Beta: Thiên Phi
Một chiếc xe lừa từ từ xuyên qua con đường mòn ít người lui tới, hai bên đường cỏ dại mọc thành từng khóm nhỏ, lác đác, thưa thớt. Chiếc xe lừa dừng lại bên một dòng suối nhỏ, màn xe bị một bàn tay gầy trơ xương vén lên, lộ ra một khuôn mặt tiều tụy với những khung xương hiện rõ.
Tần Lão Đầu đặt Tiểu Nguyệt Nhi xuống, quay đầu nói với người trong xe: "Uyển Chi, ngồi trong xe cả một ngày rồi, xuống đây rửa mặt uống nước đi!".
Đi mấy ngày đường, Hạ Uyển Chi đã cảm thấy rất mệt, bên trong xe lừa hơi oi bức. Nàng bước xuống, ánh mắt lướt nhìn khung cảnh xung quanh, thấy Tiểu Nguyệt Nhi đang ngồi xổm trên mặt đất hái mấy đóa hoa cúc dại. Nàng cười, sờ sờ cái đầu nhỏ của con bé. Tiểu Nguyệt Nhi quay đầu cười toe toét, giơ hoa cúc trong tay cho nàng. Hạ Uyển Chi tiếp nhận đặt lên mũi ngửi ngửi, cười nói: "Rất thơm, Tiểu Nguyệt Nhi thật ngoan!" Nàng nói rất chậm, Tiểu Nguyệt Nhi nhìn nàng chằm chằm, đường cong trên khoé môi ngày càng rõ, lại hái thêm rất nhiều hoa cúc cho nàng.
Một hàng bốn người ngồi bên con suối nhỏ tẩy rửa một phen, uống một chút nước. Từ đây đến Kim Lăng Thành còn khá xa. Hạ Uyển Chi tìm thuê một người đồng hương thông thạo đường đưa hai mẹ con về Kim Lăng Thành. Nhưng Tần Lão Đầu lại không yên tâm, liền đi theo hai người, đưa nàng an toàn về đến nhà mới quay trở lại.
Hạ Uyển Chi thực cảm động, ba năm trước nếu không nhờ bọn họ ra tay cứu vớt, chăm sóc hai mẹ con nàng, thì cũng sẽ không có Hạ Uyển Chi hôm nay, đối với phu thê hai người họ, nàng ngàn vạn lần cảm kích.
Trời vào cuối thu, nắng ngày càng gay gắt. Bọn họ nghỉ ngơi trong chốc lát, liền tiếp tục lên đường. Xe lừa đi không nhanh lắm, có khi còn phải ngủ ngoài trời. Cũng may là mùa thu, buổi tối cũng không lạnh mấy, có Tần Lão Đầu đi cùng Hạ Uyển Chi rất an tâm.
Đi hết hai ba ngày đường, người đồng hương dẫn đường đột nhiên đưa bọn họ đi xem lăng mộ của Hoàng hậu, làm Hạ Uyển Chi vô cùng kích động. Nghe nói hài cốt của Hoàng Hậu không tìm được, mà lưu lại chỉ là một ít quần áo, cũng gọi là mộ chôn quần áo và di vật.
Hạ Uyển Chi xốc màn xe lên, nhìn lăng mộ được xây dựng trang nghiêm. Sắc mặt khẽ động, buông màn xe xuống. Nếu như bọn họ nhìn thấy mình, không biết sẽ như thế nào?
Bọn họ lặn lội đường xa, dãi nắng dầm mưa, đi gần hết một tháng mới đến Kim Lăng Thành. Thấy cửa lớn Kim Lăng Thành đại khí hào hùng. Hạ Uyển Chi lại có cảm giác thân thuộc, ba năm không dài không ngắn, nhưng nàng đã thay đổi rất nhiều, không còn sống trong nhung lụa như trước kia nữa. Hoàng Thượng sẽ còn trước sau như một mà sủng ái mình sao?
