cho nàng quá, đáng thương Hạ Hoa.” Hạ Bích tức giận nói.
“Vào lãnh cung sao có thể nói là lợi cho nàng ta. Lãnh cung là nơi nào, ngươi nghĩ đơn giản thế sao? Hạ Hoa như vậy, nàng ta đừng nghĩ có thể sống yên ổn.” Hạ Uyển Chi nói
“Ngươi đi chuẩn bị ở lãnh cung đi, đừng để cho nàng ta sống quá yên ổn!”
“Vâng!” Hạ Bích gật gật đầu, đắc ý cười một tiếng.
Lệ phi dỗ An Ninh công chúa đi ngủ, nghe tin Triệu tu nghi bị biếm lãnh cung, liền sửng sốt, sai cung nữ ra ngoài hỏi thăm một phen, nói”Uyển quý phi đúng thật là lợi hại. Từ khi nàng ta vào cung, trong cung chỉ còn lại vài vị phi tần. Đến cả Hoàng Hậu, Thục phi, Đức phi đều không phải là đối thủ của nàng ta, đừng nói gì đến một Triệu tu nghi nhỏ bé như vậy?”
Lệ phi có chút sợ hãi, bây giờ trong cung toàn chết chóc và giáng chức. Nàng còn may mắn, có An Ninh công chúa bên cạnh, được làm một Lệ phi nương nương hào nhoáng. Nếu so sánh với Hạ Uyển Chi, nàng còn kém xa. Nghĩ tới đây, Lệ phi nương nương hiểu, nếu đối nghịch với Uyển quý phi quả thực là tự tìm đường chết.Ngày hôm sau, các vị phi tần đến thỉnh an Hạ Uyển Chi, từ trước đến nay Lệ phi đều khoan thai đến chậm, nhưng hôm nay thì khác. Nàng ta là người đầu tiên đến Chiêu Hoa cung, lại còn nói muốn hầu hạ nàng rửa mặt.
Hạ Uyển Chi nghe Hạ Bích truyền lời, không khỏi kinh ngạc, lập tức cười nói “Vậy thì mời nàng vào đi!”
Hạ Bích gật gật đầu, rất nhanh dẫn Lệ phi đến,Lệ phi cung kính hành lễ nói “Thần thiếp thỉnh an Uyển quý phi, quý phi nương nương vạn phúc kim an!”
“Lệ phi nương nương khách khí, đứng dậy đi!”
Lệ phi tiến đến, lấy một cây lược gỗ chải tóc cho nàng, như thể muốn bảy tỏ, tại sao Hạ Uyển Chi lại không cho nàng một cơ hội.
“Tóc nương nương sáng bóng, nhìn như tơ lụa gấm vóc, thần thiếp vừa nhìn đã ngưỡng mộ. Không biết nương nương đã dùng dược liệu gì.” Lệ phi nịnh bợ.
“Thật ngại quá. Ta nhìn thấy tóc Lệ phi cũng sáng bóng, rất đẹp. So với Lệ phi, bản phi thật chưa bằng.” Hạ Uyển Chi kiên nhẫn nói.
Lệ phi cười nói “Tóc thần thiếp thật không thể so sánh của với tóc của Uyển quý phi. Thần thiếp cũng rất thường xuyên phải giấu những sợi tóc bị chẻ, nhìn tóc nương nương khiến thần thiếp thật ngưỡng mộ.”
“Phải không? Cái này bản phi cũng không biết.” Hạ Uyển Chi cười cười.
“Nương nương nghĩ hôm nay nên búi tóc kiểu gì?” Lệ phi cầm lược bí, thoải mái hỏi nàng.
“Lệ phi nghĩ bản phi nên búi kiểu gì?”
“Nương nương khí chất thanh cao, dung mạo khuynh thành, rất hợp với tóc búi cao.” Lệ phi vui vẻ nói.
Hạ Uyển Chi nghe xong khẽ nhếch đuôi lông mày, những lời này nói ra đều khiến người nghe nổi da gà. Nàng đã khiến Lệ phi hao tâm một phen rồi.
