Mục lục
Cung Phi Thượng Vị Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Biuti

Beta: ThyAn89

Lâm Huệ biết được Tề Diệp lật bài tử của nàng, liền cao hứng cười không khép miệng. Dùng bữa tối xong nàng đứng ngồi không yên liên tục nhìn ra cửa, trang phục được chọn rất tỉ mỉ, ngay cả trang điểm chính nàng đều cảm thấy hài lòng.

Màn đêm buông xuống, Lâm Huệ dần dần có chút sốt ruột, cho Thái Vi đi ra ngoài hỏi thăm một chút, biết rõ hắn đang vui vẻ đến Hỉ Lai điện, Lâm Huệ có chút lo lắng, sẽ không phải là Hạ Chiêu Nghi nói gì đó, Hoàng Thượng mới lật bài tử của nàng, bởi như vậy, xem ra trước kia là nàng hiểu lầm Hạ Chiêu Nghi.

Lâm Huệ nghĩ chờ tới ngày mai sẽ chuẩn bị một phần lễ vật thật tốt cảm ơn nàng.

Thời gian từng phút trôi qua, cung nữ trở lại đều nói Hoàng Thượng vẫn còn ở Hỉ Lai điện. Lâm Huệ âm thầm an ủi mình, chuyện Hạ Chiêu Nghi được Hoàng Thượng sủng ái mọi người đều biết, huống hồ bây giờ nàng ta còn có thai, Hoàng Thượng đến an ủi nàng ta nên chậm chạp đến cung của nàng cũng là lẽ thường.

Nàng rảnh rỗi liền bắt đầu đánh đàn, gảy “Xuân Hồng khúc” mà nàng thích nhất, không biết gảy đàn bao nhiêu lần, mắt thấy càng ngày càng muộn, mỗi lần uống cạn chung trà đều để cho người hầu đi tìm hiểu tin tức, biết được hắn còn ở Hỉ Lai điện, nàng cũng không thèm để ý, dần dần, nghe tin tức báo về vẫn như vậy, Lâm Huệ ngày càng lo sợ bất an trong lòng, tâm càng ngày càng lạnh.

Cho đến khi nghe tiểu thái giám đến truyền lời, nói là Hoàng Thượng đêm nay không đến, bảo nàng sớm nghỉ ngơi.

“Phịch” một tiếng, làm cho mọi người giật mình, Thái Vi nhìn về phía mặt nàng ngây ngốc, thần sắc ngưng trệ, liền vội vàng tiến lên, liếc nhanh qua sợi dây đàn bị đứt, lấy ra khăn tay băng bó tổn thương trên tay nàng.

Móng tay bị gãy do vết cắt dây đàn, máu tươi chảy ròng ròng, Lâm Huệ lại không phát giác cái gì khác thường, giống như không biết đau, bình tĩnh hỏi “Vừa rồi có phải hắn nói đêm nay Hoàng Thượng không đến?”

“Vâng. Nương nương đừng động, nô tỳ băng bó cho người một chút.” Phân phó cung nữ lấy ra thuốc trị thương, ngồi một bên băng bó vết thương, Lâm Huệ bị đau hít vào một hơi, Thái Vi an ủi, “Nương nương đừng nghĩ nhiều, Hoàng Thượng nhất định là có chuyện gì quan trọng làm trễ nải, cho dù hôm nay không đến, mấy ngày nữa cũng sẽ tới.”

“Phải không?” Lâm Huệ lẩm bẩm một tiếng “Hoàng Thượng là vua của một nước, quản lý triều đình đại sự xác thực bề bộn nhiều việc, hắn nhất định là loay hoay đi không được mới không tới, có phải hay không Thái Vi?”

“Đúng vậy nương nương, đừng nghĩ nhiều, đã không còn sớm, nô tì hầu hạ nương nương nghỉ ngơi đi!” Thái Vi khuyên bảo.

Lâm Huệ gật gật đầu, có chút đáng tiếc nhìn thoáng qua dây đàn bị đứt “Ngày mai cầm đi sửa chữa một chút.”

Thái Vi gật gật đầu, hầu hạ nàng nằm ngủ, nhưng Lâm Huệ nằm thật lâu lại ngủ không được, đứng lên nói, “Cho người đi hỏi thăm một chút, xem Hoàng Thượng đêm nay ở đâu?”