Hạ Uyển Chi không dám xác định.
So với Tần Lão Đầu cùng đồng hương đang vui sướng vì cuối cùng đã tới Kim Lăng Thành, Hạ Uyển Chi lại lo sợ bất an.
Xe lừa khi đi đến phủ Quốc công trời đã tối. Kim Lăng Thành vẫn phồn hoa như cũ, cũng không sẽ bởi vì nàng rời đi mà điêu tàn.
Tần Lão Đầu nhìn phủ Quốc công tráng lệ, có chút không dám tin: "Uyển... Uyển Chi... Đây là nhà ngươi?" Vẻ mặt đồng hương cũng kinh ngạc, sắc mặt thay đổi nhìn sang nàng.
Hạ Uyển Chi ôm Tiểu Nguyệt Nhi đang ngủ ra khỏi xe, nhìn thoáng qua phủ Quốc công, gật gật đầu, đối với Tần Lão Đầu áy náy nói: "Thực xin lỗi, ta không phải cố ý dấu diếm."
"Đừng như vậy, ngươi chắc là có nỗi khổ tâm, lão già này có thể hiểu. Chỉ là, Uyển Chi... Nhà ngươi thật là nơi này? Chúng ta không đi nhầm đi? Nhìn hình như là đại quan của triều đình nha!" Tần Lão Đầu không biết chữ, bất quá nhìn khí thế như vậy, cũng phần nào biết được đây không phải nhà của bá tánh bình thường.
"Không đi nhầm, các ngươi chờ trong chốc lát!" Hạ Uyển Chi gõ cửa lớn. Người trong lòng ngực như cảm nhận được gì đó, vặn vẹo vài cái rồi lại yên giấc.
Người gác cổng rất nhanh liền ra mở cửa. Cửa lớn màu đỏ kêu một tiếng liền hé ra. Gã sai vặt hỏi: "Ngươi tìm ai?"
"Như thế nào? Ngay cả bổn cung cũng không nhận ra sao?" Hạ Uyển Chi nhìn chằm chằm người đối diện, khuôn mặt có chút quen thuộc, đúng là người hầu trong quý phủ.
Gã sai vặt nhìn thấy Hạ Uyển Chi, khẽ nhíu mày, cánh cửa mở ra thêm chút nữa, mang theo đèn lồng chiếu trước mặt nàng. Đột nhiên kinh hô, phịch một tiếng đóng cửa lại, bên trong một trận hoảng loạn: "Cứu mạng, cứu mạng! Quỷ! Quỷ đến!"
Hạ Uyển Chi nhíu mày, Tần Lão Đầu tiến lên ôm Tiểu Nguyệt Nhi vào lòng. Nàng lại gõ cửa trong chốc lát, hồi lâu cũng không có ai ra mở cửa. Nàng lại tiếp tục gõ, đến khi bên trong truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Đại khái là nàng đã tạo cho mọi người một trận kinh hãi. Bên trong truyền đến thanh âm run rẩy: "Là người hay quỷ?"
"Lớn mật, còn không mau mở cửa nghênh đón bổn cung?" Hạ Uyển Chi hô một câu, bóng lưng thẳng tắp.
"Quản gia, quản gia! Tiểu nhân không nói dối. Hoàng Hậu nương nương đã trở lại, đây đúng là thanh âm của nương nương. Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, nô tài..."
Lão quản gia tát hắn một cái, quát lớn: "Toàn là hồ ngôn loạn ngữ, lão gia phu nhân nghe thấy được chém đầu của ngươi." Lão quản gia mở cửa, nhìn thấy có vài người đứng đó, đứng đầu là một nữ tử. Nhìn thế nào cũng không giống quỷ.
Lúc này đúng là buổi tối, lão quản gia ánh mắt không tốt. Mang theo đèn lồng ra chiếu chiếu, thấy rõ là khuôn mặt của Hạ Uyển Chi thì tay chân run rẩy, thiếu chút là ngất xỉu: "Hoàng... Hoàng Hậu nương nương..."