“Tốt! Liền làm theo Lệ phi nói.” Lệ phi cười gật gật đầu, nghiêm túc búi tóc cho nàng. Hạ Bích cầm hộp trang sức đứng một bên chờ. Lệ phi mở hộp trang sức, liền nhìn thấy những chiếc trâm gài tinh mỹ. Lại nghĩ đến trang sức của mình, đúng là không thể so sánh với Uyển Qúy phi. Tuy không biết giá trị của những trang sức này nhưng nhìn vào đã biết nó rất quý giá.
Ngẫm lại, thân phận quý phi này cùng với sự sủng ái của Hoàng Thượng, nếu nàng có cả núi vàng núi bạc cũng không thấy lạ kỳ. Nàng là Quý phi nương nương được Hoàng Thượng sủng ái nhất, sao có thể để một Lệ phi không được sủng ái so sánh cùng.
Trang điểm tốt, Hạ Uyển Chi nhìn mình trong gương, hài lòng cười cười “Lệ phi thực khéo tay.”
“Nương nương thích là tốt rồi!” Lệ phi mỉm cười nịnh nọt.
Không bao lâu những người khác lục tục đến thỉnh an, các nàng nhìn Lệ phi ngồi nói chuyện thân mật cùng Hạ Uyển Chi, không khỏi ngạc nhiên. Trong lòng ai cũng biết Lệ phi đang nịnh nọt Quý phi nương nương.
Hạ Uyển Chi tùy ý phân phó vài câu rồi cho các nàng lui xuống. Liên tiếp mấy ngày sau, Lệ phi luôn đến Chiêu Hoa cung sớm hơn một chút, tranh giành công việc trang điểm với Hạ Bích, giúp Hạ Bích nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Hạ Bích cũng chỉ cần ôm hộp trang sức đứng một bên chờ.
Hạ Uyển Chi biết rõ Lệ phi muốn nịnh nọt mình, nhưng nàng cũng không nói gì. Gài chiếc trâm cuối cùng lên tóc, Lệ phi nói “Thần thiếp trước đây đã phạm phải nhiều sai lầm, may mà có nương nương đại lượng tha thứ cho thần thiếp. Sau này nhất định thần thiếp sẽ một lòng phụng dưỡng nương nương.””Lệ phi cứ nói đùa, người ngươi nên phụng dưỡng phải là Hoàng Thượng mới đúng. Bản phi không cần ngươi hao tâm tổn trí vì bản phi đâu.” Hạ Uyển Chi cố tình không nhận ra ý tứ trong lời nói của nàng ta.
“Nương nương vẫn còn giận chuyện thần thiếp làm trước đây sao?” Lệ phi áy náy nói.
“Trước kia là thần thiếp suy nghĩ nông cạn nên mới khiến nương nương không vui. Mong nương nương đại lượng tha thứ, sau này thần thiếp sẽ chỉ nghe lệnh nương nương.”
“Phải không?” Hạ Uyển Chi khiêu mi, giọng nói không đếm xỉa tới “Bản phi không thích bên cạnh có quá nhiều người.”
“Nương nương yên tâm, thần thiếp sẽ không mang phiền toái đến cho nương nương. Trước kia là do Triệu tu nghi chọc giận nương nương, nàng ta sẽ phải bị trừng phạt. Nương nương yên tâm, thần thiếp sẽ dạy dỗ nàng ta thật tốt.”
“Bản phi có thể không nói gì nhưng nếu về sau có chuyện gì phải truy cứu, bản phi nghĩ ngươi sẽ hiểu.”
“Nương nương yên tâm, thần thiếp nhất định không làm liên lụy nương nương.”
'' Vậy bản phi sẽ cho ngươi cơ hội.” Nàng nói “Nên biết, bản phi không thích bên cạnh có quá nhiều người, càng không thích người của mình quay lại cắn mình. Lệ phi nương nương nên suy nghĩ cẩn thận, bản phi không phải Thục phi, đi theo bản phi không giống như đi theo Thục phi.”
“Nương nương yên tâm, thần thiếp không dám ra vẻ.” Lệ phi nghe nàng nhắc tới Thục phi, trong lòng căng thẳng.
“Vậy là tốt rồi!” Đỡ nàng đứng dậy, nói “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bản phi liền chiếu cố ngươi.”
“Vâng!” Lệ phi vui mừng gật gật đầu.