“Nương nương, đã rất trễ, không bằng ngày mai nói sau?”

“Ta muốn đi ngay bây giờ.” Lâm Huệ trầm giọng.Thái Vi gật gật đầu, rất nhanh liền lui xuống phân phó.

Ước chừng khoảng một khắc sau, biết được tin tức do cung nữ báo cho, nàng trở lại, nói “Hồi bẩm nương nương, Hoàng Thượng đêm nay nghỉ ở Hỉ Lai điện!”

“Hỉ Lai điện, ngươi xác định là Hỉ Lai điện, không phải là ngự thư phòng?” Lâm Huệ hấp tấp vén chăn lên ngồi dậy, vẻ mặt không dám tin.

Nhìn cung nữ xác nhận gật đầu, tay nàng níu lấy chăn thật chặt “Đang vui vẻ đến cung của ta sao lại ở chỗ nàng, là nàng dở trò để Hoàng Thượng ở lại, hay là Hoàng Thượng tự nguyện?”

“Nương nương, khẳng định không phải là Hoàng Thượng tự nguyện, nếu là ở lại Hỉ Lai điện, như thế nào lại lật bài tử của nương nương, nô tì xem ra Hạ Chiêu Nghi giở trò gì đó.” Thái Vi không cam lòng nói.

“Nàng rất được cưng chiều, vẫn còn đoạt ân sủng của nương nương, uổng công nương nương một lòng coi nàng như tỷ muội.”

Ngược lại các nàng đã quên lúc trước khi Lâm Huệ rơi xuống nước, rõ ràng không phải là Hạ Uyển Chi đẩy, nàng lại giả vờ ngây ngốc, nếu không phải Hạ Uyển Chi giải thích, nàng có thể bị cam chịu oan ức.

“Uyển tỷ tỷ không phải là người như vậy.” Lâm Huệ thay Hạ Uyển Chi nói chuyện, trong lòng lại nghĩ là có phải nàng giở trò hay không?

“Nương nương!” Thái Vi nhíu mày “Nương nương tâm địa thật thiện lương, nên mới bị những người kia khi dễ, nương nương ở trong cung này bị bao nhiêu ủy khuất, nếu như được sủng ái, Trịnh Tu Viện, Thục phi sẽ không ở khắp nơi khi dễ nương nương, Hạ chiêu Nghi đã không giúp nương nương thì thôi, còn đoạt ân sủng của nương nương, nô tỳ xem thật bất bình thay người.”

“Thái Vi, ta mệt mỏi, không muốn nhiều lời, ngủ đi!” Lâm Huệ nén lệ trên khóe mắt, trong lòng ủy khuất rất là khó chịu.

Sáng sớm, Hạ Uyển Chi cảm giác người bên cạnh giật giật, nàng mở mắt ra, âm thanh khàn khàn vào tai lại như làm nũng “Hoàng Thượng tỉnh dậy sao?”

“Ừ, trẫm sắp chuẩn bị lên triều, Uyển Nhi không cần đứng lên, ngủ thêm một lát. Về chuyện bỏ thuốc, sẽ do Quang Thuận phụ trách, nàng không cần lo lắng, trẫm sẽ không để cho kẻ khác tổn thương con của chúng ta.”

“Vâng! Tần thiếp tin tưởng Hoàng Thượng.” Hạ Uyển Chi gật gật đầu, đi tới gần ôm eo của hắn, cảm giác ấm áp làm Tề Diệp cảm thấy tâm tình thật tốt, vỗ vỗ tay của nàng đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi.

Chờ Tề Diệp chuẩn bị tốt rồi mới rời đi, Hạ Uyển Chi an tâm lại ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã trời sáng, nàng rửa mặt một phen, dùng đồ ăn sáng, nhìn thoáng qua món súp trước mặt, Hạ Đồng ngửi một cái liền lắc đầu, Hạ Bích tay chân lanh lẹ đem món súp đi đổ.

Dùng đồ ăn sáng xong nàng đi Thọ Ninh cung, cùng với Thái Hậu nghe niệm kinh, tùy tiện ngồi nói chuyện trong chốc lát, cũng đã đến giữa trưa, nàng đứng dậy cáo lui, lúc trở về liền nhìn thấy Quang Thuận công công giữ một tên tiểu thái giám, chính là tiểu thái giám vẩy nước quét sân tên là Tiểu Thi Tử.