Gã sai vặt vừa nghe, nhìn Hạ Uyển Chi một cái, hai mắt vừa mở ra, lại tiếp tục hôn mê.
"Lão quản gia chớ sợ, bổn cung còn sống, không phải quỷ." Hạ Uyển Chi bắt lấy tay lão quản gia. Thấy tay lão đang run lên, sau đó tựa như cảm nhận được hơi ấm từ tay nàng, lão liền bình tâm lại. Lão quản gia dù sao cũng sống hơn nữa đời người, sẽ không giống gã sai vặt không có tiền đồ kia.
Hạ phu nhân vừa ngủ, Hạ lão gia đi tân phòng nghỉ ngơi. Hiện giờ bà đã hoa tàn ít bướm, không còn tâm tư ghen ghét như xưa, liền cho phép Hạ lão gia nạp thiếp. Hai cái nhi tử tiền đồ rộng mở, quyền cao chức trọng, căn bản bà không cần lo lắng, tiếc nuối duy nhất trong đời bà là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mỗi khi nhớ tới đứa con bạc mệnh của mình, bà liền đau lòng không thôi.
Mới vừa nằm xuống không lâu, liền bị nha hoàng đánh thức: "Phu nhân, phu nhân, đại hỉ, Hoàng Hậu nương nương đã trở lại!"
"Cái gì?" Hạ phu nhân trừng mắt!
Hạ Uyển Chi phân phó người tiếp đãi Tần Lão Đầu thật tốt, lại cùng Tần Lão Đầu nói mấy câu, liền thấy Hạ phu nhân và Hạ lão gia đang lảo đảo tiến vào.
Tần Lão Đầu tò mò nhìn bọn họ, âm thầm kinh ngạc. Nàng đúng là xuất thân cao quý nha!
Hạ phu nhân thấy Hạ Uyển Chi liền nhào tới, nước mắt ào ào rơi xuống. Hạ Uyển Chi cũng không khỏi xúc động, hốc mắt ướt át, hai mẹ con ôm nhau khóc rống. Hạ lão gia lau lau khóe mắt, dò hỏi lão quản gia.
Hai mẹ con mệt mỏi dìu nhau ngồi xuống. Hạ Uyển Chi bắt đầu kể lại sự việc ba năm trước cho Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân nghe.
"Thật là trời cao phù hộ, không có việc gì thì tốt rồi. Yên tâm, ta sẽ hậu tạ ân nhân ngươi thật tốt. Ngày mai ta sẽ thượng tấu Hoàng Thượng, đến lúc đó nghênh đón ngươi hồi cung, Uyển Nhi vẫn là Hoàng Hậu Đại Tề!" Hạ lão gia có chút kích động nói.
Mấy năm nay, ông vô cùng lo lắng Hoàng Thượng sẽ lập người khác lên làm Hoàng Hậu, đặc biệt là vị Hiền phi Đường Tú Dung mới sắc phong kia. Chỉ là không nghĩ tới qua ba năm, Hiền phi ngàn vạn sủng ái lại không leo lên nổi vị trí Hoàng Hậu. Hiện giờ Hoàng Hậu đã trở lại, cũng làm ông yên tâm phần nào.
Hạ Uyển Chi còn chưa dùng cơm chiều, lão quản gia nhanh chóng phân phó nha hoàn dọn thức ăn lên. Hạ lão gia còn muốn hỏi cái gì, Hạ phu nhân liếc ông một cái, nói "Lão gia muốn nói cái gì thì chờ Uyển Nhi dùng cơm canh rồi nói sau!"