Lệ phi rót cho nàng một chén trà “Nghe nói mấy ngày nay thân thể Lâm sung dung không tốt.”
“Không phải ngự y đã đến xem sao?” Nàng đương nhiên biết rõ thân thể của Lâm Huệ không tốt, còn sống sót đã là một kỳ tích, lần này nàng ta muốn đấu cùng nàng một trận sao?
“Đúng vậy. Nàng ta cũng uống thuốc đều đặn, nhưng cơ thể hao tổn nhiều, chỉ sợ không dễ dàng hồi phục.” Lệ phi nhìn ánh mắt của nàng, không nhanh không chậm nói “Nghe nói trong lòng nàng rất oán hận nương nương!”
“Oán hận bản phi?” Hạ Uyển Chi giễu cợt “Chỉ sợ nàng tìm lộn người.”
“Thần thiếp nghĩ rằng, nàng ta không có phúc khí giữ hài tử,đâu thể trách ai được. Đây đều là số mệnh, khong thể đổ tội cho người khác.” Lệ phi thấy nàng không tức giận, thở phào nhẹ nhõm.
Từ Chiêu Hoa cung ra ngoài, Lệ phi liền nhìn thấy Quý tiệp dư ngồi một bên ngắm hoa. Cũng có thể nói nàng đang đợi người. lệ phi sửa sang trang phục, làm bộ không nhìn thấy nàng ta, cứ đi tới.
Thấy bộ dáng làm bộ làm tịch của nàng, Quý tiệp dư thầm mắng một câu tiện nhân, lên tiếng nói “Lệ phi nương nương uyên bác, lại được Uyển quý phi nâng đỡ.”
“Đúng vậy, so với bị giáng chức như Thục phi thì nịnh bợ tốt hơn.” Lệ phi cũng không tức giận, nói “Quý tiệp dư đã quên quy củ trong cung rồi sao? Hôm nay hậu cung đã mất đi một vị Thục phi nương nương, ngươi không phải Thục phi, chẳng nhẽ thấy bản phi thì không cần hành lễ vấn an sao?”
“Chỉ bằng ngươi?” Quý tiệp dư nói “Bất quá là một con chó săn mà thôi, hay là tay sai.”
“Ngươi mới là tay sai!” Lệ phi tức giận không nhẹ, giơ tay định tát. Quý tiệp dư trân mắt nhìn nàng Lệ phi, khiến nàng hơi khiếp đảm. Nàng nghĩ đến thân phận của mình bây giờ, đứng thẳng lưng “Bản phi muốn dạy dỗ ngươi một chút, chẳng nhẽ ngươi lại không muốn nhận sai?””Ngươi dám đánh ta?” Quý tiệp dư bụm mặt, cũng giơ tay định tát, Lệ phi lùi xuống. Tú Hà tiến lên, tát một cái, đương nhiên trên mặt nàng ta cũng nhiều hơn một cái tát.
Triệu Tĩnh Di đứng xa xa nhìn hai người đánh nhau, mỉm cười “Đúng là chó cắn chó, nếu là Thái hậu nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ rất vui.”
“Tiểu thư cẩn thận một chút. Hôm nay hậu cung còn phải sợ hãi Uyển quý phi, nô tỳ cũng biết Uyển quý phi không thích tiểu thư.” Tỳ nữ có chút cẩn thận nói.
“Nàng đương nhiên không thích, bản tiểu thư muốn dung mạo có dung mạo, muốn gia thế có gia thế, còn có thái hậu làm chỗ dựa, nàng đương nhiên sợ hãi danh tiếng của bản tiểu thư áp đảo nàng.” Triệu Tĩnh Di hừ một tiếng, nói “Cho đù được Hoàng Thương cưng chiều thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần bản tiểu thư tiến cung, lão bà đó nhất định phải đứng sang một bên.''
“Lão bà?” Hạ Uyển Chi lên tiếng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người, cười nói “Nếu như bản phi không nghe sai, có phải Triệu tiểu thư vừa mới nói bản phi là lão bà đúng không?”
“Ngươi...” Triệu Tĩnh Di nhìn người đối diện đến ngây người, nếu nói không sợ hãi thì chính là gạt người rồi, nàng bị bắt quả tang đang nói xấu, có thể không xấu hổ sao?