Quang Thuận công công hành lễ nói “Nương nương yên tâm, nô tài đã bắt được kẻ hạ thuốc nương nương, chỉ cần thẩm vấn một chút hắn nhất định sẽ chỉ ra người đứng sau lưng.””Làm phiền Quang Thuận công công,“ Hạ Uyển Chi gật gật đầu, nhìn thoáng qua cái tiểu thái giám bị trói, thần sắc không thay đổi.

Tề Diệp cũng được biết tin tức, giờ ăn trưa đến Hỉ lai điện dùng bữa, đồng thời gọi tới Đức phi, Quang Thuận công công đem tiểu thái giám đến, Hạ Uyển Chi nhìn hắn máu chảy đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, khẽ nhíu mày, Tề Diệp nói “Nếu cảm thấy không thoải mái hãy đi nghỉ ngơi, trẫm sẽ cho người phân phó.”

“Không có việc gì! Tần thiếp muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai hại tần thiếp cùng với đứa nhỏ trong bụng của tần thiếp.” Hạ Uyển Chi kiên trì, một màn đặc sắc như thế sao nàng có thể bỏ lỡ cho được?

“Yên tâm, trẫm sẽ lấy lại công đạo cho nàng.” Tề Diệp trấn an vỗ vỗ tay của nàng, Hạ Uyển Chi gật đầu.

Đức phi nhìn bọn họ nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng, gương mặt bình tĩnh, trong lòng tràn ngập chua xót.

Quang Thuận công công bẩm “Hoàng Thượng, nô tài đã tra được người ở phía sau màn chỉ điểm hại nương nương.”

“Nói, là ai?” Tề Diệp lạnh giọng.

Quang Thuận đá Tiểu Thi Tử một cái, hắn yếu ớt nói “Hoàng Thượng tha mạng, nô tài cũng là bị ép buộc, là Trịnh Tu Viện, là Trịnh Tu Viện nương nương chỉ điểm, nói là thuốc bỏ vào chén súp của nương nương là thuốc an thai, sẽ giúp thân thể nương nương khỏe mạnh, người nhà của nô tài người nhà đều ở quý phủ của Trịnh Tu Viện làm việc, nếu như nô tài không nghe lời, người nhà nô tài sẽ gặp nguy hiểm, cầu xin Hoàng Thượng tha mạng.”

“Trịnh Tu Viện?” Tề Diệp khiêu mi lạnh giọng.

Đức phi che miệng, vẻ mặt không thể tin.

Hốc mắt Hạ Uyển Chi trong nháy mắt ướt át, cầm lấy tay của Tề Diệp nói “Trịnh Tu Viện vì sao như thế, tần thiếp cũng không có đắc tội nàng, nàng tại sao phải hại con của tần thiếp? Hoàng Thượng, tần thiếp không biết đã làm sai điều gì?”

“Uyển Nhi đừng khóc, không phải là lỗi của nàng.” Tề Diệp ôn nhu an ủi, trừng mắt liếc người nằm trên đất, phân phó người đi gọi Trịnh Tu Viện.

Mà Đức phi đang nghe Tề Diệp thân mật xưng hô Uyển Nhi, lập tức mi tâm nhảy lên, nàng tiến cung ba năm, hắn chưa bao giờ gọi một tiếng nàng một tiếng “Nhu nhi”, có thể thấy được Hạ Chiêu Nghi ở trong lòng hắn phân lượng không nhẹ, cũng khó trách Trịnh Tu Viện cả gan hạ độc nàng ta.

Nếu như có thể, nàng cũng muốn hủy đi Hạ Chiêu Nghi, nàng chẳng cần biết có lỗi hay không, chỉ cần là lấy được sủng ái của Hoàng Thượng, mặc kệ có làm sai hay không, được Hoàng Thượng sủng ái tất cả đều đúng.

Phát giác ánh mắt của Đức phi nhìn mình, Hạ Uyển Chi nghiêng đầu nhìn lại, Đức phi nói “Hạ Chiêu nghi không cần lo lắng, Hoàng Thượng sẽ vì ngươi làm chủ.”

Hạ Uyển Chi gật gật đầu, không nói nhiều. Nếu như nàng không nhìn lầm, vừa rồi ở trong mắt Đức phi xẹt qua một tia ớn lạnh.