Hạ phu nhân nhìn nữ nhi gầy yếu mà đau lòng không thôi, tự mình múc cho nàng một chén canh. Hạ Uyển Chi thụ sủng nhược kinh, vội vàng tiếp nhận, một hơi uống cạn sạch chén canh, lại ăn thêm một chén cơm, đồ ăn đều tinh xảo ngon miệng, ngon hơn những thứ ba năm qua nàng từng dùng.
Hạ Uyển Chi ăn uống tao nhã khéo léo, vẫn chưa thất lễ, Hạ phu nhân thấy vậy liền thở phào nhẹ nhỗm. Bà sợ nàng ba năm chung sống với thường dân, sẽ học theo những cử chỉ thô tục.
Thấy Hạ Uyển Chi ăn không được tốt, Hạ phu nhân liên tiếp gắp thức ăn cho nàng: "Ăn nhiều một chút, lần này ngươi chịu khổ không ít!"
"Nương đừng lo lắng, lần này ta có thể bình bình an an trải qua kiếp nạn đã là may mắn rồi!". Hạ Uyển Chi rấn an vài câu.
Sau khi ăn xong Hạ lão gia hỏi Hạ Uyển Chi một số việc. Nàng là người thông minh tất nhiên sế biết cái gì nên nói và không nói.
Sự việc diễn ra quá nhanh làm mọi người phản ứng không kịp, Hạ Uyển Chi có thể không chút sức mẻ quay về là đại hỉ của Hạ gia. Hạ phu nhân đau lòng nhìn nữ nhi lặn lội đường xa, hỏi vài câu liền bảo nàng đi nghỉ ngơi. Hạ Uyển Chi gật đầu, nhìn bọn họ rời đi mới thở phào nhẹ nhõm, phân phó nha hoàn chuẩn bị nước tắm, tắm gội một phen. Tiểu Nguyệt Nhi vừa ngủ nàng không yên tâm, liền vào nhìn xem. Thấy Tiểu Nguyệt Nhi ngồi giữa chăn đệm, tay nắm thành quyền hai mắt đỏ hoe, tựa hồ vừa bị hoảng sợ dữ dội.
Hạ Uyển Chi vội vàng đem con bé ôm vào lòng an ủi. Tiểu Nguyệt Nhi ở trong ngực nàng thút tha thút thít hồi lâu mới chịu ngừng. Nàng gọi nha hoàn mang lên một chậu nước ấm cẩn thận lau mình cho Tiểu Nguyệt Nhi, sau đó mới yên tâm đi tắm.
Hạ lão gia lăn lộn ở trên giường hồi lâu vẫn không ngủ được, gọi lão quản gia giúp ông thay y phục, tiến cung một chuyến.
.................
Tề Diệp phê duyệt tấu chương đến khuya, Hiền phi chuẩn bị chè hạt sen đưa qua đi cho hắn. Tề Diệp bảo nàng ngồi chờ trong chốc lát, hắn phê duyệt xong liền cùng nàng đi Ngọc Hoa Cung. Hiền phi gật đầu, im lặng đứng chờ, thỉnh thoảng liếc qua mấy sắp chương sắp cao như núi.
Ước chừng nửa nén Tề Diệp mới buông bút, Quang Thuận công công đi vào thu dọn. Hiền phi hầu hạ hắn rửa mặt xong liền đi Ngọc Hoa Cung.
Tề Diệp nhìn bóng đêm không quá tối, liền bảo tiểu thái giám không cần thắp đèn lồng, đương nhiên nàng không dám cãi lại, ngoan ngoãn vâng lời.
Đêm thu có chút se lạnh, Hiền phi ăn mặc đơn bạc, nhịn không được hít vào một hơi. Tề Diệp quay đầu lại nhìn nàng một cái, phân phó Quang Thuận công công đem áo choàng của hắn cho nàng mặc. Hiền phi âm thầm cao hứng, nhắm mắt đi theo sau hắn.
Tề Diệp đứng ở Nguyệt Tịch Lâu một hồi mới rời đi, ban đêm hắn nghỉ ngơi ở Ngọc Hoa Cung, tẩm cung của Hiền phi.