“Nếu như bản phi nhớ không lầm, bản phi năm nay mới mười bảy tuổi, hai mươi tuổi hoa vẫn còn chưa tới, sao đã biến thành lão bà rồi. Triệu tiểu thư đúng là ăn nói lỗ mãng a~” Ánh mắt run lên “Hạ Bích, dạy dỗ nàng cho tốt, khiến nàng nhớ, lão bà lợi hại như thế nào.”
“Vâng!” Hạ Bích cười đắc ý, bóp bóp nắm tay tiến lên.
Triệu Tĩnh Di sợ hãi phải lui về phía sau “Ngươi dám động đến ta, thái hậu nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Vậy thì thật là tốt, nếu là thái hậu biết rõ Triệu tiểu thư không hiểu chuyện như thế, chỉ sợ sẽ càng thương tâm hơn.”
Hạ Bích đã muốn dạy dỗ Triệt Tĩnh Di từ lâu, lần này lại có cơ hội, nhất định sẽ làm thật tốt. Hai vị thái giám ấn Triệu Tĩnh Di quỳ xuống, mặc kệ nàng ta liên tục lôi Thái hậu ra làm bia đỡ đạn. Hạ Bích liền cho nàng ta mấy cái bạt tai.
Cho đến dung mạo khuynh thành biến thành đầu heo, Hạ Uyển Chi mới thản nhiên nói “Tốt lắm, đừng khiến Triệu tiểu thư mặt mày hốc hác, nàng còn dựa vào gương mặt này mê hoặc hoàng thượng, đừng đánh hư.”
“Vâng!” Hạ Bích gật đầu, thu tay lại, chỉ cảm thấy tay đau rát, nhưng lại phá lệ cao hứng.
Cách đó không xa, Lệ phi và Quý tiệp dư nhìn thấy một màn như này, nhất thời miệng cứng đờ, ngay cả Triệu Tĩnh Di mà nàng cũng dám động thủ, thật không dám nghĩ nhiều.
Triệu tĩnh Di gằn giọng “Lần nhục nhã này ta nhất định nhớ kĩ. Mai sau ta sẽ đòi lại gấp mười, gấp trăm..”Lời còn chưa nói hết, liền không nhịn được hít vào một hơi.
Thái hậu nhìn gò má sưng đỏ của nàng ta, nếu không có cặp mắt trong veo như nước kia thì bà cũng không nhận ra “Có chuyện gì?”
“Thái hậu cô...” Triệu Tĩnh Di nhào vào trong ngực thái hậu gào khóc “Ta muốn xuất cung, ta phải ly khai nơi này, cũng không tới nữa, ta phải về nhà, ô ô ô...”
“Làm sao vậy, đây là ai đánh ngươi?” Thái hậu vừa an ủi vừa hỏi, Triệu Tĩnh Di oa oa khóc lớn, khóc đến thở không ra hơi, thái hậu nhíu mày, nhìn qua tỳ nữ bên cạnh.
Tỳ nữ kể lại, nhưng giấu lờ nói lỗ mãng triệu Tĩnh Di, chỉ kể Hạ Uyển Chi đánh nàng ta thế nào. Thái hậu nhíu mày hỏi Triệu Tĩnh Di “ Điều nàng ta nói là thật?”
“Thái hậu, ta muốn xuất cung!” Triệu Tĩnh Di không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ khóc, nói muốn xuất cung.
Thái hậu thấy nàng như vậy, biết rõ tỳ nữ kia nói thật, bà trấn an “Yên tâm, ai gia sẽ không để cho ngươi bị đánh nữa. Đánh chó cũng phải xem mặt chủ, Uyển quý phi làm như vậy thật đúng là không tôn trong ai gia.”
“Nương nương, Triệu Tĩnh Di nhất định sẽ thêm mắm thêm muối vào trước mặt Thái hậu, nếu Thái hậu tức giận, nương nương phải làm sao?” Hạ Bích đánh xong người liền bắt đầu lo lắng.
“Sợ cái gì, không phải là còn có Hoàng Thượng che chở sao, nếu Thái hậu tức giận thì cũng đâu thể đem ta ra mổ thịt được?” Nếu nàng đã có gan đánh người, thì cũng không sợ nàng ta thêm mắm thêm muối.