Ước chừng thời gian uống cạn một chung trà, Quang Thuận công công dẫn Trịnh Tu Viện đi đến, trên đường nàng đã đoán sơ qua nguyên nhân Quang Thuận công công đến đây gọi nàng, chỉ tiếc nàng làm mọi cách hắn không chịu bật mí, không dễ dàng dò xét được, mà Trịnh Tu Viện bởi vì chột dạ, biết được Hoàng Thượng cho người gọi nàng đi Hỉ Lai điện, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.Nhịn không được nghĩ có phải hay không chuyện nàng phân phó bị phát hiện rồi? Nghĩ đi nghĩ lại bắt đầu sợ hãi khẩn trương, toàn thân run rẩy, tứ chi như nhũn ra.

Đặc biệt là khi nghe thấy tiếng hô của Thu Cúc, nàng liền nhìn thấy tiểu thái giám lúc trước bị đánh đến huyết nhục mơ hồ nằm trên mặt đất, phát ra tiếng kinh hô, trong lòng Trịnh Tu Viện liền hiểu rõ. Quan Thuận công công sẽ không vô duyên vô cớ, những hắn người khác không gọi, chỉ gọi riêng mình nàng, Trịnh Tu Viện bắt đầu hối hận. Nàng không nên hạ thủ.

“Trịnh Tu Viện có biết tiểu thái giám này?” Tề Diệp mắt lạnh nhìn hỏi.

Trịnh Tu Viện tùy ý nhìn lướt qua lắc đầu “Tần thiếp cũng không nhận ra, nhìn không giống người trong cung của tần thiếp.”

“Xác thực không phải người trong cung của ngươi?” Tề Diệp hỏi “Ngươi biết hắn phạm phải cái chuyện gì không?”

“Tần thiếp không biết, mong Hoàng Thượng chỉ thị.” Trịnh Tu Viện siết quả đấm, tận lực khiến cho chính mình biểu hiện bình tĩnh một chút.

“Trịnh Tu Viện không biết hắn, nhưng hắn lại biết rõ ngươi, còn nói là ngươi là người sai khiến hắn bỏ thuốc vào trong súp của Hạ Chiêu Nghi, còn cần trẫm nhiều lời sao? Trịnh Tu Viện?”

“Hoàng Thượng minh giám, tần thiếp thực oan uổng.” Trong lòng giật mình, Trịnh Tu Viện quỳ trên mặt đất nói “Cho dù tần thiếp có một trăm cái lá gan, tần thiếp cũng không dám làm như thế, đều là cái tên cẩu nô tài này ngậm máu phun người, Hoàng Thượng xin vì tần thiếp làm chủ a!”

“Hừ, ngươi cho rằng chỉ cần kêu oan trẫm sẽ tin sao? Hắn có phải ngậm máu phun người hay không, trẫm sẽ cho ngươi biết.” Tề Diệp liếc mắt qua Quang Thuận công công.

Quang Thuận công công tiến lên, đưa tới trước mặt hai tiểu thái giám, móc ra một bao đồ từ trong tay áo người bên trái nói “Hồi bẩm Hoàng Thượng, đây là nô tài tìm được ở dưới giường Trịnh Tu Viện, đã được ngự y xác nhận, là độc hồng hoa.”

Trịnh Tu Viện nghe được toàn thân run lên, gắt gao nhìn gói giấy trong tay tiểu thái giám nhất thời không biết phản ứng như thế nào.

Tiểu thái giám bên phải lấy ra ra một cái bình sứ, mở nắp đưa đến trước mặt mọi người nhìn vào bên trong, nói “Đây là nô tài ở phòng bếp nhỏ của Trịnh Tu Viện phát hiện được, nghe các cung nhân khác nói, là bình sứ của Trịnh Tu Viện nương nương, Tu Viện nương nương mấy ngày nay thân thể khó chịu nên sắc thuốc uống, ngự y tra xét phát hiện bên trong có mùi của độc hồng hoa.”

Thu Cúc nghe vậy toàn thân run lên, xụi lơ trên mặt đất sắc mặt trắng bệch.

“Trịnh Tu Viện, ngươi còn lời gì nói?” Tề Diệp lạnh giọng, khóe mắt đuôi mày đều là ớn lạnh.