Mới vừa nằm xuống không lâu, cửa phòng bị đẩy ra, Quang Thuận công công lay lay Tề Diệp: "Hoàng Thượng, phủ Quốc công truyền tin, nói là Hoàng Hậu nương nương còn sống, hiện tại đã trở lại Quốc công phủ."
"Hoàng Hậu?" Tề Diệp có chút mơ mơ màng màng nói. Hắn tiếp tục nằm, đột nhiên tia ý thức xoẹt ngang, hắn lập tức ngồi dậy, xốc chăn xuống đất. Kinh hô: "Cái gì?"
"Hoàng Thượng, là Hạ Quốc Công đích thân đưa tới lời nhắn, còn có tín vật làm chứng. Nghĩ đến Hạ Quốc Công cũng không dám lừa gạt Hoàng Thượng, không bằng để nô tài thỉnh Hoàng Hậu nương nương hồi cung?"
Hoàng Hậu không chết? Quang Thuận công công khiếp sợ không thôi, cũng rất cao hứng.
"Không cần, trẫm tự đi!" Không đợi Quang Thuận công công nói tiếp, Tề Diệp vội vàng, chân tay vung loạn xạ mặc quần áo.
"Hoàng Thượng? Xảy ra chuyện gì sao?" Hiền phi nghe thấy động tĩnh, trong lòng nổi sóng to gió lớn. Nếu nàng không nghe lầm, thì là Hoàng Hậu không chết, hiện tại đã trở lại, bây giờ nàng nên làm gì đây?
"Trẫm có việc, ái phi nghỉ ngơi đi!" Rất nhanh, Tề Diệp mặc xong liền nhanh chân rời đi.
Đường Tú Dung nhìn hắn rời đi, oán hận cắn môi. Nữ nhân trong hậu cung này nếu biết Hoàng Hậu chưa chết nay lại trở về, tin chắc sẽ không thể ngủ yên giấc. Nàng cũng không khỏi kinh hoảng, chân tay luống cuống lên.
Hạ Uyển Chi lăn lộn trên giường, ba năm, trong khoảng thời gian nàng đã thay đổi không ít, chăn gối mềm mại nàng không quen. Trằn trọc không ngủ được, lòng lo sợ đánh thức Tiểu Nguyệt Nhi, đành nhắm mắt hy vọng có thể an giấc.
Không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng thấy cửa phòng bị đẩy ra, ánh trăng chiếu vào hai mắt Hạ Uyển Chi, lại nghe thấy tiếng bước chân. Nàng mở mắt ra liền thấy khuôn mặt mà nàng ngày nhớ đêm mong.
Hạ Uyển Chi thấy rõ là Tề Diệp, hai mắt trợn to, giật giật môi, nước mắt liền không ngừng rơi xuống. Tề Diệp chần chờ một chút, ngay sau đó gắt gao ôm nàng vào trong ngực.
Hạ Uyển Chi ưu thương, vùi trong lòng hắn gào khóc. Bao nhiêu ủy khuất, ấm ức tràn ra, nàng thống khổ ôm chặt hắn.
May mà Tiểu Nguyệt Nhi đã ngủ thật say, vẫn chưa bị Hạ Uyển Chi đánh thức, ngoan ngoãn nhắm hai mắt, hơi thở đều đặn, ngủ ngon lành.
Tề Diệp cảm giác trước ngực một mảng ẩm nóng, hai mắt cũng phiếm hồng, gắt gao ôm lấy Hạ Uyển Chi, tựa hồ muốn đem nàng khảm vào mình. Hạ lão gia cùng Hạ phu nhân nghe thấy tiếng động liền đi vào, thấy bọn họ phu thê tình nồng ý mật lại đi ra. Quang Thuận công công ôm Tiểu Nguyệt Nhi đang ngủ say ra ngoài, nhìn bé yên giấc trong lòng mình. Mắt Quang Thuận công công cũng phiếm hồng.
Không biết khóc bao lâu, Hạ Uyển Chi khóc đến thở hổn hển, gắt gao bắt lấy quần áo hắn. Hai mắt phiếm hồng, Tề Diệp lấy tay áo lau nước mắt cho nàng, nhìn chằm chằm nàng tựa hồ có chút không thể tin được, ở bên tai nàng thấp giọng gọi: "Uyển Nhi... Uyển Nhi... Uyển Nhi..."
"Ừ... Ừ... Ừ... Hoàng Thượng, Uyển Nhi đã trở lại!" Nàng nghẹn ngào nói, ánh mắt gắt gao dừng trên mặt hắn, đột nhiên nàng nắm chặt tay hắn, thống khổ hỏi: "Hoàng Thượng, người vì cái gì không cần Uyển Nhi? Vì sao lại không tìm Uyển Nhi? Người có biết Uyển Nhi vẫn luôn chờ người không? Hy vọng có một ngày Hoàng thượng sẽ đến tìm hai mẹ con ta... Hoàng Thượng có phải người không còn cần chúng ta nữa?".
"Không có! Trẫm không có! Trẫm không có không cần ngươi cùng nữ nhi!". Tề Diệp vội vàng phân bua, đột nhiên trợn to hai mắt: "Nữ nhi?"
Hạ Uyển Chi gật gật đầu: "Đã được hai tuổi!" Nàng không nói cho hắn biết, lần mất tích ấy thiếu chút nữa nàng mất đi nữ nhi. Nàng cảm thấy có chút bất lực.
Tề Diệp sửng sốt một hồi, lại đem nàng ôm vào lòng: "Uyển Nhi! Trẫm thực xin lỗi, sau này trẫm sẽ bù đắp thật tốt cho nàng và nữ nhi." Hắn nói: "Lúc ấy trẫm cũng đi tìm ngươi, nhưng cuối cùng..." Hắn nghẹn ngào một chút, không dám nghĩ lại thời gian thống khổ ấy, biểu tình áy náy tự trách nhìn nàng: "Đều là trẫm sai, Uyển Nhi không có việc gì thì tốt rồi, đều là trẫm sai..."
Hạ Uyển Chi nhìn Tề Diệp, nhưng hắn nhất thời không biết làm thế nào để bồi thường. Hắn cúi đầu xuống cắn môi nàng, dây dưa không dứt, tựa hồ muốn thông qua hành động này để nói cho nàng biết, thời gian không có nàng hắn đau khổ nhường nào.
"May mà ông trời có mắt, đem mẫu tử hai người các ngươi trả cho trẫm, chỉ là ba năm qua các ngươi ăn đã trải qua không ít khổ sở, trẫm rất đau lòng!" Xoa xoa mặt nàng, Tề Diệp áy náy nói.
Hạ Uyển Chi lắc đầu: "Thần thiếp không quan tâm. Chỉ cần có thể trở lại bên Hoàng Thượng, có thể cùng Hoàng Thượng tiếp tục mối lương duyên, thần thiếp liền thấy hạnh phúc, lên núi đao xuống biển lửa thần thiếp cũng không sợ hãi!" Nàng dịu ngọt nói, làm người nghe không khỏi xúc động.
Trái tim như có một dòng nước ấm chảy qua, Tề Diệp tràn đầy xúc động siết chặt tay nàng, nói: "Uyển Nhi, kiếp này nhất định trẫm không phụ mẫu tử các ngươi!"
Nàng gật đầu, hai mắt phủ một tầng sương trắng, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu*.
*Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.
Nói không phụ ta? Vậy vì sao trong cung xuất hiện một Hiền phi? Sủng ái của nàng ta so với mình chỉ có hơn chứ không kém!
Nếu đây là hắn nói không phụ vậy nàng tình nguyện không cần.