Trịnh Tu Viện vội vàng khóc lóc kể lể nói “Hoàng Thượng làm chủ cho tần thiếp, tần thiếp là bị người vu oan giá họa, tần thiếp căn bản không biết hoa hồng, tần thiếp một mực ở trong cung, làm sao có thể làm ra hoa hồng, nếu là Hoàng Thượng không tin, có thể đi ngự y viện hỏi một chút, tần thiếp cũng không thỉnh ngự y vì muốn xin độc hồng hoa.””Hoàng Thượng, trước đó vài ngày cung nữ Thu Cúc của Trịnh Tu Viện đã từng xuất cung nói là mua đồ.” Quang Thuận công công đúng lúc lên tiếng.

Tề Diệp giận dữ “Trịnh Tu Viện, trẫm đối xử ngươi không tệ, vì sao ngươi đối với trẫm lòng dạ độc ác như thế, mất hết tình người, thế nhưng hại hoàng tử của trẫm?”

“Hoàng Thượng, đừng nghe hắn nói lời sàm ngôn, tần thiếp chưa làm chuyện đó bao giờ, là Hạ Chiêu Nghi, là nàng cấu kết người hãm hại tần thiếp, Hoàng Thượng, tần thiếp bị oan uổng.” Trịnh Tu Viện dùng đầu gối tiến lên, nghĩ muốn tới gần Tề Diệp, rất nhanh lại bị tiểu thái giám chế trụ.

Hạ Uyển Chi nghe nàng còn muốn chống chế, điềm đạm đáng yêu nói “Hoàng Thượng, tần thiếp không có.”

“Trẫm hiểu, nàng đừng lo lắng.” Tề Diệp trấn an Hạ Uyển Chi một câu, nhíu mày nhìn về phía Trịnh Tu Viện, tức giận nói “Còn dám ngụy biện, nhân chứng vật chứng đều có, ngươi nghĩ trẫm là người ngu sao?”

“Hoàng Thượng, tần thiếp là oan uổng, là nàng, là nàng hãm hại tần thiếp, tần thiếp chưa từng làm chuyện đó.” Trịnh tu viện chỉ vào Hạ Uyển Chi mắng to “Là đồ tiện nhân này, là nàng oan uổng tần thiếp.”

“Hừ, chính mình phạm vào sai lầm lớn lại còn dám vu tội người khác.” Tề Diệp hừ lạnh, phiền chán cực kỳ, mắt lạnh nhìn Trịnh Tu Viện. Nói “Người đâu, Trịnh Tu Viện lòng dạ độc ác, giết hại long chủng, mất đi đức tính của một người vợ, nay biếm lãnh cung, không có chỉ thị của trẫm, suốt đời không được xuất cung.”

Hạ Uyển Chi nghe được khóe miệng khẽ giơ lên, cười đắc ý một chút, liền khôi phục một bộ dáng đáng thương tiếc hận, thậm chí tiến lên phía trước nói “Hoàng Thượng, tần thiếp cũng không ngại, không bằng tạm tha Trịnh Tu Viện, nàng cũng là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, mới làm chuyện như thế.”

“Dạ dạ dạ, Hoàng Thượng, tần thiếp biết sai rồi, tần thiếp nhất định hối cải làm lại cuộc đời, mong rằng Hoàng Thượng cho tần thiếp cơ hội này, Hoàng Thượng, tần thiếp sai rồi.” Trịnh Tu Viện vừa nghe Hạ Uyển Chi cầu tình, sửng sốt một hồi liền theo bậc thang lăn xuống, biếm vào lãnh cung cuộc đời của nàng coi như xong, nàng không muốn lại giống như Vương Chiêu Viện, bởi vậy nàng cũng không để ý ai đang cầu tình giúp mình, chỉ cần có thể bảo trụ địa vị của nàng, bảo trụ tự do của nàng, cúi đầu thì như thế nào?

“Mang xuống, ai cầu tình cũng không được, ý trẫm đã quyết.” Tề Diệp cảnh cáo nhìn Hạ Uyển Chi, ra hiệu nàng không cần nói thêm, Hạ Uyển Chi há to miệng, thấy hắn không vui, đành ngậm miệng không nói, vẻ mặt cầu khẩn.

Tề Diệp ngầm thở dài, chỉ cảm thấy nàng quá mức tinh khiết thiện lương, đối với Trịnh Tu Viện, nếu dễ dàng tha thứ, về sau không biết gây nên tội gì, không quy củ sao có thể bình ổn được hậu cung, hôm nay buông tha Trịnh Tu Viện, ngày mai sẽ có Vương Tu Viện, Lý Tu Viện, Triệu Tu Viện, kể từ đó, hậu cung chẳng phải là biến thành nơi hủy đi tính người?

Trịnh Tu Viện kêu gào thảm thiết, khẩn cầu Tề Diệp tha thứ, Tề Diệp cũng không thay đổi chủ ý, khoát tay áo, Quang Thuận cho người bịt miệng Trịnh Tu Viện đem nàng mang xuống, để tránh chọc giận hắn.

Đức phi mắt lạnh nhìn từ đầu đến cuối cũng không nói một câu, hơn nữa, nàng nói cũng không tiện.

Chỉ là, bởi vì Hạ Chiêu Nghi, đã làm hai vị phi tần bị biếm lãnh cung, một vị là Vương Chiêu Viện, một vị hôm nay là Trịnh Tu Viện, nàng đúng là họa thủy. Chắc chắn là họa thủy, nếu là không nắm chắc thập toàn thập mỹ, Đức phi nghĩ, nàng cũng sẽ không dễ dàng động thủ, nếu không nàng cũng đã có kết cục của Vương Chiêu Viện, Trịnh Tu Viện.

Tin tức Trịnh Tu Viện bị biếm lãnh cung không bao lâu liền truyền ra, đồng thời biết được nguyên nhân, có người thật tiếc hận lại lại thổn thức, phần còn lại là khoái ý. Đương nhiên, các nàng cũng hiểu ở chốn này hậu cung, lại nhiều thêm một người không dễ trêu chọc.

Bởi vì Hạ Chiêu Nghi được Hoàng Thượng nâng ở lòng bàn tay, trong mắt mọi người trở thành củ khoai lang nóng hổi không dễ chạm.

Hoàng hậu biết được Trịnh Tu Viện bởi vì muốn giết hại long chủng mà bỏ thuốc, bị biếm lãnh cung, lập tức nhíu mày, Nguyệt Quế nghĩ chuyện này, may mắn chính mình chưa ra tay.

Hoàng hậu nghĩ bản thân còn chưa kịp ra tay đã bị Trịnh Tu Viện đả thảo kinh xà. Chỉ sợ về sau lại càng khó ra tay.

Còn Thục phi chỉ hừ lạnh một tiếng, thầm mắng đáng đời Trịnh Tu Viện, muốn hại chết hài tử của người khác đều sẽ gặp báo ứng, Hoàng Hậu cũng không ngoại lệ, nhưng nàng tự nhận mình không hèn hạ như những người đó, cho dù có oán hận, nàng cũng sẽ không động tay động chân với hài tử, bởi vì nàng biết rõ, sai lầm của người lớn không có quan hệ gì với hài tử, bọn nó đều là vô tội, vì sao phải dính líu đến bọn nó đây?

Thái hậu đối với cách làm của Tề Diệp rất bất mãn, dù sao sau lưng Trịnh Tu Viện là Trịnh gia, thế lực Trịnh gia ở triều đình rắc rối phức tạp, nếu như chọc giận Trịnh gia, chỉ sợ hắn sẽ làm dao động căn cơ của quốc gia.

Tề Diệp lại nói hắn có suy nghĩ của mình, Trịnh gia quyền thế quá lớn, hắn vừa vặn cần chèn ép một chút, ở trên triều đình Trịnh gia quá mức cẩn thận, hắn một chút cũng không tìm ra lỗi gì để bắt bẻ, như vậy hắn chuyển sang trên người Trịnh tu viện không tồi, không nghĩ tới nàng thế nhưng thật sự phạm phải lỗi tày trời, hắn mắc mớ nào lại không bắt lấy cơ hội này chèn ép Trịnh gia một chút đây?

Vừa chèn ép Trịnh gia, cũng cho nữ nhân ở hậu cung một lời cảnh báo, làm cho các nàng tốt nhất an phận thủ thường. Vẹn toàn đôi bên, hắn cũng sẽ cho các nàng ở trong cung bình an sống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK